Dù nghĩ vậy, nhưng bọn hắn không chút khinh thường một người dư sức hủy diệt một cái khu vực rộng lớn.
Nhân Thái Long vuốt râu trắng mình nói: “Ta đến đây là để thương lượng với ngươi về hôn sự cho cháu dâu ta.”
Minh Hạo nghe vậy gật đầu. Chợt, cả người khựng lại, khuôn mặt cứng ngắt nhìn chằm chằm Nhân Thái Long như đang hỏi “Ngươi bị bệnh?”
Thấy Minh Hạo phản ứng, Nhân Thái Long nở nụ cười vui vẻ, biết Minh Hạo còn chưa biết chuyện gì.
Nhân Thái Long cười nói: “Ngươi chắc hẳn chưa biết, vài tuần trước con trai ngươi đã khiến cháu dâu ta mang thai.”
“Chuyện là, tối hôm đó, con trai ngươi đột nhập phòng cháu dâu ta. Cháu dâu ta khi đó đang ngủ say, con trai ngươi lén lút đi vào, kế đó liền dùng vũ lực, đè lên cháu dâu ta làm chuyện đồi bại xxoo***…”
Minh Hạo nghe vậy mặt hoàn toàn đen, trên trán hiện lên từng cọng gân xanh, hai tay nắm chặc lại, nếu không phải kiềm chế chắc hẳn cho lão già một quyền nát đầu rồi.
Bên cạnh Âm Linh thấy Minh Hạo thần sắc, nàng bịt miệng lại, cố gắng nhịn cười ra tiếng.
Minh Hạo không nói gì, từ túi đồ lấy ra máy liên lạc cho bên kia Tam Nương.
“Chuyện gì Thế Tông?” đầu bên kia máy liên lạc phát ra tiếng ồm ồm đặc tính của Tam Nương.
Minh Hạo hỏi: “Thằng oắc Thế Cương dạo này có làm chuyện xấu nào không?”
“Không có.” Tam Nương nói:”Thế Cương dạo này ngoan lắm.”
“Ngoan?” Minh Hạo nhìn qua Nhân Thái Long như đang hỏi “Ngươi đang đùa giỡn ta?”
Nhân Thái Long thần sắc bình tĩnh như cũ, hắn vuốt râu dài dưới cằm nói: “Nàng có thể chưa hiểu ý ngươi, nói chi tiết hơn đi.”
Minh Hạo ráng nhịn cho một quyền nát đầu lão già trước mắt, nếu lão già này thật sự giỡn mình, Minh Hạo không ngại đánh chết lão ngay tại chỗ.
Mở miệng hỏi Tam Nương: “Ta nghe có người mách Thế Cương làm nhà con gái người ta có thai?”
“A. Đúng vậy, mấy tuần trước Thế Cương làm công chúa tên Nhân Tuyền gì đó có thai, ta quên nói cho ngươi.”
“Hì hì, không nghĩ con trai chúng ta trưởng thành, đã biết…”
“Sau này chúng ta chuẩn bị có cháu rồi, Thế Tông, ngươi mau mau đến Nhân Tiên Quốc a, chúng ta chờ ngươi…”
“Được rồi, ta tắt máy đây.” Minh Hạo không muốn nghe tiếp Tam Nương lảm nhảm trực tiếp cúp máy.
Giờ phút này, Minh Hạo muốn chửi tục má nó một tiếng.
Thằng oắc con Thế Cương kia vậy mà dám làm con gái người ta có thai. Lần này sau khi giải quyết xong đám người kia, hắn sẽ đi đến Nhân Tiên Quốc, lôi đầu tên nhãi ranh kia hỏi tội.
Khoang đã, hình như Thế Cương mới 2 -3 tuổi, làm sao có thể chịch, còn có xuất **** được?
Nhưng nếu thằng nhãi kia thật sự làm con gái người ta có thai thì nên làm sao? Chẳng lẽ thật sự kết thông gia với nhà lão già này?
Minh Hạo có chút bối rối, tạm thời bỏ qua vấn đề này qua một bên, nhìn lão già nói: “Tốt, con trai ta nếu thật có làm, ta cũng có một phần chịu trách nhiệm một người cha. “
Nhân Thái Long gật đầu mỉm cười nói: “Có lời của ngươi ta yên tâm. Nhân Tiên Quốc sẽ hỗ trợ ngươi về mọi mặt, cùng ngươi kề vai sát cánh chống cường địch.”
Minh Hạo gật đầu, nhìn qua Linh Âm nói: “Còn ngươi?”
Linh Âm trầm ngâm một chút, nhìn Minh Hạo hỏi: “Nếu chúng ta xác nhập vào Việt Cồ Thiên Quốc ngươi. Chúng ta có lợi ích gì, hoặc nói chúng ta có quyền lợi gì?”
Minh Hạo và Nhân Thái Long kinh ngạc, không nghĩ nàng nói vậy.
Minh Hạo hơi suy nghĩ một tí, nhìn naàng nói: “ta sẽ cho ngươi lên làm hoàng đế Việt Cồ Thiên Quốc.”
Lúc này Nhân Cát Tiên và Âm Linh sững sờ, Âm Linh kinh ngạc hỏi: “Còn ngươi?”
“Ta?” Minh Hạo mỉm cười chỉ mình, nói: “Ta dắt vợ con ta đi chơi, dù sao lên làm hoàng đế rất buồn chán.”
“Hơn nửa, ngươi lựa chọn đầu nhập chúng ta là một lựa chọn sáng suốt. Coi như ngươi có đầu óc, chỉ cần ngươi không thay đổi tên quốc gia chúng ta là được, còn ngươi muốn làm sao ta không can thiệp.”
Minh Hạo nói một hơi dài, làm hai người ngẩn ra.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Âm Linh nuốt nước bọt hỏi.
Minh Hạo gật đầu.
Hít một hơi sâu, Âm Linh vẻ mặt kiên định nói: “Chúng ta đồng ý giải tán Âm Linh Quốc, xác nhập với Việt Cồ Thiên Quốc. Có phước cùng hưởng, có nạn cùng chia.”
Kế đó ba người ký khế ước về liên minh tạm thời.
Làm xong, Nhân Cát Tiên nói một tiếng cáo lui trước, trở về chuẩn bị.
Âm Linh muốn cáo biệt rời đi, khi này Minh Hạo nói: “Khoang đã.”
Âm Linh nghi hoặc nhìn hắn.
Minh Hạo nhìn từ trên xuống dưới một lần, nói: “Vương triều Âm Linh do ngươi tự mình lập nên?”
Âm Linh thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm mình, trong lòng gấp gáp sợ đến biến sắc, nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Minh Hạo thấy nàng vẻ mặt sợ hãi, cười nói: “Ta chỉ là có chút tò mò, một cái đạt vương triều trăm năm mới đây, ngươi lại trẻ như vậy. Là do người thành lập hay sao?”
Âm Linh trong lòng thở phào một hơi, tưởng Minh Hạo muốn làm gì nàng, lạnh lùng nói: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm.”
“Ngươi chính là hoàng đế Việt Cồ Thiên Quốc đời kế tiếp, ta có quyền quyết định.”
Minh Hạo mỉm cười nói.
“Ngươi muốn gì?”
Âm Linh cảm giác có điềm xấu muốn xảy ra, nàng lùi vài bước, vẻ mặt đề phòng hỏi.
Minh Hạo từng bước tiến đến gần Âm Linh, cười vui vẻ “Ngươi chắc cũng biết, trên đời không có gì là miễn phí…Nếu ngươi muốn cái ngôi vị hoàng đế này, ta sẽ cho, nhưng đánh đổi lại, ngươi phải là người của ta…”
“Ngươi dám.”
Âm Linh thần sắc hoảng sợ, bỗng nhiên từ trên người nàng bay ra âm u khí tức, tốc độ rất nhanh, bắn vào người Minh Hạo.
Minh Hạo cả người giờ phút này đứng im không nhúc nhích, ánh mắt vô thần, như người chết đồng dạng.
“Dám đánh chủ ý bổn cô nương, ta cho ngươi biết tay.” Âm Linh đột nhiên thay đổi 360 độ, vẻ mặt nham hiểm mỉm cười nhìn Minh Hạo, “Dù sao ngươi đã chết, ta nói cho ngươi biết để ngươi biết mà an nghỉ. Ta không phải là nhân loại, mà chính là chủng tộc Âm Linh, một trong những chủng tộc đặc biệt nhất tại Dâm Giới, có khả năng kết nối tâm linh, tấn công tâm linh mà chủng tộc khác không có được.”
“Để ta xem, bên trong ngươi có sức mạnh ra sao, có thể một quyền đánh nát Nam Triều.”
Âm Linh mỉm cười, đi đến trước mặt Minh Hạo, miệng há ra, chiếc lưỡi đỏ từ trong miệng nàng đưa ra, hướng về miệng Minh Hạo luồng vào trong.
Hai chiếc lưỡi như con rắn cuốn vào nhau.
Đây chính là chiêu thức đặc biệt, thăm dò sức mạnh của người khác, một trong của Âm Linh chủng tộc.
Âm Linh nhắm mắt lại, cảm nhận sức mạnh trong cơ thể Minh Hạo.
“Sức mạnh này….đây là? Dâm Thần? Không, thậm chí còn mạnh hơn thế…vượt xa…”
Âm Linh trong nội tâm kinh sợ, không nghĩ đến người trẻ tuổi trước mắt này nắm giữ sức mạnh đáng sợ đến thế.
“Hà hà, ta có được con rối hoàn mỹ như vậy, xưng bá Dâm Giới không còn là mộng tưởng.”
Trên mặt nàng hiện lên vui mừng như điên.
“Chiêu thức của ngươi đúng là đặc biệt, đáng tiếc, đối với ta không chút tác dụng…”
Âm Linh đang trong cơn vui sướng, đột nhiên giọng nói trẻ tuổi vang lên, làm nàng bừng tỉnh trở lại.
Âm Linh nội tâm sợ hãi nhanh chóng thay thế, nàng liếc nhìn khuôn mặt Minh Hạo, thấy hắn vẫn còn trong trạng thái chết đứng không khỏi thở phào một hơi, “Chắc là nghe lầm…”
“Không lầm đâu, ta đang nói chuyện với ngươi bằng giao tiếp linh hồn.”
“Linh hồn? Làm sao có thể, ngươi là nhân loại, làm sao có thể đi đến bước này.”
Nói chuyện bằng linh hồn, đây là chuyện không thể nào, dù Dâm Thần cũng không thể.
Theo nàng biết, trong sách cổ ghi lại chỉ có bộ tộc nàng mới có chiêu này, làm sao một nhân loại có thể làm được?
“Được rồi, đến lượt ta…”
Minh Hạo trong trạng thái linh hồn cười nói, một tay bắt vào người Âm Linh, vuốt lên một cái, màu trắng từ trong người nàng bay ra ngoài.
Màu khí trắng này chính là một dạng linh hồn từ thể xác Âm Linh bay ra, cũng chính là linh hồn của nàng.
“Ngươi muốn làm gì, mau thả ta ra.” Âm Linh linh hồn cố gắng ngọ ngoạy nhưng vô ích, tay Minh Hạo cứng như sắt thép, không làm nàng chạy thoát được.
“Tất nhiên là chịch ngươi.” Minh Hạo cười tà nói.
“Chịch?” Âm Linh ngẩn ngơ một hai giây, sau đó nàng dữ dội la lên: “Không thể nào, ngươi dám làm vậy, ta ****”
Bởi vì cả hai người ở dạng linh hồn, cho nên đều không mặc quần áo, kế đó, Minh Hạo đưa đỉnh thương của mình, nhấm vào phần dưới của Âm Linh đâm một cái.
“A
!”
Âm Linh và Minh Hạo cùng rên một tiếng, cảm giác sâu trong linh hồn một loại rất sung sướng...
Hai linh hồn hòa nhập nhau, dù không phải xác thịt, nhưng chính là linh hồn thăng hoa.
Minh Hạo lúc này cảm thấy cảm xúc thăng hoa theo từng nhịp điệu, không nghĩ chịch bằng linh hồn lại phê đến như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn nện người bằng hình thức này, không nghĩ đến lại sướng thế này, còn sướng hơn cả thể xác nửa a….
Âm Linh ban đầu còn kháng cự, nhưng dần hưởng ứng theo nhịp điệu linh hồn, nàng vẻ mặt phóng đãng làm theo Minh Hạo, đưa phần dưới cho hắn ‘ăn’…
Tiếp đó chính là cảnh hai linh hồn điên cuồng nện nhau, cả hai dù không có thân thể, nhưng lại cảm giác phê đến tận tâm can.
Mỗi lần hai linh hồn giao nhau, chính là cảm xúc theo đó trào lên, sung sướng, thoải mái, vui vẻ, thăng hoa.
Mà tại hai linh hồn trên không đang giao du, hai thân thể của Minh Hạo và Âm Linh tại dưới đất theo bản năng làm theo.
Bản năng, chính là nguồn gốc nguyên thủy của tất cả mọi vật.
Hai thân thể tự mình hoạt động mà không cần linh hồn, tự cởi quần áo, nhưng động tác rất chậm chạp, không linh hoạt như thường.
Kế đó, Âm Linh đưa mông ra sau… Minh Hạo thân thể chậm chạp đem súng đưa vào trong…
…