Thạch Tiểu Cường kiên trì đứng vững, hắn không cần làm diều, hắn muốn làm người nắm lấy dây tuyến, chỉ có như vậy, hắn mới có cảm giác an toàn. Tuy rằng Cao Thành không phải một con diều yếu ớt, mà là một con Liệp Ưng cao ngạo, cho dù có một ngày Cao Thành không có hắn, cũng có thể rong chơi cuối chân trời.
“Ha ha, đúng vậy, ta đã biết. Nhưng là cũng phải chờ ngươi mao dài ra thì nói sau” Cao Thành ngoe nguẩy ly rượu nhìn Thạch Tiểu Cường, trong mắt le lói lên một loại rung động không hiểu. “Trời đã muộn, ta có thể ôm ngươi không?”
Thạch Tiểu Cường cảm thấy được âm nhạc du dương kia đảo loạn trong lòng mình, mùi rượu nhàn nhạc lan tỏa làm cho hắn có chút say, bằng không hắn như thế nào quên người nam nhân ngồi đối diện mình là ai? Người nam nhân này đã đem mình rời đi nơi lãnh mạc kia, cho mình cuộc sống tốt đẹp, giống như vị thần thông thường dẫn dắt mình đi về hướng thế giới bên kia. Ở cái thế giới kia, ánh mặt trời sáng lạn, không khí ấm áp, đóa hoa thì diễm lệ. Hắn đem mình người chưa từng trải qua những thứ như vậy trao hết cho hắn, chính là hắn – Cao Thành.
Cao Thành nói hắn muốn ôm mình.
Cởi quần áo ra, tứ chi hòa quyện vào nhau, thân thể cùng thân thể thân mật giao hợp, tâm cùng tâm kịch liệt va chạm, đó là việc làm của những người yêu nhau.
Bọn hắn vốn là hai người xa lạ, lại vào thời khắc này đi cùng nhau.
Không thể tưởng tượng nổi, hết thảy đều là như vậy thật không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn thấy Cao Thành ánh mắt nhu tình, như vậy sủng nịnh, tựa hồ đem toàn bộ thế giới đều bỏ qua, chỉ lưu lại hình ảnh của mình hắn, ấn ở trong con ngươi sáng ngời kia.
Thạch Tiểu Cường đỏ mặt “Này nói sau!”
“Ta hiện tại rất muốn hôn ngươi” Cao Thành tiếng nói trầm thấp làm cho người ta có chút lâng lâng.
Suýt nữa Tiểu Cường bị Cao Thành làm cho mê ngất, cũng may còn có một chút tí ti lý trí chống đỡ lại, “Chỗ nơi đông người, ngươi không biết thẹn thùng sao?”
“Chúng ta rời khỏi nơi này đi”
Tay bị dắt đi, Thạch Tiểu Cường đột nhiên nhớ lại một câu kia: nắm tay nhau mà chết cùng sống đến bách niên giai lão.
Sợ hãi mất đi, cũng bởi vì từng có được lại chưa từng quý trọng qua.
Khiếp đảm, là bởi vì từng trải qua tư vị mất đi kia.
Như vậy, thật sự có một ngày, người như vậy nguyện ý vì mình dừng lại sao?
Gió sẽ vì hắn dừng lại cước bộ tự do của mình sao?
Tiểu Cường hoảng loạn, lại ngoài ý muốn bị đôi tay ấm áp kia làm cho yên lòng, một người đàn ông như vậy, có thể cho mình một cái “nhà” sao?
Cao Thành cho, có mẫu thân ôn nhu, phụ thân hòa đồng thân thiện, thậm chí chính hắn cũng giả làm người yêu.
Một cái gia như vậy, như thế nào làm cho người ta bỏ được, buông tay được.
Bãi đỗ xe an tĩnh, trong xe trên hai chiếc ghế màu đen, hai người cùng nhau ôm hôn chen chúc trong một không gian nhỏ hẹp, Thạch Tiểu Cường cho rằng, đời này chuyện điên cuồng nhất mà hắn làm chính là chuyện ngay tại lúc này, hắn cùng một người nam nhân hôn môi, không khí làm cho người ta mê muội cùng cảm giác hít thở không thông, bị cánh môi nóng rực kia cướp đoạt chiếm đóng phảng phất như muốn hòa tan.
Kích thích cấm kỵ lớn nhất làm phóng đại các giác quan hưởng thụ, hắn có thể cảm giác được lưỡi của Cao Thành ở trong miệng của hắn tàn sát bừa bãi, thăm dò từng ngõ ngách, đem mỗi một chỗ yếu đuối cùng với một chút chùng lại của hắn đều gắt gao dây dưa, không một chút buông tha, hoặc là ôn nhu an ủi, hoặc là cường nghạnh bắt lấy, làm cho người ta luyến tiếc rời đi, làm cho không người nào có chỗ để trốn, cứ như vậy rơi vào tay giặc.
Cao Thành liếm lấy cánh môi Tiểu Cường “Ngươi thực ngọt” (không ngọt mới lạ – con lang nào cũng nói zậy hết a!!!)
Thạch Tiểu Cường co đầu rút cổ đến trong vỏ ốc của mình, nghe chính nhịp tim đập đến đinh tai nhức óc, trên mặt đỏ bừng một mảnh “Đừng nói nữa, ngươi thế này rất biến thái!”
“Cái lỗ tai ngươi hồng hồng trông thật đáng yêu” Cao Thành ở bên tai Tiểu Cường cười khẽ, phun ra hơi thở chạm lấy địa phương vô cùng cực nóng, Tiểu Cường nghiêng đầu né tránh lấy loại cảm giác kỳ quái này. Loại phản ứng này khiến cho Cao Thành hứng thú “Nguyên lai lỗ tai của ngươi thực mẫn cảm.”
“Ngươi một vừa hai phải cho ta” Xấu hổ và giận dữ Tiểu Cường nắm lên nắm tay.
“Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải đi về thay quần áo” Cao Thành nhìn đồng hồ đeoo tay một chút, định bụng tạm thời buông tha cho hắn, dù sao con vịt tới tay, hẳn là sẽ không để cho hắn chạy trốn.
Về đến nhà, quản gia vẻ mặt mập mờ nhìn đến Tiểu Cường miệng sưng đỏ “Phu nhân, ngày mai có cần nấu cơm đậu đỏ không?”
Bà chủ Cao bưng lấy mặt, vẻ mặt vui mừng “Không nghĩ tới cố chấp kiên cường nhiều năm qua của ta thế nhưng đã nở hoa a ~~”
“Người trẻ tuổi, cần phải tiết chế” Cao Tuấn nói
Bạn học Thạch Tiểu Cường thật sự là không còn lời nào để lý giải, toàn gia nhà này trong đầu đến tột cùng là chứa đựng cái gì thế!
Gia, ý nghĩa bao dung, ý nghĩa an toàn, ý nghĩ thuộc về, ý nghĩa bất ly bất khí. Mặc dù có thời điểm bất đồng ý kiến, lại vĩnh viễn sẽ không trở mặt thành thù, đây là thân nhân. Tuy rằng sẽ cười nhạo ngươi, nói móc ngươi, nhưng lại thời thời khắc khắc đứng ở bên cạnh ngươi, đây gọi là thân nhân. Thạch Tiểu Cường khát vọng có một gia đình đầy đủ, bởi vì hắn từng có một gia đình không hoàn chỉnh, cho nên hắn càng thêm quý trọng hiện tại.
Có khi hắn nghĩ, cảm tình đối với Cao Thành, là đối với người yêu, hay là đối với tình gia đình lưu luyến? Phân không rõ, nói không rõ, cảm thấy nếu quá mức truy cứu, sẽ làm cho mình lâm vào thật sâu trong giữa dòng lốc xoáy…
Lần đầu tiên trong đời mặc lễ phục bạn học Thạch Tiểu Cường rất là khó chịu, tổng cảm giác mình cùng quần áo này không hợp nhau, tuy rằng bà chủ Cao cùng Cao Thành đều cảm thấy thực vừa với mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất kỳ quái. Giống như là một thằng hề mặc quần áo hoàng đế, ở trong y phục hoa lệ cũng che đậy không được bản chất thấp kém kia.
“Tiểu Cường, con đi theo ta xuống.” Cao Tuấn đem Thạch Tiểu Cường gọi vào trong thu phòng.
Trong thư phòng, quản gia tiên sinh đang cầm một hộp gỗ cung kính đứng ở phía sau Cao Tuấn.
Cao Tuấn vẻ mặt bí hiểm đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phương xa, kia là một loại không khí ngưng trọng, phảng phất cho thấy áp lực trước một cái quyết sách trọng đại.
Hồi lâu, hắn mở miệng cảm khái “Nhớ năm đó, lúc Cao Thành mới sinh ra, vẫn là nhỏ như vậy, Doanh Doanh thân thể không tốt, có thể có được đứa con của mình chúng ta đều rất vui mừng. Cho nên từ nhỏ, Doanh Doanh liền thập phần sủng nịnh đứa bé này, tuy rằng quá trình giáo dục của ta có nghiêm khắc, nhưng là hiệu quả không lớn, cho nên ngay từ đầu ta còn tưởng rằng nó sau này sẽ trở thành một thiếu niên bất lương hoặc là sẽ thành một phần tử bại hoại của xã hội, kỳ thật khi đó ta cũng đã làm xong chuẩn bị trong lòng, vạn nhất nó đi vào con đường hắc đạo, chúng ta cũng chỉ có thể trải qua những ngày đao nhọn liếm máu, vì thế ta còn từng tham gia một lớp huấn luyện tác xạ*…”
(*) xạ kích, bắn
Nên người phụ thân này có thể chấp nhận hắn a, người như vậy hắn còn có thể chờ mong cái gì đây? Thạch Tiểu Cường trên trán hiện lên ba đường hắc tuyến.
“Nhưng là không nghĩ tới, đến lúc sau đại học, nó đột nhiên đổi tính, tuy rằng biến thành người có đầy đủ tư cách nối nghiệp công ty, chính là cảm giác bên trong nó như thiếu đi một vài bản tính người, thời gian công tác nó luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ, đối với mọi người cũng rất lễ phép, bạn bè chân chính bên người để thổ lộ tình cảm cũng không nhiều. Ta rất sợ một ngày nó sẽ biến thành một người cô độc” đây mới là vấn đề mà mọi người cha mẹ đang lo lắng, yêu cầu bọn hắn học hành giỏi, yêu cầu bọn hắn phải có tài, hi vọng nhìn bọn họ có thể đa tài đa nghệ, như vậy bên cạnh sẽ được nhiều người quây quanh, từ giừa biển người đó còn có thể tìm được một nửa khác của mình, vạn nhất có một ngày chính mình không còn, như vậy đứa con của mình ở trên thế giới này không phải là một người cô độc. “Công ty ngày càng phát triển, tiền kiếm được cũng ngày càng nhiều, nhưng tâm linh hư không cũng là bổ khuyết không được” Cao Tuấn trịnh trọng nhìn Thạch Tiểu Cường “Nhưng sự xuất hiện của con, tựa hồ khiến cho nó có một ít chuyển biến tốt đẹp. Con nếu đã chuẩn bị cùng Cao Thành qua cả đời, vậy xin con hãy luôn luôn ở bên nó. Đừng nhìn nó một bộ tư thế cường giả, kỳ thật nó so với bất luận kẻ nào đều sợ hãi tịch mịch”.
“Làm sao có thể….” Cái loại người này sẽ tịch mịch sao?
“Đây là bảo vật gia truyền của Cao gia, vốn Doanh Doanh dự tính tự mình giao cho con, nhưng là nàng cảm thấy không được thích hợp cho lắm, vẫn là do ta tự mình giao cho con xem ra trịnh trọng hơn” Cao Tuấn ý bảo quản gia mở hộp ra, trong hộp là một đôi vàng ngọc trong suốt tinh khiết, mặc dù Thạch Tiểu Cường không hiểu châu bảo, nhưng cũng biết giá trị của vật này là hết sức xa xỉ.
Nhưng là cái loại tình tiết vở kịch cẩu huyết này, ngươi không cần phải……Trình diễn a Ta cũng không phải là nữ! Ta là nam a!! Thạch Tiểu Cường nội tâm điên cuồng hét lên muốn lật bàn.
“Đôi vòng ngọc này như thế nào còn ở bên trong?” Cao Tuấn nghi hoặc lấy vòng ngọc mang ra, đem cái hộp trống trơn giao cho Thạch Tiểu Cường “Này là hộp gỗ cây tử đàn con cần phải hảo hảo bảo quản”
Thạch Tiểu Cường vẻ mặt không muốn, nhìn đến cái vòng ngọc cách mình càng ngày càng xa, sau nhìn lại cái hộp trống không trong tay, nội tâm rối rắm vạn phần. Kỳ thật, ai nói nam nhân không thể mang vòng ngọc a….
Trong phòng, Cao Thành đang đeo caravat, nhìn thấy Thạch Tiểu Cường thất hồn lạc phách ôm một cái hộp gỗ trở lại, an tâm cười, “Vợ, còn không mau qua đây thắt cà-vạt cho chồng”
“Quỷ mới là vợ ngươi, gọi ta chồng!!!!” Thạch Tiểu Cường quát.
Cao Thành thanh thanh cuống họng, trịnh trọng mở miệng “Chồng, giúp ta đeo caravat!”
Gió lạnh thổi qua, mãnh liệt như vậy cảm khái là chuyện gì xảy ra đây? Thạch Tiểu Cường khoát tay, “Ngươi vẫn là đem cái xưng hô ghê tởm kia quên đi!”
———————
Hoa gia là nơi rất có phong vị Trung Quốc cổ điển, lương đình* lầu gác được điêu khắc những bức tranh uốn lượn dọc theo hành lang cùng với ao hoa sen trong vắt v.v…, mấy người quản gia Hoa gia cũng là một thân sườn xám, dùng đồ vật cũng là mười phần hương vị cổ phong (cổ xưa). Vậy đại khái cùng gia sản của bọn họ có quan hệ, Hoa gia từ tổ tiên bắt đầu liền làm sinh ý đồ cổ, tới cận đại, trừ bỏ mua bán đồ cổ cùng giám định bên ngoài còn đầu tư vào bảo tàng cùng một ít sản phẩm điện tử.
(*) nơi được xây chủ yếu cho người ta đến chơi nghỉ ngơi ngắm nghía
“Hoa phu nhân, Hoa tiên sinh, thật sự là đã lâu không gặp” bà chủ Cao và Cao Tuấn qua chào hỏi cùng đem Thạch Tiểu Cường ra giới thiệu.
Hoa phu nhân tính cách rất tốt, luôn cười híp mắt. Mặt một thân sườn xám màu vàng sáng, mặt trên là thêu một đóa hoa Mẫu Đơn nở rộ, Mẫu Đơn là loài hoa truyền thống của Trung Quốc, ngụ ý tượng trưng cho sự phú quý cao sang. Hoa phu nhân xem như là một người phụ nữ truyền thống: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Còn Hoa tiên sinh lúc nói chuyện tuyệt đối không nói leo, im lặng nghe, bộ dạng phục tùng thuận theo trong rất là hiền lành. Nhưng trong lời nói lại hơi có phong phạm đại gia khuê tú cùng khí độ, tiến thoái thỏa đáng,
Hoa tiên sinh rõ ràng chính là một mẫu hình nam giới truyền thống Trung Quốc, tiêu chuẩn một nam tử chủ nghĩa, đắc ý hưởng thụ lão bà tôn kính, đối với Tiểu Cường cũng rất là khách sáo. Chào hỏi xong, Hoa tiên sinh cùng với Cao Tuấn đi đến một bên đàm chuyện, còn Cao Thành thì lại đi xã giao với những người cùng tuổi.
“Tiểu Hoa Hoa như thế nào còn chưa có thấy đi ra?” bà chủ Cao hỏi.
Hoa phu nhân bất đắc dĩ cười cười “Phỏng chừng còn tại trong nhà kính trồng hoa đi, dù sao đứa bé kia có thể lái* được ra hoa coi như là một loại kỳ tích”
(*) có khả năng, có năng lực.
“Có thể lái được hoa?” Nếu Tiểu Cường nhớ không lầm, lần này là để ăn mừng cây hoa cúc nở hoa đi? Cái loại hoa vạn năm sinh mệnh cường hãn hẳn là hảo nuôi dưỡng a? Chẳng lẽ là cái giống trân quý gì sao?
“Con đây hẳn là không biết, cái đứa nhỏ này luôn dùng một số phương pháp kỳ quái nuôi hoa, điều kỳ quái nhất chính là một lần nó lấy nước sôi tưới hoa, nói cái gì thời tiết chuyển lạnh cần một chút nước nóng làm cho ấm áp một chút. Còn có một lần thế nhưng dùng bôi trơn tề, nói là vì giảm bớt thời gian thực vật lớn dần, thân rễ cùng bùn đất ma sát…” Hoa phu nhân nặng nề thở dài một hơi “Rõ ràng là chuyện tình tối thưởng thức, nó luôn hội quên”
Chẳng lẽ là cái ngu ngốc sao? Tiểu Cường có điểm đồng tình cùng vị mẫu thân vĩ đại này.