--- 13/06/2022 ---
Thấy Đàm Tiểu Yến khóc chạy, không ai ở đây đồng cảm với cô ta.
Sau đó Lưu Đông Xương cũng đen mặt bỏ đi.
Đồng Tuyết Lục giải thích: “Đầu bếp Mạnh, bác đừng để lời ban nãy của Đàm Tiểu Yến trong lòng. Đợi tay bác khỏe lại rồi, cháu sẽ lập tức trả ngay vị trí này cho bác, chưa kể sau này cháu còn phải kết hôn sinh con nữa, làm nghề đầu bếp không hợp với cháu lắm.”
Chuyện 'kết hôn sinh con' kia là cô nói đại để trấn an đầu bếp Mạnh thôi, cô cũng không muốn leo lên cao, mỗi ngày thật sự sẽ trở thành cảnh không khác gì cung đấu vậy.
Thật ra ban nãy đầu bếp Mạnh nghe xong lời Đàm Tiểu Yến cũng có để trong lòng ít nhiều. Tuy nhiên, bây giờ vừa nghe Đồng Tuyết Lục nói vậy, ông ấy lại cảm thấy xấu hổ: “Bác còn không yên lòng về tính tình cháu nữa sao? Lòng dạ con bé Đàm Tiểu Yến kia rất nhỏ nhen, con bác mà dám lấy một cô vợ như vậy, bác sẵn sàng đánh chết nó!”
- -- Chỉ có trai độc thân không lấy được vợ, không có phụ nữ không lấy được chồng.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy Đàm Tiểu Yến kia đã tuổi này rồi vẫn chưa tìm được đối tượng, trừ dáng vẻ không hấp dẫn kia ra, thì tính cách là quá nửa lý do rồi.
Vì đây là lần đầu Đồng Tuyết Lục trở thành đầu bếp, đầu bếp Mạnh không vội nghỉ phép ngay, mà ở lại hướng dẫn cho cô.
Chỉ là, chẳng mấy chốc, ông ấy phát hiện ra bản thân chẳng có gì để hướng dẫn cả. Thịt kho tàu của Đồng Tuyết Lục ngon đến mức suýt nữa ông ấy muốn giao lại vị trí bếp trưởng này luôn rồi.
- -- Vì như thế ông ấy có thể được ăn những món ngon như vậy mỗi ngày.
Tới lúc ăn cơm, đầu bếp Mạnh sợ Đồng Tuyết Lục không áp được Đàm Tiểu Yến, thế là vẫn để ông chia thức ăn.
Bây giờ múc thức ăn, tay ông ấy còn run khủng khiếp hơn, không những chỉ có một miếng thịt, mà đến rau xanh cũng chưa được mấy cọng.
Đàm Tiểu Yến giận đến mức muốn khóc, nhưng đầu bếp Mạnh chẳng sợ cô ta khóc, một câu 'ông đây thích' của ông ấy suýt nữa khiến Đàm Tiểu Yến chết đứng ngay tại chỗ.
- -- Vì thế, Đồng Tuyết Lục cứ tiếp tục giữ vị trí đầu bếp thay đầu bếp Mạnh.
Tuy nhiên, có mà điều cô không sao hiểu nổi, chính là Mạnh Thanh Thanh cứ đi theo sau cô như một cái đuôi nhỏ vậy. Vừa thấy cô, hai mắt cô ấy lập tức sáng lên, 2 gò má đỏ bừng, kích động như một cô bé nhìn thấy người trong lòng vậy.
Suýt nữa Đồng Tuyết Lục cho rằng cô nàng 'cong' rồi.
- -- Chẳng lẽ sức quyến rũ của cô đã lớn đến vậy rồi sao, hấp dẫn được cả nam lẫn nữ?
===
2 người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa ngồi xe lửa một ngày một đêm đến tỉnh Bắc Hòa, lại nhọc người nửa ngày mới tới được công xã Đông Phong.
Tuy nhiên, lúc muốn gặp Khương Đan Hồng, họ đã bị chút cản trở. Không ngờ đại đội sản xuất Sao Đỏ lại không cho bọn họ gặp Khương Đan Hồng.
Cuối cùng, nếu không có Phác Kiến Nghĩa lấy thân phận ra uy hiếp sẽ đến báo án chỗ công an, sợ là lúc này bọn họ phải tốn công vô ích rồi.
Khương Đan Hồng thấy hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến nghĩa, biểu cảm ngơ ngác: “Hai người là ai?”
Trước khi đến đây, Ôn Như Quy đã điều tra thông tin về Khương Đan Hồng, năm nay cô ấy 30 tuổi.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này lại có làn da ngăm đen, hai mắt thẫn thờ, biểu cảm vừa bi thương vừa mỏi mệt, trông giống một phụ nữ sắp 40 rồi.
Hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt nhau sự sợ hãi và cảm giác bất an.
Phác Kiến Nghĩa hỏi: “Chào đồng chí Khương, chúng tôi đến đây để hỏi một ít chuyện có liên quan tới bác của cô là Khương Hoa Vinh, không biết bây giờ cô có thời gian không?”
Ngờ đâu, vừa nghe đến cái tên “Khương Hoa Vinh”, cô ấy lập tức trở nên vô cùng kích động: “Khương Hoa Vinh không phải bác của tôi, mấy người tìm nhầm rồi!”
Nói xong cô ấy quay đầu đi về khu thanh niên trí thức.
Phác Kiến Nghĩa lập tức chặn đường đi của cô ấy.
Khuôn mặt Khương Đan Hồng trông oán hận hơn nhiều: “Các người muốn làm gì đây? Tôi cũng nói tôi không biết ông ta rồi, hay các người chính là do Khương Hoa Vinh phái tới?”
Hai người Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa không ngờ phản ứng của cô ấy lại kịch liệt như vậy.
Mấy ngày nay Ôn Như Quy chạy tới chạy lui, chưa từng nghỉ ngơi, giọng nói khàn hơn nhiều.
Tuy nhiên, lúc này anh không thể không lên tiếng: “Đồng chí Khương, mong cô bình tĩnh một chút. Chúng tôi không phải người Khương Hoa Vinh phái tới, ngược lại, việc chúng tôi ở đây có thể giúp cho cô đấy!”
Khương Đan Hồng đảo mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười châm chọc: “Giúp tôi? Các anh thì giúp gì được tôi?”
Ôn Như Quy: “Cô muốn chúng tôi giúp cô làm gì?”
Khương Đan Hồng liếc xéo bọn họ: “Nếu tôi bảo các người đưa tôi rời khỏi đội sản xuất này, các người có làm được chứ?”
Ôn Như Quy im lặng một chút rồi bảo: “Có thể chúng tôi sẽ không làm được ngay, nhưng chúng tôi sẽ cố hết sức!”
Khương Đan Hồng nhíu mày nhìn Ôn Như Quy, nửa ngày sau mới bảo: “Được, tôi sẽ tin anh một lần, nhưng mà tôi không tin người bên cạnh anh đâu!”
Phác Kiến Nghĩa:?
- -- Anh ta đã làm gì chứ?
- -- Vì sao lại không tin anh ta, chẳng lẽ trông anh ta giống người gian trá lắm à?
- -- Ngoại hình quan trọng đến thế sao?
Vì Khương Đan Hồng không tin Phác Kiến Nghĩa chút nào, Ôn Như Quy đành phải bảo anh ta đi trước, còn mình ở lại hỏi Khương Đan Hồng về chuyện năm đó.
===
Từ lời kể của Khương Đan Hồng, anh biết được cha mẹ cô ấy hy sinh trên chiến trường Triều Tiên, 2 người trở thành liệt sĩ. Vì Khương gia họ không có ra riêng, nên tất nhiên cô ấy và em trai sẽ do bác là Khương Hoa Vinh nuôi nấng.
Tuy nhiên, vào năm thứ hai sau khi cha mẹ cô ấy qua đời, em trai cô ấy bệnh chết, thứ biến mất luôn cùng em trai còn có đồ cưới mẹ cô ấy để lại nữa.
Năm đó ông ngoại cô ấy là gia đình giàu có ở nông thôn, mẹ lại là con gái một, nên lúc đến làm dâu Khương gia, bà mang theo rất nhiều đồ cưới.
Mày Ôn Như Quy nhíu lại: “Năm đó đồng chí Khương bao nhiêu tuổi? Còn nữa, cô có cảm thấy chuyện em trai mình chết còn khuất tất không?”
Khương Đan Hồng hồi tưởng lại chuyện năm đó, mắt như sắp nứt ra: “Tuy là năm đó tôi chỉ mới lên 6, nhưng đã có thể ghi nhớ rồi. Tôi nhớ rất rõ, lúc đó em trai chỉ bị sốt nhẹ thôi, tinh thần còn phấn chấn lắm, nhưng tự nhiên hôm sau em ấy lại không còn nữa. Lúc đó tôi muốn đi thăm em trai, nhưng bọn họ không cho tôi đi!”
Sau đó em trai được mai táng sơ sài, cô ấy lại không được nhìn thấy nữa.
Ôn Như Quy: “Vậy chuyện đồ cưới kia thì sao? Tài liệu tôi có được thể hiện tài sản năm đó của mẹ cô là liệt sĩ Hồng đều được hiến hết cho quốc quân, chẳng lẽ như vậy không đúng à?”
Khương Đan Hồng: “Phần lớn gia tài đã được gửi đi, nhưng không phải tất cả. Bà ấy để lại cho tôi và em trai một phần đồ cưới, bên trong có rất nhiều trang sức và vàng thỏi. Bà ấy lo nhỡ bà và cha tôi xảy ra chuyện gì, số tiền đó cũng sẽ giúp chúng tôi về sau không lo cơm áo.”
Không ngờ nó lại trở thành bùa đòi mạng của họ.
Cô ấy nhớ rõ, trong đó có rất nhiều vàng thỏi, nhưng cuối cùng lại không thấy nữa. Cô ấy có từng hỏi bác cả mình, đối phương lại hỏi có phải cô ấy nhớ nhầm rồi không, sao trong nhà có vàng thỏi được.
Sau đó, vì để cô ấy không ra nói lung tung bên ngoài, bọn họ bèn nhốt cô ấy lại, còn không cho ăn cơm. Cô ấy đói đến sợ, không dám nhắc tới chuyện vàng thỏi nữa.
Ôn Như Quy nghe vậy, mày nhíu thành một đường: “Đồng chí Khương, nếu sau này tôi cần cô ra mặt tố cáo Khương Hoa Vinh, cô có sẵn lòng không?”
Khương Hoa Vinh còn mất hết tính người hơn tưởng tượng của anh nữa, đúng là tội lỗi chồng chất!
Khương Đan Hồng kích động đến mức hai tay run rẩy, trên mặt ngập tràn sự hưng phấn kỳ lạ: “Các người thật sự muốn tố cáo Khương Hoa Vinh à?”
Ôn Như Quy gật đầu: “Đúng vậy!”
Khương Đan Hồng ngửa đầu nở nụ cười, cười xong thì nước mắt cũng chảy xuống: “Tốt quá rồi, cuối cùng ông trời cũng mở mắt! Tôi còn tưởng cả đời này mình cũng không đợi được ngày đó chứ!”
Cha mẹ cô ấy chết rồi, em trai cũng đi mất, đồ cưới không còn. Người khác chỉ nghĩ bác cô ấy là một người vô cùng lương thiện, đón cô cháu gái ruột là cô ấy về nuôi, nhưng chỉ Khương Đan Hồng biết, ông ta là một con dã thú!
Nhưng cô ấy lại không nói ra được, vì sẽ chẳng ai tin cô ấy, mà nếu cô dám ra ngoài “nói bậy nói bạ”, chưa biết chừng chẳng mấy chốc cô sẽ “theo bước” em trai mình.
Cô ấy chịu đựng bao năm nay, vờ ngoan ngoãn ngốc nghếch, nhưng họ vẫn không buông tha!
16 tuổi, họ đã đưa cô ấy vào đại đội sản xuất, còn nói với bên ngoài là cô ấy tự nguyện về nông thôn tiếp thu cải tạo bần nông, cô ấy có nỗi khổ không tỏ bày được.
Năm tiếp đó, cô ấy bị người ta đẩy xuống sông, vừa hay con trai đại đội trưởng đi qua cứu được, vì không còn trong sạch nữa nên cô ấy bị ép gả cho người đó, sau lại bị buộc sinh thêm 2 đứa con.
Họ hạn chế tự do của Khương Đan Hồng, chưa bao giờ để cô ấy được ra khỏi đại đội sản xuất nửa bước. Cô ấy thấy ghê tởm cả nhà bọn họ muốn chết, sau khi sinh con xong, cô ấy bèn dời về khu thanh niên trí thức.
Ôn Như Quy nghe xong chuyện này, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi hết lên: “Chuyện này tôi phải bàn bạc với bạn của tôi một chút, đồng chí Khương đừng lo, bạn của tôi là đại đội trưởng đội hình sự, cậu ấy tuyệt đối là người đáng tin cậy.”
Khương Đan Hồng nhìn Phác Kiến Nghĩa ở đầu bên kia một cái, lần này cô ấy không nói gì nữa.
===
Ôn Như Quy thấy thế bèn đi qua nói với Phác Kiến Nghĩa về chuyện này.
Phác Kiến Nghĩa nện một đấm lên gốc cây ngô đồng, lòng đầy căm phẫn, nói với giọng giận dữ: “Chó má, không ngờ trên đời này lại có một tên súc sinh như vậy. Không, nói nó là súc sinh còn tội cho 2 chữ đó nữa, phải là không bằng cầm thú!”
Ôn Như Quy: “Chắc đại đội trưởng Sao Đỏ và Khương Hoa Vinh là cùng một ruột. Lần này chúng ta đến đây đã để lộ tung tích, sợ là đồng chí Khương ở lại có thể rất nguy hiểm.”
Phác Kiến Nghĩa bảo: “Anh nói đúng, chúng ta phải đưa cô ấy đi!”
Nhưng bọn họ chỉ có hai người, nơi này của kẻ ác lại khỉ ho cò gáy, nếu họ làm lớn chuyện, chỉ sợ có thể cả hai đều khó thoát.
Ôn Như Quy bảo: “Chúng ta phải ra ngoài xin giúp đỡ.”
Anh rể họ của anh là huyện trưởng huyện này, vốn lần này anh đến không muốn anh ấy biết, vì anh ấy mà biết rồi thì chẳng khác nào chỗ ông cụ cũng biết luôn.
Nhưng bây giờ tình hình đã như vậy, anh chỉ có thể đến xin sự hỗ trợ của đối phương. Nếu không, chỉ với 2 người là anh và Phác Kiến Nghĩa, họ không thể đưa Khương Đan Hồng đi được.
Phác Kiến Nghĩa đã hiểu, nghĩ một lát rồi bảo: “Anh đi đi, tôi ở lại bảo vệ đồng chí Khương.”
“Được.”
Ôn Như Quy nói lại quyết định của cả 2 cho Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng biết hôm nay bản thân còn có thể đi khỏi nơi quái quỷ này, kích động đến khóc lóc như mưa.
===
Sau khi rời khỏi đại đội sản xuất, Ôn Như Quy vội vã tới Ủy ban Nhân dân Huyện tìm anh rể họ của mình. May mà vận may của anh không tệ, anh rể họ đang ở bên trong.
Sau khi anh kể lại chuyện với đối phương, tuy anh ấy trách anh nôn nóng nhưng vẫn chuẩn bị xe để mình và anh cùng tới đại đội sản xuất.
Từ lúc biết danh tính của Phác Kiến Nghĩa, lòng đại đội trưởng đội sản xuất Sao Đỏ cứ thấy bất an. Ông ta sợ xảy ra chuyện, vội vã gọi điện thoại cho Khương Hoa Vinh, nhưng gọi hết 3 cuộc cũng không thấy đối phương bắt máy.
Ông ta do dự, không biết có nên đưa Khương Đan Hồng đi không. Tuy nhiên, chẳng mấy chốc, ông ta lập tức hối hận. Phía Ôn Như Quy dẫn theo huyện trưởng tới đây, đưa thẳng Khương Đan Hồng đi rồi.
Đại đội trưởng sợ tới mức mặt nhìn trắng bệch. Trong lòng biết chuyện không hay rồi, nhưng người kia là huyện trưởng, ông ta nào dám ngăn cản.
Bỗng nhiên, ông ta chợt nảy ra một ý, vội vã bảo con mình dẫn 2 đứa cháu đến, nói chúng đi nài để mẹ mình đừng đi.
Khương Đan Hồng đang định lên xe thì thấy 2 con mình đi về phía này.
Đứa lớn nhất là Lâm Kim Bảo ôm lấy cánh tay trái cô ấy, nức nở bảo: “Mẹ ơi, mẹ đừng đi mà, mẹ không cần con và em trai nữa rồi sao?”
Con út là Lâm Ngân Bảo thì ôm tay phải cô ấy, khóc đến mức nước mắt nước mũi chảy ra cả: “Mẹ ơi, ông nội nói mẹ phải về Bắc Kinh rồi, mẹ không cần Bảo Bối Nhỏ nữa sao? Hu hu...”
Khương Đan Hồng nhìn 2 đứa con, trong mắt chẳng hề có dịu dàng hay tình thương của mẹ, chỉ có sự hận thù lạnh băng và nỗi ghê tởm.
Cô ấy lạnh lùng gạt tay hai đứa con ra, nói với giọng hờ hững: “Đừng gọi tôi là mẹ, tôi không phải mẹ của các người! Các người cũng không phải con của tôi!”
Cô ấy bị ép gả cho tên đàn ông ghê tởm kia, bị bắt cùng giường với gã, bị bắt sinh 2 đứa con trai.
- -- Trước nay cô chưa từng tự nguyện trong tất cả những chuyện ấy!
Không lúc nào là sự tồn tại của chúng không nhắc cô ấy về những tủi nhục cô ấy từng chịu đựng, đến tận bây giờ, cô ấy cũng chưa từng muốn có 2 đứa con này!
Mẹ chồng Khương Đan Hồng nghe thế thì giận đến mức chỉ thẳng cô ấy chửi ầm lên: “Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là cô mang thai 10 tháng sinh ra, không ngờ vì để về thành phố cô có thể bỏ luôn cả con mình! Sao cô có thể vô lương tâm như vậy?”
Khương Đan Hồng cười lạnh, cười đến vô cùng lạnh lẽo: “Lương tâm, bọn chó má các người còn dám giảng tôi nghe về lương tâm à, các người không thấy buồn cười sao?”
Mẹ chồng Khương Đan Hồng tức giận đến ngã ngửa: “Các người xem đi, lúc trước là Đại Dịch nhà tôi cứu nó một mạng, còn có lòng tốt chịu trách nhiệm với nó, kết quả vào miệng nó đều thành súc sinh hết. Ông trời ơi, tôi chưa từng gặp một con người nào ác độc như vậy!”
Dân làng thấy thế đều chỉ trích Khương Đan Hồng.
Khương Đan Hồng nào còn có thể quan tâm những chuyện đó nữa, cô ấy đẩy mạnh tay con trai nhỏ của mình ra: “Cút ngay đi!”
Khương Đan Hồng chẳng thèm liếc nó lấy một cái, nói thẳng với Ôn Như Quy: “Chúng ta đi thôi!”
- -- Cô ấy không muốn đứng ở nơi ghê tởm này thêm một khắc nào nữa!
Mẹ chồng Khương Đan Hồng thấy cháu nhỏ bị đẩy ngã, vừa giận vừa xót, vội vã chạy tới ôm cháu nhỏ đứng dậy, mắng ra đủ loại từ ngữ thô tục.
Lâm Kim Bảo đã 11 tuổi, thấy mẹ nó đẩy em ngã, kiên quyết không quan tâm sự níu kéo của chúng, đáy mắt lập tức ngập tràn vẻ căm hờn: “Đồ ả đê tiện nhà bà, bà bỏ chồng bỏ con, bà sẽ không được chết tử tế!”
Khương Đan Hồng nghe được tiếng mắng chửi của con cả, trên mặt không có gì ngoài vẻ lạnh như băng.
Lòng Phác Kiến Nghĩa phức tạp vô cùng, anh ta đang lo Khương Đan Hồng mềm lòng sẽ không chịu theo họ, nhưng khi thấy cô ấy hoàn toàn không quan tâm con trai của mình, anh ta lại cảm thấy cô ấy hơi vô tâm.
Ôn Như Quy ở bên cạnh im lặng không nói.
===
Đoàn người quay về thị trấn, tối đó họ ở lại nhà khách trong thị trấn.
Anh rể họ của Ôn Như Quy bảo anh về ở nhà mình, anh từ chối. Ôn Như Quy bảo anh rể họ đừng nói lại chuyện anh tới tỉnh Bắc Hòa cho ông cụ, anh ấy đồng ý xong, vừa quay đầu đã kể cho vợ mình.
Chị họ Ôn Như Quy lập tức gọi một cuộc điện thoại lên Bắc Kinh, đêm đó ông cụ Ôn biết chuyện.
Ông cụ vừa giận vừa xót, nói với chú Tông đầy oán giận: “Thằng nhóc này lại chơi cái chiêu bằng mặt không bằng lòng với tôi rồi, nó hoàn toàn chẳng coi sức khỏe của mình ra gì!”
Chú Tông vội vã an ủi: “Như Quy cũng vì nóng lòng chuyện của cô trẻ thôi, chưa biết chừng năm nay sẽ có tin tốt, tư lệnh bớt giận.”
Ông cụ Ôn suy nghĩ, cảm thấy hiếm khi cây vạn tuế nghìn năm như Ôn Như Quy mới ra hoa. Cứ xem cái xu thế phát triển hiện tại này, chưa biết chừng cuối năm là ông được uống trà của cháu dâu rồi.
Ông cụ Ôn càng nghĩ càng thấy vui, kéo chú Tông tán gẫu gần như cả đêm.
Chú Tông buồn ngủ đến mức suýt nữa không mở mắt ra được.
Chú Tông: Lẽ ra ông ấy không nên nói về chuyện này.
===
Giờ tan tầm, Đồng Tuyết Lục vừa ra khỏi tiệm ăn nhà nước đã thấy mẹ Tiêu đợi mình ở đầu cầu thang.
Thấy cô tới đây, mẹ Tiêu nói với vẻ nghiêm túc: “Tôi đã chuẩn bị xong số tập vở cô cần rồi, cây ăn quả cũng có đủ. Cô đưa địa chỉ nhà cô cho tôi đi, mai tôi sẽ cho người đưa tới!”
Chẳng mấy chốc đã nửa tháng trôi qua kể từ lần gặp mẹ Tiêu trước, bên bà ta vẫn không có tin, cô còn tưởng mẹ Tiêu không định thực hiện lời hứa.
Nếu đối phương đã thật sự “thả bồ câu của mình trước”, cô sợ mình cũng hết cách.
Cô nói địa chỉ cho mẹ Tiêu.
Bà ta nhớ kỹ địa chỉ, chuẩn bị xoay người chạy thì chợt nhìn cô bảo: “Giáo viên họ Mã kia đã bị trừng phạt rồi, các cô đừng đi chọc vào họ Khương nữa!”
Đôi mày của Đồng Tuyết Lục nhíu lại, không phải mẹ Tiêu đang quan tâm cô đấy chứ?
Lần trước bà ta đến đây thật sự là lên mặt dọa người, không ngờ lần này còn nhắc nhở cô nữa.
Cô và mẹ Tiêu cũng không có ân oán gì, nếu đối phương đã “phát” lòng tốt cho mình, tất nhiên cô sẽ không có ý trái lại: “Cảm ơn dì Ninh, cháu sẽ nhớ kỹ lời dì.”
Mẹ Tiêu hừ một tiếng, bỏ đi mà kiêu ngạo như một con khổng tước vậy.
===
Đồng Tuyết Lục về đến nhà, vừa đẩy cửa ra đã chợt nghe một âm thanh hoảng sợ của Đồng Miên Miên truyền ra từ bên trong.
“Mày đừng lại đây! Mày đừng lại đây!”
Cô sợ hãi, vội vã chạy vào.
Vọt tới sân, cô chỉ thấy một con chó đang đuổi theo Đồng Miên Miên.
Vốn Đồng Tuyết Lục còn đang sợ đến mức mặt tái nhợt, nhưng khi thấy rõ con chó kia thì cô không kìm được dở khóc dở cười.
Con chó nhỏ đuổi theo Đồng Miên Miên chỉ lớn chừng 1-2 tháng, còn rất nhỏ, lông mềm như nhung.
Nó vẫy cái đuôi bé xíu ngắn cũn về phía Đồng Miên Miên một phen, nhảy ra ngoài chừng được mấy milimet, sau đó hai chân yếu ớt trượt ngã trên đất.
Nhóc kia ngã xuống cũng không biết đau, vặn cái mông nhỏ gầm gừ mấy tiếng non nớt với Đồng Miên Miên: “Grừ grừ!”
Đồng Miên Miên liên tục lùi về sau, khua hai tay ngắn nhỏ, giọng non nớt bực bội: “Mày đừng có tới đây, tao cũng là một con chó con, ai cũng là chó con hết, mày không được cắn tao!”
- -- Ôi, đáng yêu chết mất!
[HẾT CHƯƠNG 48]