Trần Nhật Khang sắc mặt thay đổi liên tục, định mở miệng lúc này lời chưa ra Minh Hạo chặn lại.
Minh Hạo biết ông thầy giáo định nói tiếp mấy câu cũ, hắn trực tiếp nói ra: “Như em đã nói, em xin thôi học, mong thầy chấp nhận.”
Trần Nhật Khang miệng thá ra, muốn nói mấy câu, khi nhìn đến vẻ mặt kiên quyết bướng bỉnh của Minh Hạo, đành nuốt lại.
Trong lòng thở dài, Trần Nhật Khang mất mát nói ra: “Được, nếu cậu muốn vậy tôi cũng không ép buộc, tôi sẽ giúp cậu làm thủ tục thôi học. Đây là số điện thoại của tôi, nếu cậu có vấn đề gì cứ liên lạc với tôi.”
Hắn đã làm hết chuyện mà một người thầy phải làm, hắn không biết nói gì hơn, người ta không muốn, hắn cũng không thể ép được.
Nói xong Trần Nhật Khang đưa tờ giấy, bên trong có ghi địa chỉ nhà kèm theo số điện thoại của hắn.
Minh Hạo tiếp tay nhận, tận đáy lòng dâng lên biết ơn, cung kính cúi đầu chào: “Cám ơn thầy.”
Trần Nhật Khang nở nụ cười gượng phất tay chào tạm biệt, không nói lời nào chầm chậm rời đi, bóng lưng gầy yếu, dáng vẻ có chút cô đơn.
Minh Hạo thở dài, ông thầy dạy tiểu học này thật sự có tâm, nhẹ nhàng phất tay một cái, luồng khí trắng âm thầm nhập vào người Trần Nhật Khang.
Xoay người đóng cổng lại, bước vào nhà tiếp tục bật máy tính lên.
…
Mấy ngày sau, cơn nóng về Thầy Bói Tương Lai bắt đầu từ từ giảm bớt, đây là lẽ thường.
Minh Hạo mấy ngày nay không tiếp tục gây nên sóng gió như lúc trước, hơn nửa hắn không phải vì tiền mà làm vậy.
Kế hoạch ngày trước nhờ vào hắn nổi tiếng, sau đó rao tìm kiếm cha mẹ, nhưng cảm giác làm vậy có chút ngu ngốc.
Minh Hạo làm cách khác, nhanh hơn, bí mật, mà chính xác hơn.
Đó chính là Hack vào máy tính chính phủ (GE), âm thầm cài virus xâm nhập máy tính bọn hắn.
Mấy ngày qua, Minh Hạo đã làm vậy, hơn nửa thành công lây lan toàn bộ.
Từng con virus từng giây từng phút sẽ truyền lại dữ liệu về máy Minh Hạo, chỉ là đống dữ liệu quá lớn, Minh Hạo không tài nào đọc hết được. Cho nên hắn mấy ngày trước tạo ra phần mềm tuyển lọc
Minh Hạo bây giờ chính là duyệt lại từng cái từ trong phần mềm đã lọc ra rồi.
Tài liệu chủ yếu là về thân phận hắn.
“Cha mẹ…” Minh Hạo lẩm bẩm, hắn đang đọc một tài liệu về gia cảnh cha mẹ hắn.
Lật ra vài trang liên tục xem, càng xem sắc mặt càng thay đổi.
Cha mẹ hắn ở mấy năm trước lúc hắn còn nhỏ, đột ngột mất tích bí ẩn, dù GE cố gắng điều tra cũng không tìm được manh mối nào.
Không ai biết xuất thân hai người, chỉ biết hai người rất giàu, có tiền mua mảnh đất ở tại Q2 này.
Nói đến phải nói, căn nhà hắn không lớn nhưng cũng không nhỏ, thuộc loại căn nhà người khá giả. Có sân chơi, phòng ốc đầy đủ, chỉ là không hiểu tại sao cha mẹ hắn lại bỏ đi…
Minh Hạo đối với lúc mình hồi nhỏ chỉ vài tuổi, trí nhớ mù tịt, không nhớ được chút gì.
Minh Hạo nhìn xong đống tài liệu, tinh thần có chút mệt mỏi, nhìn đi nhìn lại không biết cha mẹ làm nghề gì, xuất thân ở đâu.
Tựa như bọn họ đột nhiên xuất hiện trên nhân gian, đến Q2 mua nhà rồi bỏ hắn lại rời đi.
Có điều, về phần đăng ký giấy khai sinh…
A đúng rồi, giấy khai sinh!
Minh Hạo bật người thẳng lưng, nhanh chóng vùi đầu vào máy tính, tra tìm đống tài liệu.
Sau một lúc tìm kiếm, Minh Hạo rốt cuộc tìm ra thứ hắn cần “Thông tin về giấy khai sinh – hộ khẩu Kim Minh Hạo…”
“Họ và tên: Kim Minh Hạo.
Giới tính: Nam
Nơi sinh: bụng mẹ
Dân tộc: kinh nguyệt
quê quán:?
Họ tên cha:?
Họ tên mẹ:?
Các phần còn lại:?
Người làm giấy khai sinh?
Người ký:?”
Minh Hạo ngẩn ra, không thể tin vào mắt mình.
Cái vẹo gì thế này, nơi sinh bụng mẹ? Dân tộc kinh nguyệt, quê quán và cha mẹ toàn dấu????... Đùa à? đậu má nó!!!
Minh Hạo dù sống hơn ngàn năm, luôn luôn bình tĩnh không đổi sắc, lúc này hắn thật sự nổi điên rồi.
Nếu mây ngày trước trong game BVCC bị người chửi chỉ là giả vờ tức, thì lúc này hắn tức giận thật rồi.
Đậu má râu xanh, đây là sỉ nhục, cảm giác được một loại sỉ nhục chưa từng có đối với hắn. Nhất là phần để dân tộc, vậy mà để hắn dân tộc kinh nguyệt,ý nghĩa: tới tháng chảy máu của phụ nữ!
Nếu Minh Hạo mà biết tên nào dám ghi vậy, là nam hắn lập tức cắt cu tên đó, đem cho chó ăn, nữ cắt dái, à khoang, nữ làm gì có dái mà cắt, hắn sẽ hiếp râm ba lỗ của nó, nhất là lỗ hậu, cho đến khi nát nhừ tương đen chảy ra shit mới thôi.
Minh Hạo hít sâu vài hơi bình tĩnh trở lại, tuy hắn bình tĩnh, nhưng cơn tức giận trong lòng chưa tiêu tan.
Hắn ở lúc trước sống đến 18 tuổi lớp 12, thật sự không biết trên giấy khai sinh lại ghi như vậy. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác cực kỳ nghi hoặc, tại sao giấy khai sinh, còn có thân phận cha mẹ hắn bị giấu?
Thông qua đám giấy tờ mật vừa đọc xong, Minh Hạo cảm giác chuyện này không đơn giản.
Chẳng lẽ cha mẹ hắn thuộc loại chính trị gia cao cấp, đẳng cấp cỡ thủ tướng?
Không thể a, dù đến chủ tịch, tổng thống ít ra cũng phải có một chút thông tin, ví như xuất thân chứ…
Minh Hạo ánh mắt mông lung, lúc này hắn không biết nên làm gì.
Dùng cách hacker máy tính, nhưng lại không ra thân phận.
Trầm tư một chút, Minh Hạo hướng máy tính hai tay gõ liên tục, cuối cùng, nhấn enter một cái.
Sau cái nút enter Minh Hạo vừa bấm, hơn trăm tỷ virus phát tán ra toàn thế giới, không người hay biết việc này.
….
Mấy ngày sau, trong phòng, Minh Hạo liên tục lẩm bẩm, thần sắc có hơi mệt mỏi.
“Không có…nơi này cũng không có.” Minh Hạo lẩm bẩm, virus siêu cấp do hắn phát tán mấy ngày trước lây nhiễm toàn bộ thế giới, nhất là CIA,FBI, trung tâm siêu cấp máy tính…
Không máy tính nào không có virus của hắn. Có điều kết quả nhận lại khiến hắn thất vọng lớn, tin tức về cha mẹ hắn không có một cái nào hữu dụng.
“Đây là sao.” Minh Hạo dùng tinh thần lực siêu lớn quét vài lần trái đất không có kết quả nào
“Cha mẹ chẳng là người đến từ vị diện khác?” Minh Hạo nhíu mày suy đoán, không loại trừ khả năng này.
Sau nhiều ngày điều tra, internet lẫn tinh thần lực, Minh Hạo phát hiện một điều: cha mẹ hắn như tự nhiên xuất hiện.
Cái thứ hai, không như trong truyện, ở trái đất không có linh khí hay đường đến thông đạo gì, ít ra là vậy.
Điều này càng làm Minh Hạo đau đầu, không có một chút manh mối nào về cha mẹ hắn, làm sao kiếm ra bọn họ hoặc một chút manh mối mới là quan trọng nhất.
Chẳng lẽ phải quay lại thời không, lúc hắn vừa sinh ra? Minh Hạo không khỏi suy nghĩ đến biện pháp cuối cùng.
“Chủ nhân có người gởi thư!”
“Chủ nhân có người gởi thư!”
“Chủ nhân có người gởi thư!”
Lúc này trong hệ thống máy tính vang lên âm thanh thông báo. Minh Hạo ngẩn ra, lại có người mù mắt muốn tìm mình? Nếu vậy hắn không ngại cho đám máy tinh nổ nát bấy a.
....
P/s: Tác giả đang phân vân một điều, haiz, thật khó nói.
Tác giả muốn tạm dừng vài ngày (2-5 ngày) để suy nghĩ cốt truyện, từ đầu đến h tác giả chỉ cắm đầu viết mà k nghĩ cốt truyện, cho nên mỗi phần tốc độ khá nhanh + rời rạc... @@!!!!