Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thắng

Chương 50: Chương 50: Giao dịch




--- 13/06/2022 ---

Đến chạng vạng tối, khi Thẩm Uyển Dung đem rau củ đến Đồng gia, thì mang chuyện này ra nói đùa với Đồng Tuyết Lục.

Đồng Tuyết Lục nghe xong thì ngẩn người ra một lúc: “Bà nói là, cháu giống mẹ của chiến hữu ông Ngụy sao?”

Thẩm Uyên Dung tươi cười gật đầu: “Đúng! Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy cháu, bà đã thấy cháu trông rất quen mắt, nhưng mà lúc ấy không thể nào nhớ ra nổi. Mãi đến chiều nay ông nội Châu Châu nói bà mới nhớ cháu giống ai!”

Đồng Tuyết Lục làm như vô tình hỏi: “Còn có chuyện kỳ lạ như vậy sao ạ? Người bạn của ông Ngụy họ gì vậy bà?”

Thẩm Uyển Dung nói: “Họ Tiêu, thường gọi là lão Tiêu. Chỉ tiếc ông ấy không chịu kết hôn sinh con, bằng không bà thật sự nghi ngờ liệu cháu có phải cháu gái ông ấy không đấy!”

Trong lòng Đồng Tuyết Lục khẽ dao động.

Trước đây cô cũng từng nghi ngờ cha của nguyên chủ, Đồng Đại Quân không phải là con ruột Tạ Kim Hoa. Xét cho cùng thì Tạ Kim Hoa cũng rất xấu xí, 2 đứa con bà ta cũng dưa vẹo táo nứt.

Ngoài ra, Tạ Kim Hoa đối xử với Đồng Đại Quân và mấy đứa cháu như Đồng Gia Minh cũng lạnh lùng, vô tình.

Nhưng sau khi cô hỏi Đồng Gia Minh thì cậu nhóc lại nói Đồng Gia Quân giống ông nội bọn họ. Chuyện cha mẹ không thương con, ở thời hiện đại cũng có.

Trước khi xuyên vào cuốn sách này, cô cũng thường đọc được trên mạng những vụ cha mẹ ngược đãi con ruột. Bọn họ cắt cụt tay chân đứa trẻ, bắt chúng ăn những thứ cặn bã thải ra... Làm đủ các loại hành vi tội lỗi.

Cho nên lúc đó cô cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng bây giờ, nghe Thẩm Uyển Dung nói như thế, cô lại cảm thấy nghi ngờ.

Đương nhiên cô không nghi ngờ Đồng Đại Quân là con ông Tiêu kia, dù sao cả đời ông ấy không kết hôn, lại không có con cái. Cô chỉ chú ý vào nhân vật quan trọng khác...

- -- Cô của Đồng Đại Quân.

Cô của Đồng Đại Quân, cũng chính là bà cô của nguyên chủ, chết vì bệnh khi mới 22 tuổi.

Chết vì bệnh tất không kỳ lạ, kỳ lạ là lúc bà ấy chết cũng chưa kết hôn.

30 năm trước, cũng chính vào năm 1930... Rất hiếm có cô gái nào 22 tuổi mà vẫn chưa kết hôn.

Ông nội của nguyên chủ rất tuấn tú, có thể đoán được là bà cô ấy cũng không xấu, không đến mức ế chồng.

'Vậy vấn đề đặt ra ở đây, vì sao bà ấy lớn tuổi như thế rồi mà lại chưa lấy chồng? Chẳng là là vì sức khỏe không tốt sao?'

Chuyện này e là hỏi Đồng Gia Minh thì cậu ta cũng không biết.

Có vẻ như lúc nào có thời gian cô phải tự mình về Bắc Hòa một chuyến để hỏi người trong thôn, có lẽ sẽ có câu trả lời.

Thẩm Uyển Dung vẫn đang nói: “Bây giờ lão Tiêu đang ở Tây Bắc, nghe ông nội Châu Châu nói thì có lẽ sang năm ông ấy mới có thể quay về Bắc Kinh. Đến lúc đó có cơ hội, sẽ đưa cháu đến gặp ông ấy... Bà đoán là ngay cả ông ấy cũng phải giật mình nhảy dựng lên!”

Đồng Tuyết Lục cười nói 'vâng'

Thẩm Uyển Dung nhìn ra ngoài trời rồi đứng dậy nói: “Muộn rồi, bà phải về đây. 2 ngày nữa anh trai Châu Châu sẽ về nhà, bà phải chuẩn bị đồ ăn ngon cho nó.”

- -- Người anh trai xấu xí trong miệng Ngụy Châu Châu muốn về đây?

Đồng Tuyết Lục tỏ ra rất hứng thú.

Thật ra cô muốn nhìn xem rốt cuộc anh ta xấu đến mức nào mà lại làm em gái Châu Châu ghét đến như vậy.

Sau khi Thẩm Uyển Dung đi rồi, Đồng Tuyết Lục mới bắt đầu nấu cơm.

Trong sân vang lên tiếng của chú chó con với tiếng cười của Đồng Miên Miên, cô nhìn ra cửa sổ, khóe miệng cong lên.

===

Ôn Như Quy đã hết phép, anh phải lập tức quay về căn cứ.

Căn cứ cho anh nghỉ phép để anh nghỉ ngơi nhiều một chút, không ngờ anh lại đi lại khắp nơi, toàn thân đều mệt mỏi.

Khương Hoa Vinh vẫn chưa bị đưa ra phán quyết, trước mắt Khương Đan Hồng cũng không có trở về Khương gia. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng bọn họ bảo cô đến nhà Phác Kiến Nghĩa.

Ôn gia chỉ có 2 người đàn ông lớn tuổi, một phụ nữ như Khương Đan Hồng đến ở cũng không tiện. Ôn Như Quy cũng không muốn cô ấy đến chỗ Đồng Tuyết Lục. Chỉ sợ bên phía Khương gia gây bất lợi cho Khương Đan Hồng, cuối cùng lại mang đến rắc rối và nguy hiểm cho Đồng Tuyết Lục.

Chỉ có nhà Phác Kiến Nghĩa thích hợp nhất. Nhà anh ta có mẹ và em gái, Khương Đan Hồng lấy danh nghĩa họ hàng xa đến đó sống sẽ không bị người khác chú ý.

Sau khi sắp xếp xong nơi ở cho Khương Đan Hồng, Ôn Như Quy lập tức trở về căn cứ.

Vừa đến nơi đã đụng phải Chu Diễm.

Chu Diễm nhìn thấy anh thì vô cùng hoảng sợ: “Chẳng phải anh bảo về nhà nghỉ ngơi sao? Sao trông còn tiều tụy hơn cả lúc trước thế?”

Ôn Như Quy nói giọng khàn khàn: “Tôi về nhà còn phải làm chút chuyện.”

Cụ thể là gì anh không định nói.

Chu Diễm nhìn anh với ánh mắt thông cảm: “Nhìn anh xem, mệt đến nỗi giọng cũng khản đặc rồi. Sau này anh vẫn nên kiềm chế chút, đừng nghĩ mình còn trẻ mà không coi trọng thân thể.”

Ôn Như Quy cảm thấy hôm nay Chu Diễm lải nhải nhiều quá, còn nói nhiều hơn cả chú Tống rồi.

Hai người đi đến khu ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy một cô gái đứng ở trạm nghỉ trước cửa ký túc xa của Ôn Như Quy.

Nhất thời, ánh mắt của Chu Diễm sáng rực, anh ta lấy khuỷu tay huých nhẹ vào anh nói: “Thấy gì không! Đấy là con gái của Sở trưởng Tiêu. Mấy hôm nay anh đi, ngày nào cô ấy cũng đến đây hỏi anh đã về chưa!”

Vẻ mặt Ôn Như Quy vô cùng thản nhiên, không nói gì.

Chu Diễm không vì thế mà buông tha cho anh, mặt tối sầm: “Anh đúng là may mắn nha, tôi cảm thấy chắc chắn là con gái Sở trưởng Tiêu rất coi trọng anh!”

Ôn Như Quy cau mày: “Anh đừng nói lung tung, như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến danh dự đồng chí Tiêu.”

Chu Diễm cười nhếch mép: “Anh yên tâm đi, tôi chỉ nói trước mặt anh thôi chứ chưa bao giờ nói câu nào trước mặt người khác cả.”

“Nhưng mà tôi nói thật đấy. Tuy rằng địa vị Tiêu gia không bằng Ôn gia, nhưng Sở trưởng Tiêu là nhân vật đứng đầu ăn cứ, thành tích ông ấy ai cũng thấy. Bây giờ, tình hình càng ngày càng rõ ràng, nếu như anh có ý thì tôi cảm thấy đây cũng là lựa chọn không tồi.”

Nhà vợ của Tiêu Bác Thiệm đã được sửa lại án sai, ông ta không còn bị kiểm soát chặt chẽ như trước.

Nhưng cho dù ông ta có thân phận như nào thì cũng không ai có thể phủi sạch những cống hiến của ông ta trong suốt những năm trở lại đây.

Tên lửa được phóng thành công vào năm 1964, cũng trong năm đó, quả bom nguyên tử đầu tiên được phóng ra thành công. Năm 1967, thí nghiệm nổ khí hydro thành công. Năm 1970, vệ tinh nhân tạo đầu tiên được phóng thành công.

Tất cả những thành quả này đều có một phần mồ hôi và trí tuệ của Sở trưởng Tiêu Bác Thiệm.

Bất cứ thành tích nào trong số đó cũng đủ thu hút sự chú ý của toàn thế giới. Hiện tại tình thế càng rõ ràng, địa vị của Sở trưởng Tiêu Bác Thiệm cũng càng ngày càng cao.

Như thế này xem ra, tuy rằng Tiêu gia kém Ôn gia nhưng cũng không đáng kể.

Lông mày Ôn Như Quy càng nhíu chặt: “Sau này anh đừng nói những lời như vậy nữa!”

Chu Diễm thấy Ôn Như Quy tức giận thì gãi gãi đầu: “Được rồi được rồi, tôi không nói. Tôi chỉ thấy anh đã lớn tuổi rồi nên mới lo lắng anh sẽ độc thân suốt đời thôi!”

Ôn Như Quy không trả lời anh ta nữa.

===

Chẳng mấy chốc, 2 người đã tới ký túc xá. Lúc này Tiêu Uẩn Thi còn cúi đầu, vừa nhìn thấy Ôn Như Quy, 2 mắt đã sáng rực.

“Đồng chí Ôn, đồng chí Chu, 2 người đã về rồi!”

Ôn Như Quy và Chu Diễm gật đầu chào cô ấy.

Ôn Như Quy nói: “Đồng chí Tiêu đến đây tìm tôi à? Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Uẩn Thi nghe giọng nói của anh thì nhíu mày lại: “Sao giọng đồng chí Tiêu lại càng ngày càng nghiêm trọng thế? Anh chờ tôi chút, tôi về lấy đười ươi đến cho anh!”

Nói xong, cô ấy không để Ôn Như Quy kịp từ chối, đã xoay người chạy đi.

Chu Diễm nhíu mày: “Đười ươi là đồ tốt nha!”

Ôn Như Quy lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh muốn thì tí nữa anh cầm lấy là được!”

Chu Diễm vội vàng xua tay: “Tôi nói thế đâu. Hơn nữa, người ta cũng đâu có chuẩn bị cho tôi.”

Nói xong, anh ta định đi vào ký túc xá nhưng lại bị Ôn Như Quy ngăn cản.

Ôn Như Quy cảm thấy, tí nữa Tiêu Uẩn Thi quay lại, 2 người bọn họ trai chưa vợ, gái chưa chồng mà bị người ta nhìn thấy sẽ không hay. Nếu như có Chu Diễm ở bên cạnh thì người khác nhìn thấy cũng không nói lung tung.

Chu Diễm muốn xem kịch nên đương nhiên cũng vui vẻ ở lại.

Tiêu Uẩn Thi chạy đến ngay lập tức, vì chạy vội nên 2 má hơi ửng hồng: “Đồng chí Ôn, đười ươi đây, anh cầm đi!”

Ôn Như Quy không nhận: “Đồng chí Tiêu, cảm ơn cô. Nhưng cái này tôi không thể nhận được, cô cầm về đi.”

Tiêu Uẩn Thi khẽ chớp mắt, cười nói: “Đây là đồ cha mẹ tôi chuẩn bị cho anh từ trước để làm quà cảm ơn vì đã đi đón chúng tôi. Anh nhận đi, tôi mà cầm về chắc sẽ bị họ mắng mất!”

Nghe cô ấy nói đây là quà của thầy và cô chuẩn bị, Ôn Như Quy mới chịu nhận: “Cảm ơn! Phiền cô về nói với thầy và cô hộ tôi một tiếng!”

Tiêu Vấn Thi thấy anh nhận rồi thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật ra anh không cần khách sáo như thế. Nếu lần này anh không giúp gia đình tôi chăm sóc ông ngoại thì có lẽ đến bây giờ nhà tôi còn chưa về được!”

“Đúng rồi, mỗi lần pha đười ươi chỉ cần pha hai quả là được. Anh pha bằng nước nóng, để khoảng mười lăm phút, nếu thấy nhạt thì cho thêm một ít đường phèn. Thật ra nếu có thêm hoa cúc thì sẽ hiệu quả hơn!”

Ôn Như Quy lại nói cảm ơn.

Tiêu Uẩn Thi thấy từ đầu đến cuối anh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, hơn nữa vẻ mặt cũng rất mệt mỏi... Tiêu Uẩn Thi không phải không biết xấu hổ cho nên không tiếp tục trơ mặt ra nữa, cô ấy nói phải về đội sau đó bước đi.

===

Sau khi cô ấy đi rồi, Chú Diễm còn định nói gì đó nhưng Ôn Như Quy lại không cho anh ta cơ hội mở miệng, lập tức trở về phòng.

Tiêu Uẩn Thi quay về ký túc xá, đúng lúc đụng phải mẹ mình, Chung Thư Lan.

Chung Thư Lan thấy Tiêu Uẩn Thi có vẻ vui thì không khỏi tò mò: “Có chuyện gì mà vui thế?”

Tiêu Uẩn Thi không cười nữa: “Con có vui đâu.”

Chung Thư Lan: “Con vừa đi đâu thế? Làm gì mà vừa về đã đi ra ngoài rồi?”

“Đồng chí Ôn về rồi, mẹ chẳng bảo con mang đười ươi đến cho anh ấy còn gì? Con thấy giọng anh ấy vẫn không được tốt lắm cho nên mới về lấy cho anh ấy.”

Chung Thư Lan nhìn chằm chằm vào mặt con gái rồi gật đầu nói: “Cái này thì đúng rồi. Mấy ngày nữa mà giọng cậu ấy vẫn chưa tốt lên thì con lại mang một ít nữa qua đó.”

Bị mẹ nhìn như thế, Tiêu Uẩn Thi hơi ngượng ngùng. Cô ấy tìm cớ nói: “Con đi xuống còn tin mua cơm.”

Tiêu Uẩn Thì cầm khay cơm ra cửa lại gặp cha cô, Tiêu Bác Thiệm.

Tiêu Bác Thiệm còn chưa kịp gọi con gái, cô ấy đã chạy nhanh như một cơn gió.

Tiêu Bác Thiệm đi vào nhà, cảm thấy kỳ lạ: “Uẩn Thi đi mua cơm à? Sao lại chạy nhanh như thế?”

Chung Thư Lan rót cho chồng một ly nước ấm: “Đi mua cơm, chắc là ngại đấy.”

Tiêu Bác Thiệm nghe thấy thế thì càng hoang mang: “Ngại? Nó ngại cái gì?”

Chung Thư Lan mỉm cười, vết chân chim khóe mắt cũng hiện ra: “Như Quy, học trò của mình về rồi. Con bé đem đười ươi tặng cho cậu ấy, sau khi trở về thì vui vẻ như thế đấy.”

Tiêu Bác Thiệm nghe xong thì không nói gì.

Chung Thư Lan thấy vậy thì thở dài: “Anh yên tâm, em không phải là người vô lý. Nếu người ta không có ý gì với Như Lan nhà mình thì em sẽ không ép buộc, nhưng bây giờ chẳng phải là vẫn chưa rõ sao? Có một cơ hội trước mắt thì dù sao chúng ta cũng phải thử một lần, anh nói có đúng không?”

Tiêu Bác Thiệm suy nghĩ một lúc lâu sau mới nói: “Chuyện này để sau này rồi nói.”

Nếu là học trò khác thì có lẽ ông ấy đã mở miệng.

Nhưng Ôn Như Quy thì không được.

Ôn Như Quy đã từng này tuổi còn chưa lập gia đình cũng không có đối tượng để kết hôn, ngoài lý do là chỉ muốn nghiên cứu khoa học thì quan trọng hơn chính là vì gia đình anh.

Cha mẹ Ôn Như Quy đã làm tổn thương anh rất nhiều, khiến anh mất niềm tin vào hôn nhân.

Ông ấy ngàn lần không muốn ép Ôn Như Quy, cho dù chỉ là mở lời nhắc đến chuyện này.

Chung Thư Lan nghe chồng nói thì cũng chỉ mím môi, không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.

===

Ở thời đại này, mọi người rất nghèo. Cho dù là công nhân, được phát lượng nhưng đa số mọi người chưa bao giờ bước chân vào tiệm ăn nhà nước.

Nhưng từ sau khi Đồng Tuyết Lục vào bếp, việc làm ăn buôn bán của tiệm ăn ngày càng phát triển.

Vừa đến giờ cơm, người đến giành vị trí cũng nhiều hơn trước. 2 ngày nay Đàm Tiểu Yến chỉ gào lên với những người này thôi cũng gào đến khản cả cổ.

Buổi trưa, có một nữ đồng chí sau khi ăn, xong vẫn chần chừ không rời khỏi tiệm ăn.

Mãi cho đến khi Đồng Tuyết Lục đi ra, cô ấy mới đứng dậy đi đến nói: “Bếp trưởng, chào cô!”

Đồng Tuyết Lục liếc qua, đánh giá cô ấy một lượt rồi nhướng mày: “Cô là ai thế?”

Vương Niên Trân nói: “Chào cô, tôi là công nhân của xưởng quần áo ở gần đây. Tôi đến tiệm ăn cơm mấy lần rồi, món thịt kho tàu cô làm rất ngon!”

Đồng Tuyết Lục thản nhiên nói: “Cảm ơn cô đã động viên.”

Đột nhiên, Vương Niên Trần hạ giọng: “Bếp trưởng, tôi có chuyện muốn nói với cô, cô có thể ra ngoài với tôi một lúc được không?”

Bây giờ là ban ngày, Đồng Tuyết Lục không sợ cô ấy làm gì mình nên đã ra ngoài cùng cô ấy.

Ra đến bên ngoài, Vương Niên Trân mới nói ra mục đích của mình: “Bà nội tôi sắp mừng thọ 70 tuổi, bà rất muốn ăn một miếng thịt kho tàu giống như trong ký ức. Mẹ tôi với chị dâu tôi có thử làm nhưng bà nói không phải hương vị đó.”

“Hôm trước tôi mang một miếng thịt kho tàu về, bà nói hương vị của nó rất giống với món thịt kho trước đây bà từng ăn, cho nên tôi muốn... Cô có thể làm hộ tôi một nồi thịt kho tàu không? Chỉ cần có giúp tôi, cô muốn gì cũng được!”

Còn vì sao không mua ở tiệm ăn thì là vì vào ngày mừng thọ của bà nội cô ấy, tiệm ăn không cung cấp món thịt kho tàu.

Vấn đề tiếp theo chính là mỗi người chỉ có thể mua một phần thức ăn nhất định, hơn nữa nếu cô ấy dám mua hết tất cả thịt kho tàu thì nói không chừng sẽ bị người ta tố cáo là sống theo kiểu tự bản!

Không còn cách nào khác cô ấy mới phải tìm đến đầu bếp của tiệm ăn.

Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cô vừa nói là cô làm việc ở xưởng quần áo?”

Vương Niên Trần đang nói, nghe thấy Đồng Tuyết Lục hỏi thì vội vàng gật đầu: “Đúng, tôi làm ở xưởng quần áo. Trong xưởng của chúng tôi thường xuyên có vài với quần áo may lỗi, cô xem...”

Cô ấy còn chưa kịp nói hết câu sau nhưng cả 2 người đã hiểu ý nhau.

Mặc dù quần áo may lỗi có chỗ sai sót nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, giá cả lại rẻ hơn rất nhiều, không những thế mà còn không cần phiếu.

Hiện giờ trong tay cô có tiền nhưng không có nhiều phiếu, quần áo của anh em Đồng Gia Minh đã giặt đến nỗi bạc phếch, cô phải mua thêm cho mỗi người một bộ.

Còn có bản thân cô nữa. Lúc cô ra khỏi nhà họ Đồng cũng không mang theo quần áo mùa đông, bây giờ chắc chắn không thể nào về lấy được.

Nếu cô không mau chóng kiếm mấy bộ quần áo dày thì mùa đông này chắc chắn cô sẽ chết rét.

Hiện tại, đối phương đã đưa ra việc này, đúng lúc có thể giải quyết được vấn đề của cô.

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, không ngờ chỉ thay thế tạm thời thôi mà còn nhận được lợi ích này.

- -- Thích thật!

Đồng Tuyết Lục nói: “Tôi họ Đồng, cô tên là gì?”

Mắt của Vương Niên Trân sáng rực lên: “Tôi tên là Vương Niên Trân, năm nay 20 tuổi, làm việc ở xưởng quần áo Hồng Dương!”

Đồng Tuyết Lục: “...”

- -- Báo cáo gia đình như thế này cũng thật thà quá đi.

“Đúng lúc tôi cũng muốn mua một ít bông và quần áo mùa đông, không biết chỗ cô có không?”

Vương Niên Trân gật đầu như giã tỏi: “Có có. Trời lạnh rồi, 2 tháng nay bọn tôi bắt đầu làm quần áo thu đông. Cô muốn lấy bao nhiêu?”

Đồng Tuyết Lục cũng không khách sáo: “Tôi muốn 3 bộ cho tôi mặc, 1 bộ Thu, 2 bộ Đông... Với cả đồ cho con trai khoảng hơn 10 tuổi, mỗi thứ 1 bộ và 2 bộ cho bé gái tầm 5 tuổi. Bên cô có không?”

Vương Niên Trân hoảng sợ vì yêu cầu của cô: “Có thì có, nhưng số lượng cô cần hơi nhiều. Cô chắc chắn cần nhiều như thế à?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Quần áo mùa đông của tôi bị trộm hết rồi, nếu không mua được thì tôi không vượt qua nỗi mùa đông này mất.”

Vương Niên Trân nghe xong cũng mắng tên trộm vài câu: “Được, chúng ta hẹn thời gian gặp mặt.”

Đồng Tuyết Lục nghĩ một lúc rồi nói: “Cô mang thịt đến tiệm ăn, tôi làm thịt kho tàu cho cô xong rồi cô đến lấy. Còn quần áo thì đến buổi sau cô lại đến tìm tôi.”

Tách ra như thế thì cho dù bị người khác phát hiện ra cũng có thể nói là người thân tặng đồ cho nhau mà không phải là giao dịch.

Vương Niên Trân cảm thấy cách này của cô rất hay, khen vào câu sau đó quay về xưởng làm việc.

===

Quay về tiệm ăn, Mạnh Thanh Thanh hỏi cô: “Người kia tìm cô làm gì thế?”

Lúc Mạnh Thanh Thanh hỏi câu này, Đàm Tiểu Yến và Lưu Đông Xương ở bên cạnh đều vểnh lỗ tai lên nghe.

Đồng Tuyết Lục thầm khinh thường rồi nói: “Trước kia, tôi với chị cô ấy cùng làm trong xưởng dệt, vừa rồi cô ấy nhận ra tôi nên nói với tôi một chút chuyện liên quan đến chị gái cô ấy thôi.”

Mạnh Thanh Thanh ồ một tiếng, không hỏi gì nữa.

===

2 ngày sau, Vương Niên Trân lại đến tiệm ăn để tìm Đồng Tuyết Lục, hẹn cô sau khi tan ca sẽ gặp nhau.

Sau khi Đồng Tuyết Lục biết, tâm trạng vô cùng phấn khởi.

Đã tới giờ tan làm ngày hôm sau, tiệm ăn nhà nước đóng cửa rất đúng giờ.

Sau khi Đồng Tuyết Lục ra khỏi tiệm ăn, cô vẫy tay tạm biệt với Mạnh Thanh Thanh sau đó đi ngược lại với hướng về nhà, Đồng Tuyết Lục rẽ vào một con hẻm bí mật sau đó kêu tiếng chim quốc.

Rất nhanh, tiếng chim quốc cũng vang lên ở phía bên kia.

Hai người giống như đang bí mật tham gia Đảng chính trị, cũng rất hài hước.

Bóng dáng Vương Niên Trân lập tức xuất hiện ở phái bên kia, cô ấy cầm một cái bao trong tay, nhìn khá nặng: “Đồng chí Đồng, những thứ cô cần đều ở bên trong.”

Đồng Tuyết Lục lấy một cái áo bông ra xem, nắn nắn lớp vào bên ngoài thì thất rất dày, mặc vào sẽ rất ấm.

Cô rất hài lòng: “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Vương Niên Trân nói: “40 tệ 5 hào 7 xu, cô không cần đưa số lẻ đằng sau, coi như là quà cảm ơn vì cô làm làm thịt kho tàu cho tôi.”

Đông Tuyết Lục không nhận lợi ích này, cô đưa cho Vương Niên Trần 40 tệ 6 hào.

Nhiều quần áo như thế, thật ra là cô đã hời rồi, còn tham mấy hào thì đúng là không biết ý.

Vương Niên Trần thấy cô đưa nhiều hơn thì vội vàng nói: “Cô đợi một chút, tôi trả lại tiền lẻ cho cô.”

Đồng Tuyết Lục khoát tay: “Không cần đâu, cô đi mau đi, nếu lát nữa không có người đến đây thì không hay đâu!”

Vương Niên Trân suy nghĩ một lúc cũng không lấy tiền nữa, thật ra cô cũng muốn thảo luận một chút về chỗ tiền này: “Vậy được rồi! À, ngày kia tôi mang thịt lợn đến tiệm ăn cho cô nhé!”

Đồng Tuyết Lục gật đầu rồi lại giục cô ấy đi.

Vương Niên Trần cũng sợ người khác nhìn thấy, xoay người chạy đi.

===

Đến khi cô ấy chạy không còn thấy bóng dáng, Đồng Tuyết Lục mới lên tiếng: “2 người mau ra đây đi.”

Lúc này, 2 anh em Đồng Gia Minh với Đồng Gia Tin mới chạy từ đầu bên kia đến.

Đồng Gia tín đỏ mặt vì hưng phấn: “Chị, bên trong là quần áo thật à?”

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đúng! Đừng xem vội, về nhà rồi xem. Gia Minh cho 2 bộ vào túi của cậu, Gia Tín 2 bộ.”

Còn lại 3 bộ cô tự cầm, như vậy thì mục tiêu sẽ không rõ ràng.

3 người cho quần áo vào túi của mình sau đó vội vàng rời khỏi con hẻm.

===

Về đến nhà, Đồng Gia Minh đến nhà họ Ngụy đón Đồng Miên Miên về, sau đó mọi người cùng mở quần áo ra xem.

Một mình Đồng Tuyết Lục có 3 bộ, sáng nay cô đã nói với 2 anh em Đồng Gia Minh chuyện này rồi.

2 người đều không có ý kiến gì.

Dù sao thì đúng là Đồng Tuyết Lục không mang quần áo đến đây. Cô cao hơn Đồng Chân Chân nửa cái đầu nên không mặc vừa quần áo của cô ta.

Hơn nữa, cô là người kiếm ra tiền, mua nhiều hơn 2 bộ cũng là chuyện đương nhiên.

Hai người cũng không có ý kiến gì về việc Đồng Miên Miên được 2 bộ.

Mặc dù Đồng Gia Tín thường xuyên đùa Đồng Miên Miên nhưng trong lòng cậu ta vẫn rất cưng chiều em gái mình.

Đồng Gia Tín lấy áo bông của mình ra, miệng cười rộng ngoặc đến tận mang tai: “Em phải mặc thử xem mới được!”

Cậu ta khoác áo vào, tạo dáng hỏi mọi người: “Thế nào? Đẹp không?”

Ngoài cậu ta ra thì không có ai phản ứng lại, vì ai cũng đang bận xem quần áo của mình.

Đồng Miên Miên vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nói: “Chị, Miên Miên cũng muốn mặc quần áo.”

Cục bột nhỏ nhìn cô bằng đôi mắt to tròn như hai quả nho, tràn đầy mong chờ... dường như cảm thấy mình hơi điệu nên ngại ngùng đến mức đỏ bừng cả mặt.

- -- Đúng là đáng yêu chết đi được.

Đồng Tuyết Lục hôn lên má Miên Miên một cái rồi lấy một bộ quần áo mặc vào cho cô bé.

Quần áo hơi rộng một tí nhưng cô bé còn lớn, mua rộng một tí thì cô bé mới mặc được lâu.

Đồng Miên Miên mặc quần áo mới, 2 mắt sáng ngời: “Chị ơi, Miên Miên có xinh không?”

- -- Ha ha, đúng là Cục bột nhỏ điệu đà.

Đồng Tuyết Lục nhéo má cô bé rồi khẳng định: “Xinh, Miên Miên nhà chúng ta mặc gì cũng đẹp!”

Cục bột nhỏ nghe xong thì cười híp cả mắt.

Chú chó nhỏ nghe thấy bên cạnh náo nhiệt nên cũng đến góp vui.

Đồng Miên Miên sợ nó tè lên quần áo mới nên vội cầm lấy quần áo của mình.

Không khí trong phòng vô cùng vui vẻ.

Đồng Gia Minh thấy em trai và em gái mình đang đùa giỡn thì quay sang liếc Đồng Tuyết Lục một cái, trong lòng nảy sinh một cảm xúc chưa từng có.

Khi ba mẹ vừa mới qua đời, cậu ta cảm thấy giống như trời sụp xuống. Tuy rằng cậu ta vẫn nói với em trai và em gái là không sao, nhưng thật ra trong lòng cậu ta cũng hoảng sợ giống bọn chúng.

Cậu ta vô cùng sợ hãi! Cậu ta sợ sau này không nuôi được em trai và em gái, càng sợ bị bà nội và các chủ đưa về quê.

Vào lúc cậu ta do dự, bất lực nhất thì Đồng Tuyết Lục xuất hiện.

Cậu ta nghĩ cô trở về chẳng qua cũng giống như mình thôi, bọn họ chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Cậu ta cần có để chống lại bà nội, cô thì cần một chỗ để ở và một công việc để làm.

Cậu ta nghĩ giữa bọn họ chỉ có quan hệ hợp tác lạnh nhạt.

Nhưng từ sau khi cô đến đây, bọn họ thường xuyên được ăn thịt, cũng không cần gửi phần lớn tiền lương về quê như trước kia.

Bọn họ ở nhà tốt, có xe đạp...

Bây giờ còn có cả quần áo mới.

Tất cả những thay đổi này đều có sau khi cô đến đây.

Đồng Gia Minh mím môi, cậu ta cũng muốn gọi 'chị' giống như Đồng Gia Tín... Nhưng mấp máy miệng hai cái cũng không gọi được một tiếng 'chị'.

===

Đồng Gia Tín cũng giống như lần trước nhìn thấy xe đạp, hưng phấn đến sau nửa đêm mới ngủ được, hôm sau suýt nữa thì không dậy nổi.

Đáng tiếc là trời vẫn chưa lạnh lắm, nếu không thì chắc chắn cậu ta sẽ mặc quần áo mới đi học để cho bạn học phải ngưỡng mộ cậu ta.

Hai người lại cùng nhau đẩy xe đạp đến trường.

- -- Đúng vậy, là đẩy, không phải đi.

Mặc dù Đồng Gia Minh đã biết đi xe đạp nhưng không biết đèo người khác. Vốn dĩ cậu không muốn đi xe đạp đi học nhưng Đồng Gia Tín lại thích khoe.

Cậu ta cảm thấy xe đạp cứ để trong nhà không ai đi thì đúng là lãng phí, cho dù không biết đi thì cũng phải đẩy đi học để cho mọi người biết nhà bọn họ có xe đạp.

Đương nhiên, các bạn học cùng lớp đều rất ngưỡng mộ Đồng Gia Tín, có mấy người vì để được sờ xe đạp một chút mà còn làm người hầu cho Đồng Gia Tín.

Sáng nay, hai anh em đầu xe vào cửa thì đụng phải Khương Minh.

- -- Oan gia ngõ hẹp.

Không thể nhường nhịn.

Kẻ thù gặp nhau, đỏ mặt tía tai.

Đồng Gia Tín liếc Khương Minh một cái, cố ý nói to: “Anh hai, hôm nay về nhà anh dạy em đi xe đạp nhé. Hôm nay em tập thêm một tí, chắc chắn sẽ học được!”

Đồng Gia Minh biết em trai mình cố ý khoe khoang trước mặt Khương Minh nên cũng phối hợp gật đầu: “Được.”

Đồng Gia Tín cười rạng rỡ, lắc đầu ngoáy mông, khoe khoang không chịu được.

Lông mày Khương Minh dựng cả lên, cậu ta oán hận nhìn Đồng Gia Tín.

Chính chị gái của thằng yếu đuối này đã khiến dì của cậu ta bị phê bình, hại cả nhà cậu ta cứ đi ra ngoài là bị người khác chê cười, hại cậu ta bị ba mẹ mắng...

- -- Tất cả đều là lỗi của cái thằng yếu đuối này.

Càng nghĩ càng tức, Khương Minh cúi đầu giống như con trâu lao về phía Đồng Gia Tín.

Đồng Gia Minh vẫn luôn đề phòng Khương Minh. Thấy cậu ta đi đến thì vội vàng kéo em trai lại.

Khương Minh húc vào khoảng không, không phanh kịp, cả người bổ nhào xuống đất.

Đồng Gia Tín phản ứng chậm chạp, tức giận đỏ bừng cả mặt.

Cậu ta từ từ đi đến đạp cho Khương Minh một cái: “Khương Minh, cái đồ không biết xấu hổ này, vậy mà lại muốn đánh tao hả?”

Bàn tay của Khương Minh chống xuống, cậu ta đau đến nỗi thở hổn hển.

Nghe thấy lời nói của Đồng Gia Tín, cậu ta ngẩng đầu lên chửi: “Mày mới là cái đồ không biết xấu hổ, chị mày lại càng không biết xấu hổ! Cả nhà mày không biết xấu hồ!”

Đồng Gia Tin tức đến xì khói đầu, lại tiến lên đạp Khương Minh một cái: “Mày mới là đồ không biết xấu hổ, dì mày đúng là loại đàn bà hư hỏng, cả nhà mày không phải người tốt!”

Học sinh xung quanh nghe thấy thế, mọi con mắt đều đổ dồn vào người Khương Minh.

“Hóa ra cậu ra chính là cháu trai của cô giáo hư hỏng kia à?”

“Đúng, chính là cậu ta. Mẹ tôi bảo tôi không được chơi với cậu ta, có người nhà như hỏng như thế xấu hổ chết đi được!”

“Mẹ tôi cũng nói thế, lại còn nói nếu tôi dám chơi với cậu ta thì mẹ sẽ đánh gãy chân tôi.”

Khương Minh nghe mọi người nói, khuôn mặt đỏ bừng lên, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Cậu ta đứng lên, lao về phía Đông Gia Tín nhưng lại bị Đồng Gia Minh đạp cho một cái văng ra.

Cậu ta lùi về phía sau 2 bước, ngã xuống đất rất mạnh.

Đồng Gia Tin tức giận, nhảy dựng lên: “Dì mày là đồ đàn bà hư hỏng, ông nội mày tham ô nhận hối lộ, chiếm đoạt tài sản quốc gia bây giờ đã bị bắt rồi. Cả nhà mày đều là người xấu!”

- -- Khương Minh sững sờ.

- -- Ông nội cậu ta bị bắt rồi?

- -- Sao có thể như thế được?

Rõ ràng là mẹ cậu ta nói ông nội đến tỉnh khác thị sát, 1 tháng nữa mới về.

Cậu ta lấy lại tinh thần, nghiến răng mắng: “Đồng Gia Tín, mày là cái đồ yếu đuối! Nếu như mày còn dám nói linh tinh thì tao đi nói với thầy cô giáo!”

Đồng Gia Tín ngoáy mông: “Mày đi đi, có giỏi thì đi đi. Ông nội mày bị bắt rồi, chưa biết chừng còn có thể bị xử bắn đấy!”

- -- Xử bắn!

Vừa dứt lời, đám học sinh xung quanh đều hít sâu một hơi, sợ tới mức lùi lại, tránh thật xa Khương Minh.

Đồng Gia Minh kéo ống tay áo Đồng Gia Tín, không đồng ý: “Đừng nói nữa, sắp vào lớp rồi!”

Lúc này, Đồng Gia Tin mới quay sang làm mặt quỷ với Gia Minh rồi xoay người chạy

Những học sinh khác cũng chạy, sân thể dục lập tức trở nên im lặng.

Chỉ còn lại một mình Khương Minh ngồi trên mặt đất.

===

Cậu ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, vừa khóc vừa chạy về nhà để hỏi người lớn.

Nhưng nhà cậu ta cũng đang rối tinh rối mù, không ai thèm để ý đến câu ta.

Thấy người lớn không để ý đến mình, trong lòng cậu ta vô cùng khó chịu, cho nên nằm ngửa ra đất làm ầm lên giống như trước kia.

Vì chuyện của Khương Hoa Vinh, tất cả người nhà họ Khương đều bị sa thải.

Lòng mọi người đều như lửa đốt, vừa lo vừa sợ. Dỗ dành Khương Minh mấy câu nhưng cậu ta vẫn tiếp tục làm loạn.

Cha của Khương Minh tức giận, tát một phát vào mặt cậu ta.

Khương Minh bị cha tát một cái lệch cả mặt, máu mũi giàn giụa.

Từ nhỏ Khương Minh đã được cưng chiều, trước giờ chưa ai chạm vào cậu ta.

Cái tát này đã làm cho cậu ta tỉnh mộng. Cậu ta lấy lại tinh thần, tức giận đến đỏ bừng cả mặt. Cậu ta không thèm quan tâm đến việc lau máu mũi mà lao thẳng đến, húc một phát vào bụng cha mình.

Cha của Khương Minh không đề phòng, bụng bị húc đau đến mức phải hít sâu một cái.

Vốn dĩ trong lòng ông ta còn áy náy khi đánh con mình, nhưng bây giờ lại trở nên tức giận. Ông ta nhấc chân lên đạp một cái nữa.

Khương Minh bị đạp bay ra ngoài, đầu đập vào bức tường ở đằng sau, gáy chảy đầy máu tươi.

Cậu ta chớp mắt 2 cái rồi ngất đi.

Nhất thời, nhà họ Khương rối tung rối mù hết cả lên.

Vì có mấy thế lực đang theo dõi chuyện của Khương Hoa Vinh.

Hơn nữa, bằng chứng rõ ràng nên nhà họ Khương không còn cách nào khác.

Bọn họ đã thử đến tìm bạn bè, nhưng đám người bình thường bám chân bọn họ lại chẳng được người nào, bây giờ tất cả đều tránh mặt họ.

Bọn họ cũng thử đi tìm Khương Đan Hồng, thuyết phục cô ấy rút lại đơn kiện Khương Hoa Vinh.

Nhưng họ thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của cô ấy!

Mấy ngày sau, cuối cùng bản án cũng đã được đưa ra.

Khương Hoa vinh giết hại con liệt sĩ, lạm dụng chức quyền, tham ô nhận hối lộ và chiếm đoạt tài sản quốc gia.

- -- Dựa vào những tội danh trên, ông ta bị phán tử hình!

Nhà họ Khương cũng tham gia vào nên phạm tội bao che, bị kết án từ 1 đến 5 năm, đưa đến nông trường để lao động cải tạo.

Khương Minh còn nhỏ tuổi, không tham dự cho nên không bị đưa đến nông trường.

Nhưng người nhà đều bị bắt hết, cậu ta không thể nào sống một mình được.

Không còn cách nào khác nên cậu ta bị đưa đến nhà họ hàng, không người họ hàng nào muốn nhận nuôi một củ khoai lang bỏng tay như cậu ta.

Nhưng không nhận nuôi cũng không được. Mọi người đành phải bàn bạc, mỗi người, nuôi cậu ta một thời gian.

Khương Minh ở hết nhà người này đến người khác, không được đến trường nữa, mấy người họ hàng cũng không chào đón cậu ta.

- -- Tóm lại là muốn thê thảm bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

===

Sau khi Ôn Như Quy biết về bản án của Khương Hoa Vinh thì lập tức xin nghỉ phép ở căn cứ, chạy về thành phố.

Trước tiên, anh đến hỏi thăm Khương Đan Hồng.

Khương Đan Hồng vẫn luôn quan tâm đến bản án của Khương Hoa Vinh, biết Khương Hoa Vinh đã bị xử tử hình, những người khác của nhà họ Khương đều bị đưa đến nông trường để cải tạo.

Cô xúc động, nước mắt giàn giụa.

Thù của nhà họ Khương đã báo xong, tiếp đến là 2 cha con nhà Đội trưởng Đại đội sản xuất Sao Đỏ.

Cô ấy sẽ không tha cho bất cứ ai đã giết hại người thân của mình!

Ôn Như Quy biết cô ấy vẫn nhất quyết tố cáo nhà chồng nên gật đầu nói: “Nếu cô đã quyết định như thế thì bọn tôi sẽ giúp cô!”

Khương Đan Hồng cảm kích nói: “Đồng chí Ôn, cảm ơn anh! Nếu không có anh thì e là cả đời này tôi cũng không có cách nào để giải oan cho em trai tôi!”

Phác Kiến Nghĩa đứng ở bên cạnh:?

- -- Còn anh ta, anh ta thì sao?

- -- Sao lại chỉ cảm ơn Ôn Như Quy, anh ta cũng có công mà!

Nhưng Khương Đan Hồng lại coi như không thấy ánh mắt chờ mong của Phác Kiến Nghĩa mà trực tiếp phớt lờ anh ta.

Không phải Khương Đan Hồng không biết cảm ơn mà là vì trong khoảng thời gian cô ấy ở nhà họ Phác, Phác Kiến Nghĩa vẫn luôn thuyết phục cô ấy đừng tố cáo nhà chồng.

Nếu không phải anh ta có ơn với mình, Khương Đan Hồng thật sự muốn đấm cho anh ta một phát!

Anh ta không trải qua những đau khổ mà cô ấy phải chịu, anh ta có tư cách gì bảo cô ấy phải khoan dung?

Không đánh anh ta đã là nể mặt anh ta lắm rồi, vật mà anh ta còn muốn nghe mình nói cảm ơn!

- -- Đúng là hài hước!

Khương Đan Hồng là con liệt sĩ, nhà của nhà họ Khương được phán quyết là trả lại cho cô ấy.

Phần lớn của hồi môn của ba mẹ cũng được trả lại cho Khương Đan Hồng nhưng cô ấy từ chối, nộp toàn bộ cho nhà nước.

Ngoài ra, cô ấy còn có thể chọn một đơn vị công tác của người nhà họ Khương để đi làm.

Sau khi suy nghĩ xong, Khương Đan hồng đã chọn đến trường để dạy học.

Lúc trước cô ấy ở đại đội sản xuất cũng đi dạy học, cô ấy cũng chỉ biết làm việc này.

Sau khi nhà họ Khương bị đưa đến nông trường, Khương Đan Hồng lập tức dọn ra khỏi nhà Phác Kiến Nghĩa, về nhà họ Khương.

Nhưng cô không định ở lại nhà họ Khương lâu dài. Sau khi về, cô đến phòng quản lý bất động sản đăng ký, định bán nhà.

Sau đó đến ký túc xá trường học để ở.

Chuyện của Khương Đan Hồng bên này coi như đã được giải quyết xong. Còn về chuyện cô ấy muốn kiện nhà chồng thì thật ra không khó như kiện Khương Hoa Vinh.

Sau đó cũng có người theo vụ này, Ôn Như Quy không cần nhúng tay vào.

===

Sau khi tạm biệt Khương Đan Hồng, Ôn Như Quy về nhà một chuyến.

Ông cụ Ôn thấy anh về thì cau mày: “Sao cháu lại xin phép nữa thế? 7-8 năm qua cháu cũng chưa xin phép nhiều như năm nay!”

Tuy rằng ông cụ Ôn rất vui khi nhìn thấy cháu trai, nhưng ông cụ là người của thế hệ trước, làm việc rất nghiêm túc. Thấy cháu trai dạo này xin nghỉ nhiều như thế, đương nhiên là không đồng ý.

Ôn Như Quy mím môi nói: “Mọi chuyện đã được giải quyết xong, sau này cháu sẽ không xin phép nữa.”

Ông cụ Ôn hừ một tiếng: “Chuyện nhà họ Khương đúng là đã xử lý xong rồi, vậy còn chuyện của cháu thì sao?”

Ôn Như Quy hơi rùng mình: “Cháu thì có chuyện gì?”

Ông cụ Ôn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cháu kiện Khương Hoa Vinh cũng đâu phải vì con gái của liệt sĩ nhà họ Khương. Rõ ràng ngay từ đầu, cháu là vì Cỏ Non. Cháu bỏ ra công sức lớn như thế, chẳng lẽ con bé không biết gì sao?”

Ôn Như Quy: “...”

Ông cụ Ôn vừa thấy anh như thế đã biết anh đang nghĩ cái gì, nhất thời tức giận rung cả râu: “Cháu không định nói thật à?”

Ôn Như Quy: “Vâng.”

“Vâng cái đầu cháu ấy!” Suýt nữa thì ông cụ Ôn đã chửi bậy: “Cháu cứ như thế thì bao giờ mới theo đuổi được con gái nhà người ta?”

Ôn Như Quy cụp mắt, tròng mắt nặng nề: “Ông nội, cháu giúp cô ấy đơn giản chỉ vì muốn chống lại sự bất công của thế giới này thôi.”

Ông cụ Ôn tức xì khói đầu: “Chống lại sự bất công cái đầu cháu. Rõ ràng là cháu thích Cỏ Non, nếu không thích thì sao ngày nào cũng xin nghỉ thế?”

Ôn Như Quy chớp mắt mấy cái, ngơ ngác nhìn ông cụ Ôn.

Phòng khách im lặng mất mấy giây.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, ông cụ ăn lại cảm thấy đau đầu: “Đừng nói cháu còn không biết là mình thích người ta chứ?”

Vẻ mặt Ôn Như Quy vẫn hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng lại cuộn trào sóng gió.

- -- Anh thật sự thích đồng chí Đồng sao?

- -- Đây là thích à?

Ra khỏi khu nhà, Ôn Như Quy vẫn còn ngây ngốc giống như bị sét đánh.

Vốn dĩ, anh định cứ thế quay về căn cứ.

Nhưng khi ra khỏi cửa, chân anh lại bất giác đi về phía Thành Nam.

Đồng Tuyết Lục nấu xong đồ ăn ở tiệm ăn, cho vào nồi lớn rồi lập tức xin phép về để nấu thịt kho tàu cho Vương Niên Trân.

Động tác của cô rất nhanh nhẹn, nấu xong thịt kho tàu rồi giao cho đối phương.

Thấy trời còn sớm, cô đun một nồi nước ấm, chuẩn bị tắm cho chú chó con.

Sau khi nó về đây thì vẫn chưa được tắm rửa, toàn thân đã bốc mùi.

Tắm được một nửa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Trên tay cô toàn là bọt, không thể đi ra mở cửa được

Ngụy Châu Châu với Đồng Miên Miên xung phong đi mở cửa giúp cô.

Cô vừa bôi xà phòng cho con chó, vừa lẩm bẩm: “Nhóc con, có thoải mái không?”

Chú chó con nheo mắt, giận dữ sủa một tiếng.

Trái tim của Đồng Tuyết Lục run lên vì sự đáng yêu của chú chó, tự nhiên cô nghĩ ra là còn chưa đặt tên cho nó: “Đúng rồi, còn chưa kịp đặt tên cho mày. Mày muốn tên là gì? Vượng Tài? Hay là Lai Phúc?”

Nghĩ đến mấy cái tên tầm thường này, Đồng Tuyết Lục tự cảm thấy mình rất buồn cười.

Đột nhiên, cô vuốt vẻ túm lông màu đen hình trái tim trên trán con chó, trong lòng thầm nói: “Chi bằng gọi mày là Tiểu Quy đi?”

Dường như con chó nhỏ rất không hài lòng với cái tên này, nó há mồm ra gầm gừ hai tiếng: “Oẳng oẳng...”

Đồng Tuyết Lục thuyết phục nó: “Tao nói mày này, tao có quen một người tên là Ôn Như Quy, trông cũng đẹp trai. Nếu mày giống tên với anh ta thì chưa biết chừng, mày có thể thành một con chó vô cùng đẹp trai đấy!”

Nói xong, cô cảm thấy có cái gì đó sai sai.

Cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy.

Đồng Tuyết Lục: “...”

[HẾT CHƯƠNG 50]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.