Edit: Lục Trà Cuồng Ma.
===
Trong lòng Ôn Như Quy đã phải chịu sự kinh hoàng và kích thích rất lớn. Hơn 2 tháng qua, anh luôn coi 2 đứa nhỏ trong bụng Đồng Tuyết Lục như áo bông nhỏ.
Quần áo, chăn và rất nhiều thứ ở trong nhà đều biến thành những thứ đáng yêu mà bé gái thích. Anh đã chuẩn bị xong xuôi để đón nhận 2 đứa con gái mềm mại, đáng yêu.
- -- Ai ngờ lại tòi ra một tên nhóc.
Sắc mặt của Ôn Như Quy thực sự không lộ ra chút vui mừng nào.
Nữ bác sĩ thấy thế không nhịn được cười nói: “Thế giới rộng lớn này thật sự có không ít chuyện lạ, không ngờ bây giờ còn có người không thích con trai.”
Ôn Như Quy lấy lại bình tĩnh, vội vã nói: “Bác sĩ à, lúc trước kết quả siêu âm là 2 bé gái. Bây giờ, vợ tôi sinh ra một đứa con trai, có khi nào đứa bé còn lại cũng biến thành con trai không?”
Nữ bác sĩ gật đầu: “Khả năng này có thể xảy ra, kết quả siêu âm giới tính không đúng 100% đâu. Có một số người siêu âm 2-3 lần mà vẫn sai đấy.”
Sấm sét giữa trời quang, đả kích cực lớn, nỗi buồn cũng từ đó ập tới.
- -- Ôn Như Quy hoàn toàn ngây ngẩn.
Đôi áo bông nhỏ không thấy đâu lại đổi thành một thằng nhãi, ngẫm lại khiến người ta phải cảm thán. Bụng Đồng Tuyết Lục vẫn còn đau, chỉ có điều thấy bộ dạng này của Ôn Như Quy cô không nhịn được cười.
- -- Vì nụ cười này nên cô càng thấy đau hơn.
Tiếng gào thét đau đớn của Đồng Tuyết Lục khiến Ôn Như Quy tỉnh táo lại, anh lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho cô: “Là con trai.”
Lời nói này của anh lộ rõ vẻ uất ức, giống như bị ai đó đoạt mất đứa con bảo bối vậy.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Anh không thích sao?”
Đôi mi dài rậm của Ôn Như Quy chớp một cái: “Thích.”
- -- Chỉ có điều không thích bằng con gái.
Đồng Tuyết Lục không nhịn được định cười, cô còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy bác sĩ hô lên: “Rặn đi, đứa bé còn lại sắp ra rồi, đã thấy đầu.”
Đồng Tuyết Lục hít sâu một hơi, nắm lấy tay của Ôn Như Quy và lấy hơi rặn một lần nữa.
Có thể do 1 đứa bé đã được sinh ra hoặc đứa bé thứ 2 nhẹ cân hơn đứa đầu, vì thế đứa thứ 2 được sinh khá dễ.
Ôn Như Quy căng thẳng nhìn bác sĩ: “Bác sĩ, là con gái à?”
Nữ bác sĩ: “Không phải.”
Ôn Như Quy: “...”
- -- Xong rồi, đúng là lòi ra 2 thằng nhãi con.
- -- Áo bông nhỏ của anh thật sự chẳng còn nữa rồi!
Sắc mặt của Ôn Như Quy lập tức trở nên trắng bạch, còn khó coi hơn cả Đồng Tuyết Lục.
Ai ngờ một giây sau, nữ bác sĩ lại nói: “Tôi đùa anh đấy, hóm hỉnh một chút đi chàng trai. Chúc mừng anh, là con gái.”
Ôn Như Quy: “???”
“Bác sĩ, bác sĩ không gạt tôi chứ? Thật sự là con gái sao?”
“Đương nhiên là thật rồi. Thời gian sinh là 8 giờ 30 phút theo giờ Bắc Kinh, giới tính nữ, nặng 4 cân rưỡi.”
(*) 1 cân Trung Quốc = 0,5 kg Quốc tế.
Dạo này không có nhiều người sinh đôi, sinh đôi một nam một nữ lại càng hiếm.
- -- Đôi vợ chồng này đúng là có phúc lớn.
Chẳng biết phải hình dung tâm trạng lúc này của Ôn Như Quy như thế nào. Thật sự giống một người sắp chết đói, đột nhiên trước mắt lại xuất hiện một cái bánh bao nóng hổi.
- -- Cảm giác này khiến người ta cảm động phát khóc.
- -- Mặc dù chỉ có một áo bông nhỏ, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có.
Ôn Như Quy vô cùng hài lòng, đôi mắt đang ảm đạm cũng trở nên sáng rực: “Tuyết Lục, chúng ta có con gái rồi!”
Nghe giọng điệu này hoàn toàn chẳng giống với giọng điệu uất ức lúc nãy chút nào.
Khóe môi Đồng Tuyết Lục giật giật: “Chúng ta cũng có con trai nữa. Em hơi mệt, em muốn ngủ một lúc.”
- -- Cô không thích trọng nữ khinh nam, cũng chẳng thích trọng nam khinh nữ.
- -- Nên đối xử công bằng với con cái.
Ôn Như Quy gật đầu: “Em ngủ đi, anh sẽ trông em và con.”
Bác sĩ và y tá giải quyết xong mọi chuyện thì đẩy Đồng Tuyết Lục ra khỏi phòng sinh, 2 y tá đã bế 2 đứa trẻ ra ngoài trước.
Ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu đồng loạt chen lên hỏi: “Đồng chí y tá, đây là chắt của chúng tôi phải không? Đáng yêu quá!”
Y tá giao cho mỗi người một đứa nhỏ: “Đứa bé lớn hơn một chút là anh trai, 5 cân rưỡi. Đứa nhỏ hơn một chút là em gái, 4 cân rưỡi.”
“!!!”
“Cái gì? Cái gì?
- -- Có anh trai?
- -- Không phải là 2 bé gái sao?
Đám người nghe thấy lời nói của y tá đều vô cùng kinh ngạc, mồm năm miệng mười hỏi thăm.
Đúng lúc này, nữ bác sĩ siêu âm cho Đồng Tuyết Lục lúc trước cũng đi qua nơi này, thấy Ôn Như Quy ra khỏi phòng sinh, nữ bác sĩ hơi ngơ ngác một chút.
1 là nhan sắc của 2 vợ chồng Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục rất nổi bật, 2 là vì Ôn Như Quy nói muốn làm phẫu thuật buộc ga-rô, vì thế nữ bác sĩ này nhớ rõ 2 vợ chồng họ.
Thấy Ôn Như Quy bước ra từ phòng sinh, nữ bác sĩ còn tưởng Đồng Tuyết Lục khó sinh, nếu không đàn ông cũng không được vào phòng sinh.
Nữ bác sĩ vội vã bước lên hỏi: “Sinh chưa? Sản phụ vẫn ổn chứ?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Vợ tôi rất ổn, 2 đứa bé cũng khỏe mạnh. Chỉ có điều...”
Nữ bác sĩ thấy anh muốn nói lại thôi thì vội hỏi: “Chỉ có điều sao?”
“Bác sĩ nói rằng con tôi là 2 bé gái, bây giờ lại biến thành một nam một nữ.”
Nữ bác sĩ nhận thấy rõ trong giọng nói của anh có xen lẫn chút tủi thân, dừng lại một chút rồi bật cười: “Tôi nhớ lúc tôi siêu âm có một đứa bé đã dùng tay che một bên nên tôi không nhìn rõ, vì thế mới kết luận là bé gái. Bây giờ, xem ra nó đã gắp cậu nhỏ của nó lên rồi.”
- -- Gắp cậu nhỏ lên rồi.
- -- Gắp lên rồi.
- -- Lên rồi.
Khóe miệng Ôn Như Quy không kìm được giật giật: “Hóa ra là như vậy. Tôi về phòng bệnh với vợ tôi trước đã nhé.”
Nữ bác sĩ gật đầu, cuối cùng trong lòng cũng tin rằng anh không phải người trọng nam khinh nữ, hơn nữa còn rất thương vợ. Nữ đồng chí kia đúng là hạnh phúc.
Nhiều khi phụ nữ sinh con, người đàn ông và gia đình anh ta chỉ để ý đến đứa trẻ mới sinh, rất ít người đặt sản phụ lên vị trí đầu tiên.
Sản phụ phải chịu đựng từng cơn đau tới mười mấy tiếng đồng hồ để sinh đứa trẻ ra, mọi người lại chỉ lo cho đứa trẻ. Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của nữ bác sĩ lại cảm thấy lạnh giá.
Nhưng sự xuất hiện của Ôn Như Quy đã khiến nữ bác sĩ thấy được tia hy vọng, hóa ra trên đời này vẫn còn người đàn ông tốt, chỉ có điều rất ít.
===
Ông cụ Ôn và Tư lệnh Tiêu ngây ra một lúc, sau đó bình tĩnh lại và vô cùng vui mừng.
- -- Bọn họ thích bé gái.
- -- Bọn họ cũng thích bé trai.
- -- Bọn họ thích nhất là 1 trai 1 gái.
Tư lệnh Tiêu ôm chắt của mình, cười nói với ông cụ Ôn: “Lão già ngoan cố, Ôn gia mấy người lấy được Tuyết Lục đúng là phúc phận tu mấy đời. Nhìn phúc khí này đi, nó vừa tới đã mang theo thai long phượng. Bao nhiêu người mong mà không được đấy!”
Bình thường, ông cụ Ôn rất thích làm trái lại lời của ông ấy, nhưng lần này lại cười tới mức chỉ thấy răng không thấy mắt: “Đúng, đúng, ông nói rất đúng. Như Quy có thể lấy được Tuyết Lục là phúc của nó!”
- -- Cũng là phúc của Ôn gia.
Dù chưa có 2 đứa trẻ, ông cụ cũng nghĩ như vậy.
Trong thời gian Ôn Như Quy phát bệnh, Đồng Tuyết Lục chẳng những không chê bai anh mà còn tự tay làm mọi việc. Nếu không phải có cô thì sao Ôn Như Quy có thể nhanh chóng phục hồi như vậy chứ?
Trong lòng ông cụ, sự yêu thương mà ông cụ dành cho Tuyết Lục đã vượt qua Như Quy từ lâu.
===
Trong thời gian chờ đợi, mấy đứa trẻ đã buồn ngủ, lúc này thấy đôi song sinh ra ngoài thì con sâu ngủ đã chạy mất.
Tiêu Miên Miên chạy tới, kéo áo ông nội và nũng nịu nói: “Ông nội, cho cháu nhìn em bé với, cháu muốn nói với em bé rằng cháu là dì của chúng.”
2 y tá thấy một cô bé trắng trẻo, đáng yêu luôn miệng nói mình là bề trên thì suýt nữa bị gục ngã vì sự đáng yêu này.
Tư lệnh Tiêu không có cách nào từ chối sự nũng nịu của cháu gái mình, ông ấy cúi gập người nhìn cô bé.
Tiêu Miên Miên nhìn đi nhìn lại như bị sét đánh.
“Cháu gái này xấu quá!
Khuôn mặt thì dúm dó, ửng hồng, còn có một số thứ không biết tên bám ở trên đầu như khỉ trong vườn bách thú, vừa xấu vừa đáng thương.
Lúc này, 2 anh em Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín cũng cảm thấy 2 đứa bé này xấu xí.
- 'Có phải bế nhầm rồi không?'
- 'Chị và anh rể đều rất đẹp, sao 2 đứa bé này lại xấu như vậy?'
Tư lệnh Tiêu và ông cụ Ôn không biết ý nghĩ của mấy đứa trẻ, ôm 2 đứa bé đi về phía phòng bệnh.
Tư lệnh Tiêu khen lấy khen để: “Đứa trẻ này đúng là xinh xắn, nhìn sống mũi thẳng tắp này đi. Sau này lớn lên, nhất định nó sẽ là một cô gái xinh đẹp.”
Ông cụ Ôn ôm chắt trai, có chút trông mà thèm chắt gái trong tay ông ấy: “Chẳng phải thế sao! Ông nhìn vành tai con bé đi vừa dày vừa to, sau này nhất định sẽ có phúc.”
Đồng Gia Tín tiến về phía anh 2 mình, nhỏ giọng nói: “Anh, ông nội và ông nội Ôn như vậy có phải gọi là nói dối không chớp mắt không?”
Tiêu Gia Minh nhìn cậu ta một cái, khẽ khiển trách: “Đừng có nói linh tinh, nhất định em không được nói lời này trước mặt chị và anh rể đấy.”
Cậu từng nghe nói mẹ không chê con xấu, dù cháu trai và cháu gái có xấu tới đâu, chắc chắn chị và anh rể cũng sẽ không ghét bỏ chúng nó.
Tiêu Gia Minh cũng sẽ không chê, vì bọn chúng có dáng dấp quá xấu nên cậu sẽ càng yêu thương chúng hơn.
Đồng Gia Tín: “Đương nhiên em biết là không thể nói như vậy rồi. Em chỉ cảm thấy chúng hơi đáng thương thôi.”
Tiêu Miên Miên ở bên cạnh cũng gật đầu tán đồng.
Tiêu Gia Mình nhìn 2 người bọn họ: “Vì thế chúng ta càng phải đối xử tốt với chúng hơn, phải yêu thương 2 đứa bé hơn, biết chưa?”
2 người đều nghe rõ, gật đầu một cách nghiêm túc.
- 'Nhất định phải đối tốt với cháu trai và cháu gái xấu xí, bởi vì chúng xấu nên càng phải đối xử tốt hơn.'
- -- 3 đứa trẻ quyết định một cách nghiêm túc.
Đồng Tuyết Lục không biết quyết định của mấy anh em, nếu không chắc cô sẽ cười tới nôn ra mất.
===
Đợi cô tỉnh lại một lần nữa thì đã là nửa đêm.
Quá muộn rồi, Tư lệnh Tiêu đã đưa mấy anh em Tiêu Gia Minh về nhà. Ông cụ Ôn cũng đã về nhà, chỉ còn lại Ôn Như Quy và dì Trần ở lại bệnh viện để chăm sóc cho Đồng Tuyết Lục và bọn trẻ.
Đồng Tuyết Lục quay đầu lại thì thấy Ôn Như Quy đang gục vào cạnh giường bệnh. Một tay của anh nắm lấy tay cô, mi mắt vừa dài vừa rậm cụp xuống, khiến người ta vô cùng hâm mộ.
Cô khẽ động đậy, còn chưa kịp lên tiếng thì Ôn Như Quy tỉnh lại: “Em tỉnh rồi à?”
Đồng Tuyết Lục hỏi lại anh: “Sao anh không lên giường mà ngủ, anh như vậy sẽ bị lạnh đấy.”
“Anh lo em tỉnh dậy không thấy ai, anh đi rót cho em cốc nước.”
Đồng Tuyết Lục vội vã giữ chặt tay anh, mặt ửng đỏ: “Em muốn đi vệ sinh.”
Thật ra, lúc này cô không muốn đi vệ sinh, nhưng cô nhớ kiếp trước chị họ cô sinh con xong, bác sĩ có dặn phải hoàn thành nhiệm vụ đi tiểu.
Dù không mắc tiểu cũng phải đi tiểu, nếu không rất dễ bị sỏi thận, dẫn tới bị nhiễm trùng đường tiết liệu. Ôn Như Quy không nói lời nào, xoay người bế cô lên rồi đi về phía nhà vệ sinh.
Phòng bọn họ dùng là phòng đôi nên giá hơi đắt một chút, nhưng có phòng vệ sinh riêng. Họ đã thuê toàn bộ phòng này.
Sau khi đi vệ sinh xong, Ôn Như Quy rót cho cô một cốc nước ấm, sau đó lại lấy canh gà và cơm cho cô ăn.
Dì Trần muốn nhúng tay vào cũng không có cửa. Đồng Tuyết Lục hơi đói bụng, cô uống 2 ngụm canh rồi mới nói: “Con đâu? Con giống ai? Em còn chưa biết chúng trông như thế nào.”
Ôn Như Quy: “Anh bế tới cho em xem.”
Dì Trần vội vàng tiến lên muốn bế bé gái, ai ngờ bà ấy còn chưa đụng vào bé gái đã nghe thấy Ôn Như Quy nói: “Dì Trần, dì bế đứa còn lại đi.”
Dì Trần: “...”
Ôn Như Quy chẳng thèm để ý tới vẻ mặt mờ mịt của dì Trần, sải bước tới cẩn thận từng li từng tí ôm bé gái đang nằm trong nỗi lên, trong đáy mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.
Dì Trần bình tĩnh lại, vội vàng chạy tới.
Đồng Tuyết Lục biết có một số đứa trẻ vừa sinh ra sẽ hơi xấu, đợi chúng nở nang ra là được.
Nhưng nhìn 2 đứa bé song sinh, cô vẫn không kìm được sự thất vọng.
“Sao lại xấu như vậy? Nếu không phải em tận mắt thấy chúng ra đời, có lẽ em sẽ nghĩ chúng bị bế nhầm.”
Ôn Như Quy cuống quýt đưa tay che tai con gái lại, nhưng không đủ tay: “Sau này em không được nói lời này trước mặt con gái, con bé sẽ nghe được đấy.”
Đồng Tuyết Lục nhíu mày: “Nghe được thì nghe được, chẳng lẽ con gái vừa ra đời thì địa vị của em trong lòng anh không còn nữa à?”
- -- Vì thế nên tình yêu sẽ biến mất đúng không?
Ôn Như Quy vội vàng nói: “Không phải, em là thứ 1, con gái là thứ 2.”
- -- Chẳng cần nói cũng biết con trai là thứ 3.
Lúc này, Đồng Tuyết Lục mới hài lòng, múc một thìa cơm lớn cho vào miệng. Dì Trần chẳng kịp phòng bị, đột nhiên phải ăn cơm chó đầy miệng. Bà ấy bỗng nhiên cảm thấy bản thân ở trong phòng này đúng là dư thừa.
Đồng Tuyết Lục ăn cơm xong thì nhận lấy đứa bé từ tay dì Trần. Bà ấy vội nói phải vào nhà vệ sinh rồi chạy mất, để không gian này lại cho 2 vợ chồng bọn họ.
2 đứa trẻ ngủ rất say, bị ôm tới ôm lui nhưng cũng không tỉnh lại. Thật ra nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy ngũ quan của 2 đứa trẻ đều rất đẹp. Cái mũi nhỏ thẳng tắp, chúng vừa ra đời mà hàng mi đã vừa dày vừa dài, cái miệng nhỏ hồng hồng đang bĩu môi làm động tác nhấm nuốt.
Cô khẽ đụng vào cái mũi nhỏ đứa bé trai, tên nhóc này mở to mắt tỉnh lại. Đôi mắt của cậu bé hẹp dài, đồng tử vừa to vừa đen giống như quả nho đen vậy. Chẳng biết có phải do đói bụng không, cái miệng nhỏ của cậu bé trề ra, khóc lớn.
Đồng Tuyết Lục ngủ được khoảng 2 tiếng đồng hồ, lúc này vừa khéo đến thời gian cho con bú. Cô vén áo lên, sau đó liếc nhìn về phía Ôn Như Quy đang đỏ bừng tai, trừng mắt nhìn con trai mình với vẻ hung dữ.
Đồng Tuyết Lục mím môi: “Anh làm gì đấy? Nếu không biết, người ta còn tưởng anh đang nhìn kẻ thù đấy.”
Mi mắt Ôn Như Quy khẽ run: “Không có.”
- -- Anh không hề thừa nhận bản thân đang ghen tị.
Đồng Tuyết Lục: “Không phải là anh ghen tị vì con có thể bú sữa chứ?”
Tại Ôn Như Quy đỏ bừng: “Không, chẳng qua là anh cảm thấy nó là anh trai mà không biết nhường nhịn, em nhìn thẳng bé thì mập mạp, em gái thì lại gầy gò. Chắc chắn lúc còn trong bụng, thằng bé đã cướp hết chất dinh dưỡng.”
- -- Đây là một trong những oán niệm của anh.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Ôn Như Quy mới có thời gian nhìn 2 đứa bé. Không nhìn thì không biết, nhìn xong thì phải giật mình.
- -- Con gái anh lại nhỏ hơn con trai rất nhiều, đúng là đau lòng.
Đồng Tuyết Lục: “Trong bụng, 2 đứa bé sẽ luôn có 1 đứa lớn 1 đứa nhỏ, điều này chúng nào tự quyết định được?”
Ôn Như Quy cảm thấy cái tay nhỏ bé của con trai đang ôm lấy ngực Đồng Tuyết Lục vô cùng chướng mắt: “Sao lại không được? Nếu nó ăn ít đi một chút thì chẳng phải em gái nó sẽ được ăn nhiều hơn một chút sao?”
- -- Được, người này thật sự đã coi con trai là kẻ thù rồi.
Nhưng Ôn Như Quy là người có chừng mực, Đồng Tuyết Lục cũng không muốn nói anh: “Đúng rồi, nên đặt tên gì cho con đây? Có cần bàn bạc với ông nội không?”
Ôn Như Quy lắc đầu đáp: “Ông nội nói cho chúng ta toàn quyền quyết định. Lúc trước, anh đã nghĩ ra 2 cái tên dành cho nữ, bây giờ chỉ có thể dùng một cái.”
- -- Thật sự rất uất ức.
Đồng Tuyết Lục: “Tên là gì?”
“Tâm Viên Xuân Trường Sa của Chủ Tịch có 2 câu thơ 'Khán vạn sơn hồng biến, tằng lâm tẫn nhiễm'. Anh muốn đặt tên con là Ôn Tẫn Nhiễm, tên mụ là Nhiễm Nhiễm. Em thấy sao?”
- -- Ôn Tẫn Nhiễm.
(*) Khán vạn sơn hồng biến (Nhìn núi non rực đỏ)
Tằng lâm tận nhiễm. (Lá nhuộm rừng phong)
Trích: Thấm viên xuân - Trường Sa (沁園春-長沙) - Mao Trạch Đông (毛澤東)
Đồng Tuyết Lục lẩm nhẩm lại cái tận 2 lần, sau đó cười nói: “Em cảm thấy cái tên này rất hay, dùng cái tên này đi.”
Ôn Như Quy cúi đầu nhìn con gái, nhỏ giọng kêu: “Nhiễm Nhiễm, Tiểu Nhiễm Nhiễm.”
Dường như Nhiễm Nhiễm bị đánh thức, cô bé mở to đôi mắt đen nhánh nhìn Ôn Như Quy, chu miệng lên “oa” một tiếng khóc lớn.
Đừng thấy cô nhóc này chỉ có 4 cân rưỡi, gầy hơn anh trai mà coi thường, tiếng khóc của cô bé cực kỳ to khiến người mới làm cha như Ôn Như Quy giật nảy mình.
“Tuyết Lục, sao con bé lại khóc thành ra như thế này? Có cần phải đi gọi bác sĩ tới không?”
Đồng Tuyết Lục cũng bị tiếng khóc của cô bé dọa: “Không cần, có lẽ nó đói bụng rồi. Anh bế con gái tới đây, đổi lại bế con trai đi.”
2 người đổi con cho nhau, Nhiễm Nhiễm được bú sữa nên lúc này đã nín khóc.
“Con trai thì sao? Lấy tên gì đây?”
Ôn Như Quy: “Em quyết định là được.”
Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười: “Em nói cho anh biết anh phải đối xử với con trai chúng ta tốt một chút, bằng không tới lúc anh già rồi, đừng trách nó không bưng bộ cho anh.”
Ôn Như Quy suy nghĩ một chút rồi gật đầu một cách nặng nề: “Em nói rất đúng, chuyện vừa mệt vừa bẩn này phải để con trai làm. Sau này chúng ta già rồi, nó sẽ là người bưng bộ cho chúng ta.”
Đồng Tuyết Lục: “...”
- -- Ý của cô là như vậy sao?
Cô nghĩ một lúc rồi nói: “Trong Kinh Thi có câu ca 'Tổng giác chi yến, ngôn tiếu yến yến'. Đặt tên con trai là Ôn Yến Ngôn đi, tên mụ là Yến Yến.”
- -- Ôn Yến Ngôn.
(*) Tổng giác chi yến. (Thưở trái đào ấu thơ đùa nghịch)
Ngôn tiếu yến yến. (Đã cùng nhau khúc khích nói cười)
Trích: Manh 6 (氓 6) - Khổng Tử (孔子)
Ôn Như Quy gật đầu: “Được.”
Đợi 2 đứa bé ăn no, Đồng Tuyết Lục lại buồn ngủ, cô giao 2 đứa con cho Ôn Như Quy, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi.
===
Sáng ngày hôm sau, cô mới biết Vương Tiểu Vân đã sinh được một em bé mập mạp, 8 cân tròn. Lúc ra đời, đứa bé đã khiến Vương Tiểu Vân bị giày vò chết đi sống lại.
Vì có con trai nên Chu Diễm cười ngoác tới mang tai. Nhưng khi thấy Ôn Như Quy có con gái, trong lòng anh ta lại cảm thấy ngứa ngáy.
Chu Diễm về nói với Vương Tiểu Vân rằng bọn họ phải cố gắng để sinh được một đứa con gái. Anh ta bị cô ấy mắng cho một trận máu chó đầy đầu.
Sáng sớm, ông cụ Ôn và chú Tông đã mang canh gà, trứng giấm gừng và đồ ăn tới.
Gà mái là gà mái già, cho thêm táo đỏ, ngô, cà rốt rồi hầm. Vì cô phải cho con bú nên không cho muối vào canh, nhưng canh rất ngọt nên cũng không khó uống.
Trứng giấm gừng là thứ Đồng Tuyết Lục không thích ăn, nhưng nghe nói ở cữ đều phải ăn thứ này, cô đành nhắm mắt nhắm mũi ăn hết. Quá nhiều đồ ăn nên Đồng Lục Tuyết không ăn hết, Ôn Như Quy thấy cô ăn xong thì mới uống nốt chỗ canh thừa còn lại, tuyệt nhiên không chê bai.
Ông cụ Ôn nhìn chắt trai và chắt gái, trong mắt ông cụ chẳng còn ai khác nữa. Ôn Như Quy nói cho ông cụ Ôn biết tên của 2 đứa trẻ, ông cụ lẩm bẩm đọc mấy lần, liên tục khen 2 cái tên này rất hay.
===
Sau đó, Phương Tĩnh Viện và Khương Đan Hồng cũng tới bệnh viện thăm 2 người.
Khương Đan Hồng nhìn 2 đứa bé, trong đáy mắt tràn ngập sự ấm áp: “2 đứa bé này xinh xắn thật. Bé gái giống đồng chí Ôn hơn một chút, bé trai giống em hơn một chút.”
Nghe nói như vậy, Đồng Tuyết Lục không nhịn được cười: “Chị đừng có nói câu này trước mặt Ôn Quy.”
Khương Đan Hồng ngẩn ra: “Vì sao?”
Đồng Tuyết Lục cười cười nói: “Anh ấy thích con gái, Như Quy hy vọng con gái sẽ giống em. Không ngờ con trai lại giống em, anh ấy sẽ không vui đâu.”
Theo Ôn Như Quy, con trai đã chen vào vị trí của một áo bông nhỏ khác, diện mạo lại còn giống Đồng Tuyết Lục thì thật sự rất đáng ghét.
Khương Đan Hồng và Phương Tĩnh Viện nghe thế thì đều bật cười.
Phương Tĩnh Viện nhìn đứa bé một chút, sau đó lại nhìn về phía bụng mình ấp úng nói: “Có phải sinh con sẽ rất đau không?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Ừm, rất đau. Vì thế sau lần sinh này, tôi sẽ không sinh thêm nữa.”
Phương Tĩnh Viện gãi gãi mũi: “Nghe cô nói như vậy, tôi quyết định sau này sẽ không sinh con!”
Khương Đan Hồng còn chưa kịp phản ứng, Đồng Tuyết Lục nhướng mày hỏi: “Sao vậy? Cô chấp nhận lời cầu hôn của Tiêu Thừa Bình rồi à?”
2 gò má Phương Tĩnh Viện ửng hồng: “Ừ, Thừa Bình phiền chết đi được. Tôi không đồng ý, tháng nào anh ấy cũng tới cầu hôn tôi. Tôi bị anh ấy làm phiền không thể chịu nổi nữa!”
Khương Đan Hồng trêu: “May mà đồng chí Tiêu có sự nhẫn nại đi làm phiền em đấy, nếu không sao có thể ôm người đẹp về nhà được?”
Đồng Tuyết Lục: “2 người định làm tiệc cưới vào lúc nào? Đến lúc đó, 2 người có cần tới quán rượu của tôi mở tiệc không?”
Phương Tĩnh Viện liếc mắt nhìn cô với vẻ thẹn thùng: “Chậc chậc, chẳng trách việc buôn bán của cô lại phát đạt như vậy, đúng là biết tận dụng mọi cơ hội, ngay cả bạn bè cũng không buông tha.”
Đồng Lục Tuyết nhún vai: “Sao lại buông bỏ việc kiếm tiền được? Vì cô là bạn của tôi nên tôi giảm cho 10%.”
Phương Tĩnh Viện kêu lên: “Sao lại giảm có 10%, ít nhất cũng phải giảm 20% chứ.”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Đồng ý, nhưng lúc cô kết hôn tôi sẽ không gửi quà cưới đâu.”
Khóe môi Phương Tĩnh Viện giật giật: “Chẳng trách trước kia tôi luôn nghe người ta nói rằng người càng có tiền càng keo kiệt, lời này tuyệt không sai. Coi như tôi nhìn thấu cô rồi, thói đời nóng lạnh, lòng người khó đoán.”
Nghe cô ấy nói vậy, Đồng Lục Tuyết và Khương Đan Hồng đều bật cười.
===
Lễ kết hôn của Phương Tĩnh Viện và Tiêu Thừa Bình đã quyết định tổ chức vào sau trung thu, cô ấy muốn quay xong tác phẩm dang dở rồi mới kết hôn. Bây giờ, Phương Tĩnh Viện đã tốt nghiệp, hơn nữa còn là trợ thủ của Đạo diễn Hoàng.
Gần đây, Đạo diễn Hoàng đang chuẩn bị quay một bộ phim truyền hình dành cho trẻ em, vị trí diễn viên chính của Tiêu Miên Miên chính là do Phương Tĩnh Viện đề bạt.
Tiêu Miên Miên đã đi diễn thử, Đạo diễn Hoàng rất hài lòng về diện mạo, giọng nói và khả năng biểu diễn của cô bé. Đạo diễn còn nói Tiêu Miên Miên sinh ra là để dành cho nghề này.
1 tháng sau, phim sẽ bắt đầu quay. Đồng Tuyết Lục đã hỏi ý của Tiêu Miên Miên về chuyện quay phim truyền hình. Cô bé cảm thấy rất hứng thú, hơn nữa Tiêu Miên Miên còn rất có khiếu về phương diện này.
Bình thường, cô bé rất hay học theo người trong tivi, muốn khóc là khóc được, rất nhiều lời thoại chỉ cần nghe một lần là có thể bắt chước.
- -- Đúng là Tiêu Miên Miên rất có thiên phú về mặt này.
Mời đầu, Tư lệnh Tiêu cũng không đồng ý, nhưng về sau vẫn bị Đồng Tuyết Lục thuyết phục. Vì 2 người đều bận rộn với công việc nên Khương Đan Hồng và Phương Tĩnh Viện chỉ ngồi một lúc rồi đi.
===
Sau khi 2 người đi, Ôn Như Quy mở đồ 2 người đó mang tới ra, lúc này mới phát hiện trong đó có 2 cái lắc đeo chân bằng bạc được đựng trong hộp.
Chắc hẳn họ sợ 2 người không nhận nên mới để ở trong túi hoa quả và bánh kẹo. 2 cái lắc chân này có kiểu dáng rất đáng yêu, khẽ rung một cái sẽ vang lên tiếng leng keng của chuông bạc.
Trong lòng Đồng Lục Tuyết cảm thấy rất ấm áp, cô bảo Ôn Như Quy đeo vào cho 2 đứa trẻ.
Đồng Lục Tuyết ở bệnh viện 1 tuần rồi mới xuất viện. Nửa tháng sau, cô nhận được 2 gói hàng quốc tế, một cái được gửi từ nước Mỹ.
Lúc trước, cô có viết một phong thư cho Tạ Quảng Côn, nhưng mãi vẫn không nhận được thư trả lời. Gần 1 năm, người kia mới hồi âm lại.
Tạ Quảng Côn nói mới nhận được thư cách đây không lâu, có lẽ trong quá trình chuyển phát xảy ra sự cố.
Trong thư, Tạ Quảng Côn nói bản thân đã kết hôn, khoảng 7-8 tháng trước cô vợ mới sinh một bé trai.
Trong thư còn có ảnh chụp của con trai Tạ Quảng Côn và sách hướng dẫn dùng bếp điện từ mà Đồng Lục Tuyết cần. Chỉ có điều, đám Ôn Như Quy đã nghiên cứu xong bếp điện từ nên có lẽ quyển sách này không còn tác dụng gì nữa.
Cái túi thứ 2 là Tưởng Bạch Hủy nhờ người gửi từ Đức về. Bên trong, ngoài thư ra còn có 2 bình sữa bột cho em bé. Trong thư, cô ấy còn nói bản thân vừa tới nên không quen với khí hậu ở Đức, thói quen sinh hoạt cũng rất khác, không quen ăn đồ ăn bên đó, ngôn ngữ cũng chỉ mới biết nửa vời.
Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật chỉ gặp nhau một lần vào thời điểm cô ấy mới tới Đức. Về sau, mỗi tháng bọn họ chỉ gặp nhau có một lần. Cô ấy nói biết thế đã chẳng đi Đức.
Hơn nữa, Tưởng Bạch Hủy còn nói chẳng hiểu sao người ở Đại sứ quán lại liên kết lại xa lánh cô ấy. Chuyện này khiến Tưởng Bạch Hủy vô cùng khó chịu.
Đồng Tuyết Lục không ngờ tình cảnh của cô ấy lại bết bát như vậy. Vì năng lực của Tưởng Bạch Hủy rất mạnh. 4 năm đại học, Tưởng Bạch Hủy quen biết rất nhiều người, ngành nào cũng có bạn của cô ấy. Cô cứ nghĩ cô ấy tới Đại sứ quán sẽ như cá gặp nước.
Muốn làm ở Đại sứ quán, năng lực về ngôn ngữ là một chuyện, tính cách cũng cần hợp với yêu cầu, phải am hiểu và thích giao tiếp. So với một người không giỏi ăn nói thì người như vậy mới hợp làm tại Đại sứ quán.
Theo phương diện tính cách thì Tưởng Bạch Hủy rất thích hợp làm ở đó. Bởi vì cô ấy không nói rõ lý do, trong thư toàn là những lời phàn nàn về cuộc sống không như ý ở bên đó, cho nên cô cũng chẳng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đồng Tuyết Lục cảm thấy có thể do đột nhiên tha hương nơi đất khách quê người, hơn người người ở Đại sứ quán lại đông nên cô ấy mới chưa thích ứng được.
Cô muốn viết một lá thư gửi cho Tưởng Bạch Hủy, chỉ có điều người hỗ trợ chuyển đồ nói gần đây không có ai sang bên đó, cô đành phải bỏ qua chuyện này, sau đó bận quá nên quên mất.
===
Thời gian cứ thế trôi đi, chẳng mấy chốc đã tới ngày mở tiệc tròn 100 ngày.
Vì 2 đứa bé không tổ chức tiệc đầy tháng nên tiệc mừng 100 ngày sẽ được tổ chức lớn hơn một chút, tiệc rượu được làm tại quán rượu của Đồng Tuyết Lục.
Ngày này, họ hàng của 2 nhà Ôn, Tiêu đều có thể tới đây, có một số người không tới được nên cử người nhà đi thay, có một số người lại nhờ người mang quà tặng tới.
Quán rượu Trà Xanh đã được trang trí lại, giăng đèn kết hoa, ngoài cửa còn được treo rất nhiều bóng bay, nhìn vừa lộ ra không khí vui mừng vừa có phong cách tây.
Người đi qua cũng nhao nhao nghe ngóng. Khi biết bà chủ tổ chức tiệc mừng trăm ngày, có người hâm mộ, có người lại cảm thán, cũng có người muốn sau này tới đây mở tiệc.
Khách lần lượt tới, họ rối rít chúc mừng Ôn gia có thai long phượng. Ông cụ Ôn cười tới mức thấy răng không thấy mắt, cười mỏi cả miệng, gặp ai cũng khen cháu dâu mình tốt, là người mang phúc tới cho Ôn gia.
Tư lệnh Tiêu thấy ông cụ khen cháu gái mình thì hết sức hài lòng, quyết định hôm nay sẽ không đối đầu với ông cụ Tiêu. Sau khi mọi người chúc mừng xong sẽ đi xem 2 đứa bé một lần.
- -- Thai long phượng đấy, rất hiếm gặp.
2 anh em Tiểu Yến Yến và Tiểu Nhiễm Nhiễm đã được hơn 3 tháng, ăn ngon uống ngon, được người của 2 nhà cưng chiều như bảo bối, vì thế chẳng còn xấu giống khỉ như lúc vừa ra đời nữa.
Bây giờ, 2 anh em đều trắng mịn, xinh đẹp đáng yêu như Kim Đồng, Ngọc Nữ ở bên cạnh Quan Âm Bồ Tát, cực kỳ xinh xắn. Mọi người nhìn 2 đứa bé, ai nấy đều khen.
Mặc dù lúc mới ra đời, Tiểu Nhiễm Nhiễm nhỏ hơn so với anh trai, nhưng lần nào bú sữa cô bé cũng hung hăng, nhất định phải để mình bú trước, nếu không sẽ khóc ầm lên. Tiếng khóc của Nhiễm Nhiễm rất lớn, vang dội nên bây giờ cô bé còn mập hơn anh trai 2-3 cân. Toàn thân mập mạp, tay và chân đều giống như củ sen.
Hôm nay, cô bé mặc một chiếc váy màu hồng, đầu đội vòng hoa giống như công chúa ngoại quốc trên tivi. Anh trai Tiểu Yến Yến cũng mặc một chiếc váy nhỏ màu hồng, đầu đội vòng hoa.
2 anh em ôm lấy nhau giống như 2 chị em song sinh.
Cả đám người: “...”
“Chẳng phải nói là thai long phương sao? Chuyện này là thế nào?
Đồng Lục Tuyết giải thích: “Lúc trước đi siêu âm cứ tưởng là 2 bé gái nên đã chuẩn bị quần áo trăm ngày cho 2 đứa trẻ giống nhau. Quần áo của trẻ con sẽ phải đổi rất nhanh, để tiết kiệm nên 2 vợ chồng con quyết định không mua đồ mới.”
Cả nhóm người: “...”
- -- Thế này cũng được sao?
Tiểu Yến Yến được mẹ bế không biết mình bị mặc thành bé gái, cậu bé thấy mọi người nhìn mình nên lập tức lộ ra nụ cười không có răng, cực kỳ đáng yêu.
Tim của cả đám người bị sự đáng yêu này làm cho run rẩy, nào còn để ý tới cậu bé mặc đồ con gái, tranh nhau đòi bế cậu bé.
Trái lại, Tiểu Nhiễm Nhiễm được cha bế, trên mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng, giống như đang khinh thường vẻ lấy lòng của mọi người. Đồng Lục Tuyết cảm thấy tính cách của con trai và con gái trái ngược hẳn nhau.
- -- Con trai nghiêng về phần trà xanh, con gái lại phát triển theo hướng nữ thần băng giá.
Cô cảm thấy hơi đau đầu.
Chu Diễm và Hoàng Khải Dân cũng dẫn vợ và con mình tới chúc mừng.
Chu Diễm: “Như Quy, anh đúng là bạc đãi 2 đứa trẻ. Lúc trước, anh nên mở tiệc đầy tháng cho chúng. Tôi đối xử với con trai tôi rất tốt.”
Ôn Như Quy: “Tôi có con gái.”
Chu Diễm nghẹn họng: “...”
- -- Ai hỏi anh cái này!
- -- Nhưng anh ta cũng rất muốn có con gái.
Hoàng Khải Dân: “Như Quy, cậu thật sự muốn đi buộc ga-rô à? Chẳng lẽ không muốn sinh thêm con trai sao?”
Ôn Như Quy lắc đầu: “Không cần, tôi có con gái rồi, không giống cậu.”
Hoàng Khải Dân chỉ có 2 đứa con trai: “...”
- -- Mở miệng là nhắc tới con gái, có con gái thì giỏi lắm sao?
- -- Đúng là có vẻ không tầm thường.
Bọn họ không có con gái nên bọn họ thua.
===
Nhìn khách đã tới gần đủ, Ôn gia mời mọi người vào bàn, chuẩn bị khai tiệc. Đúng lúc này, bên ngoài quán rượu xuất hiện 2 khách không mời mà tới.
Người tới là 1 nam, 1 nữ. Người đàn ông chừng 30 tuổi, thân hình cao lớn, mặt chữ quốc, nhìn có chút già dặn. Người nữ có vẻ nhỏ tuổi hơn người đàn ông một chút, mặt trái xoan, mắt xếch, môi mỏng, nhìn có vẻ không dễ trêu chọc.
2 người bị nhân viên phục vụ ở bên ngoài cản lại, không cho họ vào trong. Vì thế cả 2 ở ngoài gào to: “Chúng tôi tới tìm cha của chúng tôi!”
Nhân viên phục vụ hơi ngây ra hỏi: “Ai là cha của 2 người?”
2 người đồng thanh nói: “Hồ Tông! Chúng tôi là con trai và con dâu của ông ấy.”
- -- Hồ Tông là tên của chú Tông.
Đặng Hồng nghe được tiếng động nên đi tới, nghe vậy giật mình ngây người ra. Theo anh ta biết thì vợ và con trai của chú Tông đã bị nước lũ cuốn trôi từ nhiều năm trước.
Trận lũ kia đã lấy đi tính mạng của rất nhiều người.
Chú Tông đã từng đi tìm, nhiều năm rồi vẫn chẳng có chút tin tức nào của 2 mẹ con. Tất cả mọi người đều thừa nhận họ chết rồi.
- -- Chẳng lẽ, 2 người này thật sự là con trai và con dâu của chú Tông sao?
[HẾT CHƯƠNG 150]