Siêu Cấp Trà Xanh Ở Niên Đại Văn Nằm Thắng

Chương 90: Chương 90: Tiệc thịt nướng




--- 05/10/2022 ---

===

Lần đầu tiên nhìn thấy Jason, Đồng Tuyết Lục cho rằng anh ta có thể là kiểu đàn ông không nói nhiều.

Anh ta có một đôi mắt sâu không thấy con người bên trong, đường nét khuôn mặt sâu thẳm, lúc không nói lời nào mang đến cho người ta một loại cảm giác cao thâm khó đoán.

Sau khi tiếp xúc mới biết, câu nói “Không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, không thể dùng đầu để đong đo nước biển” là vô cùng chính xác.

- -- Ai có thể ngờ dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng ấy lại là một tâm hồn trẻ con như vậy?

Đồng Tuyết Lục ho khan, nhờ Đồng Gia Minh đỡ anh ta dậy: “Đồng chí Tiểu Tạ, anh vừa đi vừa chụp ảnh như vậy rất nguy hiểm.”

Jason gật đầu như đảo tỏi: “Đồng chí Đồng, cô nói rất đúng. Sau này tôi không bao giờ làm như vậy nữa.”

Đồng Tuyết Lục: “Bây giờ vào mùa lạnh, mà quần áo anh bị ướt rồi. Anh nên mau về nhà thay đồ đi để đỡ bị cảm.”

Jason lại ngoan ngoãn gật đầu: “Được, tôi sẽ về nhà, hôm nay rất cảm ơn mọi người đã tiếp đãi.”

Anh ta vịn vào tay Đồng Gia Minh đứng lên, nhìn thấy máy ảnh trong tay không bị và chạm hỏng thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Do thân phận đặc biệt của Jason, Đồng Tuyết Lục Sợ anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn trên đường trở về sẽ không dễ ăn nói, đành để Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín đưa anh ta trở về.

Những người khác thì về nhà trước.

2 ông cháu Ôn về thẳng khu quân sự, bọn họ ở Đồng gia lâu như vậy rồi, không thể ăn thêm buổi tối ở bên đó nữa.

===

Về đến nhà.

Ông cụ Ôn sốt sắng nói: “Như Quy, cháu để ý thằng nhóc tên Jason đó một chút.”

Hàng lông mi của Ôn Như Quy chớp nhẹ: “Vâng”

Ông cụ Ôn: “Cháu đừng chỉ biết vâng chứ, cháu phải hành động ngay. Nếu vợ cháu bị người ta bắt mất, lúc đó đừng có quay về khóc với ông!”

“...”

Ôn Như Quy lắc đầu: “Tuyết Lục không phải loại người như vậy.”

Ông cụ Ôn chỉ hận 'rèn sắt không thành thép': “Đương nhiên là ông biết Tuyết Lục không phải loại người như vậy. Nhưng có một đạo lý thế này 'Chỉ có ngàn ngày làm trộm, khó bề ngàn ngày phòng trộm'. Bởi vì có thân phận đặc biệt, nên thằng nhóc thối đó có thể ở chung với Tuyết Lục thường xuyên, đây là điểm nó mạnh hơn cháu!“.

“Hơn nữa thằng nhóc thối đó còn biết ăn nói, không giống cái hũ nút như cháu. Lúc trước, ông còn nghi ngờ không biết Tuyết Lục nhìn trúng chỗ nào ở cháu đấy!”

Ôn Như Quy: “...”

Ông cụ Ôn thấy dáng vẻ nhàn nhã của anh thì tức giận không thôi, đúng là “Hoàng Thượng chưa vội, thái giám đã vội“.

- -- Phì, thằng bé không phải thái giám.

“Cháu đừng không bận tâm, sang năm cháu đã 26 tuổi rồi. Năm ông bằng tuổi cháu, cha cháu đã cởi truồng chạy nhảy ở trong sân rồi, vậy mà cháu lại còn chưa đính hôn. Cháu không thấy ngại sao?”

Ôn Như Quy: “...”

- -- Cùng chung dòng máu, có cần phải làm tổn thương nhau đến vậy không?

Vì ông cụ cứ nói mãi, trong lòng Ôn Như Quy lại nặng nề hơn. Kết quả, đêm đó anh mất ngủ.

===

Ngày hôm sau thức dậy, Ôn Như Quy vốn định ở nhà chờ họ hàng tới chúc tết hoặc là đi chúc tết họ hàng. Nhưng anh cứ ngồi không yên, vì vậy nhanh chóng sửa soạn chạy tới Đồng gia.

Ông cụ Ôn thấy thế không chỉ không cảm thấy tức giận, mà còn cảm thấy cuối cùng anh cũng thông suốt rồi.

Khi Ôn Như Quy đến nhà, Đồng Tuyết Lục vẫn chưa rời giường.

Ngày bình thường đều không có thời gian nghỉ ngơi, bây giờ khó có khi được nghỉ, đương nhiên cô phải ngủ tới khi tự tỉnh giấc mới thôi.

Ôn Như Quy không nỡ đánh thức cô, chỉ yên lặng ngồi ở phòng khách chờ đợi.

Tư lệnh Tiêu không ngờ mới sáng sớm mà Ôn Như Quy lại tới đây, khuôn mặt dài ra như dưa chuột già: “Cậu rất chăm chỉ tới nhà chúng tôi nhỉ.”

Ôn Như Quy: “Đây là việc nên làm.”

“...”

Tư lệnh Tiêu nghẹn họng: “Cậu đã chăm chỉ tới đây như vậy, hay là chuyến hết tài sản qua đây làm cháu rể của tôi đi?”

Ông ấy cho rằng câu này vừa nói ra, nhất định Ôn Như Quy sẽ trở mặt. Ai ngờ anh lại nghiêm túc suy nghĩ.

Ôn Như Quy suy nghĩ hồi lâu: “Nếu ông nội Tiêu có thể thuyết phục ông nội của cháu, thì bản thân cháu không có vấn đề gì.”

Tư lệnh Tiêu: “...”

- -- Đây không phải là tương đương với nói nhảm sao?

Tự nhiên, 2 người không nói thêm gì nữa, phòng khách trở nên yên tĩnh đến mức kỳ

Đôi mắt sắc bén của Tư lệnh Tiêu quan sát Ôn Như Quy: “Nếu Tuyết Lục và tôi chưa nhận nhau, thì sẽ không môn đăng hộ đối với Ôn gia các cậu. Trước đó cậu không để ý chút nào sao?”

Ôn Như Quy lắc đầu: “Thứ cháu để ý là người, không phải gia cảnh.”

Anh vẫn luôn cảm thấy thế giới này rất kỳ lạ, tìm bạn đời phải để ý gia cảnh tượng xứng. Cứ như khi cưới vợ, họ vì gia cảnh chứ không phải vì người đó là đối phương.

Tư lệnh Tiêu 'hừ' một tiếng, coi như là hài lòng với câu trả lời này: “Tương lai 2 đứa kết hôn, cậu sẽ để Tuyết Lục ngày ngày nấu cơm cho cậu, còn cậu thì bắt chéo chân, làm ông lớn?”

Ôn Như Quy lại lắc đầu: “Không đâu, bây giờ cháu đang học nấu ăn.”

Từ lần nghe cô nói, đàn ông biết nấu cơm không tầm thường. Sau đấy chỉ cần anh, có thời gian, đều sẽ tự mình nấu cơm.

Chỉ là bình thường anh quá bận rộn, thời gian về nhà rất ít. Cho nên đến nay chỉ biết làm một số món đơn giản, hơn nữa hương vị hoàn toàn không thể so sánh với những món cô làm.

Tư lệnh Tiêu lại 'hừ' một tiếng: “Hy vọng cậu nói được thì làm được, đừng ba hoa chích chòe chỉ biết nói miệng!”

Ôn Như Quy: “Ông nội Tiêu yên tâm, cháu nói được làm được.”

Đồng Miên Miên xoa 2 mắt đi vào, cô bé hiếu kỳ hỏi: “Ông nội bé là gì? Là ông nhỏ hơn sao? Vậy ai là ông lớn, là ông nội Ôn sao?”

Ôn Như Quy: “...”

Tư lệnh Tiêu tức giận đến mức thở phì phì: “...”

- -- Ông đây mới là ông lớn, lão già họ Ôn kia có tư cách gì đè ở trên ông ấy?

(*) Tiêu (萧 - Xiāo): họ Tiêu

(*) Tiểu (小 - Xiǎo): nhỏ, bé. Miên Miên nghe nhầm.

===

Đồng Tuyết Lục ngủ đến 10 giờ mới tỉnh, Ôn như Quy đã ngồi ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ với Tư lệnh Tiêu hơn 2 tiếng đồng hồ.

Cô thay quần áo rồi đi ra ngoài, nhìn thấy anh thì sửng sốt: “Sao anh tới đây sớm vậy?”

Hôm nay cô muốn mời khách, định sẽ làm một bữa tiệc thịt nướng ở trong sân.Sau khi xuyên đến đây, Ngụy gia, Ôn Như Quy, Phác Kiến Nghĩa và Phương Tĩnh Viện đã giúp đỡ cô rất nhiều. Thêm nữa, lần này nhận ông nội vẫn chưa chính thức giới thiệu với mọi người, vì thế cô muốn mượn cơ hội này để thông báo cho họ biết.

Ngoại trừ những người trên, cô còn mời cả Khương Đan Hồng.

Cha mẹ và em trai của Khương Đan Hồng đều đã qua đời. Những người thân khác không phải bị chị ấy đưa đến nông trường thì là không qua lại với chị ấy, ở Bắc Kinh, chị ấy giống một người cô đơn.

Nhưng bữa tiệc thịt nướng phải chạng vạng tối mới bắt đầu, Ôn Như Quy tới đây sớm như vậy khiến cô có chút bất ngờ.

Ôn Như Quy nhìn thấy cô, lập tức trong đôi mắt đó không còn để ý đến ai nữa: “Anh muốn tới đây sớm một chút để giúp đỡ.”

Đồng Tuyết Lục biết anh muốn tìm thời gian ở chung với mình nhiều hơn, đôi môi đỏ nở nụ cười: “Được, vậy lát nữa anh tới phòng bếp giúp em.”

“Được!”

Bây giờ Ôn Như Quy rất mẫn cảm với 2 chữ 'phòng bếp'.

Mỗi lần ở phòng bếp, dù không có phần thưởng, cũng có thể ở riêng với cô.

Tư lệnh Tiêu ngồi ở phòng khách đột nhiên lại bị ăn cơm chó đầy miệng, cảm giác bụng căng tròn

Tối hôm qua có một trận tuyết lớn, hiện giờ trong sân bị một lớp tuyết rất dày bao phủ.

Ăn cơm trưa xong, mấy anh em Đồng Gia Minh và cả Ngụy Châu Châu ở nhà bên cạnh đi sân chơi trò đắp người tuyết, cực kỳ nhộn nhịp.

Đồng Tuyết Lục: “Chúng ta cũng đi đắp người tuyết.”

Ôn Như Quy nhìn cô: “Được.”

Trình độ đắp người tuyết của Đồng Tuyết Lục rất bình thường, chẳng ra hình dạng gì. Chính cô còn thấy buồn cười.

Ôn Như Quy đắp người tuyết lại rất đáng yêu, tròn vo.

Anh dùng đá làm mắt cho người tuyết, cà rốt làm thành miệng, trông rất sống động.

Đồng Tuyết Lục: “Đôi mắt người tuyết của anh thật là đẹp.”

Tại Ôn Như Quy đỏ lên, nhẹ giọng: “Giống em.”

- -- Ôi chao! Lại nói lời âu yếm ngọt ngào này.

Đồng Tuyết Lục quay đầu: “Ai dạy anh nói mấy lời này?”

Ôn Như Quy lắc đầu: “Không có ai dạy.”

Nhưng anh có một quyển vở, ghi lại những câu nói dùng để theo đuổi người yêu mà anh sưu tầm được

Chỉ là chuyện này khiến người ta khó có thể mở miệng, anh định sau này mới nói cho cô.

Đồng Tuyết Lục thấy thế cũng không hỏi đến cùng, bảo anh đắp thêm một người tuyết nữa ở bên cạnh.

Ban đầu Ôn Như Quy cũng muốn làm như vậy, nghe được câu này của cô, đáy mắt anh đong đầy ý cười.

Rất nhanh, một người tuyết khác đã được hoàn thành.

2 người tuyết, một cao một thấp, thân mật dựa vào nhau. Nhìn như một cặp đôi đang yêu nhau.

===

Gần 3, 4 giờ chiều. Khách mời lần lượt tới.

Bởi vì thời này không dễ mua thịt, cho nên sáng sớm Đồng Tuyết Lục đã nói với mọi người, để bọn họ tự mang nguyên liệu nấu ăn tới.

Khi ông cụ Ôn và chú Tông đến, họ còn mang theo Tiểu Bát đã được nhổ lông tới.

Ngụy gia mang trứng gà và bắp, Phương Tĩnh Viện mang theo thịt bò.

Khi Khương Đan Hồng tới, ngoại trừ mang theo đồ ăn cô ấy còn dẫn theo một người.

Người này không phải ai khác, chính là Tiêu Uẩn Thi.

Khương Đan Hồng giải thích: “Đây là người bạn chỉ mới quen, vừa đúng lúc cô ấy tới nhà thăm chị, nên chỉ dẫn cô ấy đi cùng luôn.”

Gương mặt Tiêu Uẩn Thi đỏ hồng: “Tôi không mời mà đến, mong đồng chí Đồng thứ lỗi.”

Cô ấy và Khương Đan Hồng quen biết nhau ở trường học.

Khương Đan Hồng là người đầu tiên kiện cha chồng và chồng của mình, do vậy mối quan hệ ở trong trường học không tốt lắm. Mà Tiêu Uẩn Thi là một học sinh lớn tuổi, trong trường học cũng không có bạn.

Sau đó 2 người họ có cơ hội biết nhau trong một dịp ngẫu nhiên, họ chỉ hận đã gặp nhau quá muộn. Bọn họ đều rất khâm phục sự dũng cảm của đối phương, cho nên, dần trở thành bạn.

Hôm nay Tiêu Uẩn Thi đến đây là vì Khương Đan Hồng đã kể những việc Đồng Tuyết Lục đã làm cho cô ấy nghe, khiến cô ấy cực kỳ bội phục.

Tiêu Uẩn Thi rất muốn gặp được cô gái tài giỏi này, nên mới mặt dày không mời mà đến.

Đồng Tuyết Lục quan sát Tiêu Uẩn Thi, trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cô là bạn của chị Đan Hồng thì cũng là bạn của tôi. Cô đừng ngại nhé, cứ coi đây là nhà của mình.”

Tiêu Uẩn Thi nghe được lời cô nói, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm: “Quả nhiên đồng chí Đồng rất thân thiện và gần gũi. À đúng rồi, tôi tên Tiêu Uẩn Thi, đồng chí Đồng gọi tôi Uẩn Thi là được.”

- -- Kiều Vận Thi?. Tì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.