Minh Hạo nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, nhìn vẻ mặt cầu xin của nàng, nghiêm túc hỏi: “Ngươi thật muốn thứ ấy?”
“Đúng vậy, vì bộ lạc nồi giống, ta cầu xin ngươi, đem thứ quý giá kia bắn vào người ta, để ta mang thai con của ngươi.”
“Chỉ cần ngươi làm ta mang thai, ngươi muốn gì ta cũng cho, kể cả chức tộc trưởng hiện tại...”
Tam Nương vẻ mặt cương quyết nói, ánh mắt kiên định nhìn Minh Hạo, từng lời từng chữ rắn chắc, khi nói đến chức vị tộc trưởng, trong giọng nàng không chút nào tia do dự, tựa như chức tộc trưởng không đáng giá một đồng nào trong mắt nàng.
“Được.” Minh Hạo mỉm cười gật đầu.
Thấy Minh Hạo gật đầu, Tam Nương trong lòng vui mừng như điên.
“Nhưng, không phải là lúc bây giờ.” Minh Hạo nói tiếp một câu, như quả bóng bị kim chích xì hơi, Tam Nương khóe miệng tươi cười khép lại, khó hiểu hỏi: “Tại sao? Do ta không xứng với ngươi? Ta cũng không cần ngươi chịu trách nhiệm hay cưới ta làm thê thiếp gì, chỉ cần ngươi giúp ta mang thai là được!”
“Không, ngươi đủ điều kiện, ngươi là một người thiện lương, vì bộ lạc chính mình mà sẵn sàng hi sinh bản thân, ta rất ưng ý đối với tính cách ngươi, nhưng thời điểm hiện tại thì không. Khi nào ngươi hiểu được cái gọi tình yêu là gì, lúc đó ta sẽ cho ngươi.” Minh Hạo lắc đầu bình thản nói ra.
“Tình yêu.” Tam Nương lên đến chức tộc trưởng cũng không phải người ngu, nàng rất nhanh bắt được trong lời nói của Minh Hạo bắt được điểm trọng yếu.
“Tình yêu chính là ngươi đè ta ra chịch, rồi chúng ta sinh con à?” Tam Nương tim đập thình thịch ngây thơ nói, đối với hai chữ tình yêu nàng không xa lạ gì, nàng thường ở thế giới bên ngoài nghe thấy, nhưng lại không biết ý nghĩa nó thế nào.
Minh Hạo mặt đen lại.
Chịch là tình yêu? Có con là tình yêu? Lý luận gì thế?
“Ta chỉ có thể gợi ý cho ngươi, hãy lắng nghe trái tim mình.” Minh Hạo nói xong lời này, không hiểu sao trong lòng có chút nhột nhột, dù sao hắn toàn chịch và chịch, trừ Tuyết Linh Nhi ra, đa số gái hắn gặp xong là đè ra, chờ ích nặng chịch, còn về yêu đương gì đó vứt đi đâu rồi.
Tam Nương gật đầu, dù nàng không hiểu lắm nhưng cũng không hỏi nhiều.
“Đúng rồi, ngươi chuẩn bị hành lý, đi theo ta.” Minh Hạo như nghĩ gì nói ra.
“Đi đâu?” Tam Nương theo bản năng lên tiếng hỏi.
“Đi ra thế giới bên ngoài, hiện tại bộ lạc có khế ước bảo vệ, ba năm sau chúng ta trở về đây.” Minh Hạo quay người, ánh mắt nhìn về nơi phương xa xôi nói.
Bên ngoài Tây Cương, là một thế giới rộng lớn vô ngần.
Nó chia làm ngũ châu, do từng chủng tộc khác nhau thống trị.
Theo thứ tự:
-Tây cương:
Man hoang bộ tộc sinh sống, những người này sinh ra đã có sức mạnh cơ bắp kinh khủng, nhưng đầu óc IQ có chút kém, nên thường bị người tính kế, chỉ có thể co rút tại một chỗ. Nơi này hình thành các loại bộ lạc như người thổ dân, bởi vì thức ăn, cũng như nước uống khan hiếm, cho nên thường xảy ra xung đột giữa các bộ lạc.
-Nam Triều:
Dâm sĩ triều đại, nằm ở phía Nam, nơi đó tông môn san sát, thế lực đông đảo như mây, từng cái vương triều, hoàng triều thống trị Nam Châu. Khác với bộ tộc man hoang chỉ biết dùng sức mạnh, bọn hắn đích thực là dâm sĩ tu luyện, tinh thông các loại như: luyện dược, thợ rèn, trận pháp, vẽ phù...
Ngược lại với man hoang bộ lạc, nơi này tài nguyên phong phú dồi dào, nhân tài lớp lớp, là thiên đường của dâm sĩ.
-Bắc Yêu:
Cái tên đã nói lên tất, phía bắc vùng đất do Dâm Yêu thống trị, bọn chúng khác với phía Tây và phía Nam, bởi có Yêu Vương, Yêu Đế thống trị phía trên, cho nên rất là đồng lòng đoàn kết, không chia rẽ như hai bộ tộc kia. Điểm mạnh cũng là cái đó, còn điểm yếu?
Chính là tốc độ tu luyện, trời phú cho bọn hắn sức mạnh, chủng loài đa dạng...
Bất quá tốc độ tu luyện chậm hơn nhân loại gấp chục lần, phải tích lũy theo thời gian năm tháng mới có thể đột phá cảnh giới, nhưng trong thời gian đó bọn chúng phải trải qua sinh tử chiến đấu, cho nên cường giả Dâm Yêu rất ít.
Tuy vậy, nếu nói về chất lượng, thì một con Yêu Dâm cường đại có thể tương đương với hai tên nhân loại cường giả cùng cảnh giới cộng lại.
-Đông Linh:
Phía đông, là nơi Linh tộc sinh sống, chủng tộc này rất kỳ lạ, khác với ba tộc trên, tộc này không có thực thể, hoặc nói là bọn chúng là một dạng linh hồn từ người chết biến thành, còn tại sao lại như vậy thì không ai hiểu được. Hơn nửa, từ xưa đến nay, chưa ai có thể thấy bộ mặt của bọn hắn, bởi vì có người nói rằng, bọn hắn sợ ánh nắng mặt trời, cho nên khi đi ra ngoài vào ban ngày toàn thân mặc áo khoác đen để che chắn lại, không ai nhìn thấy bộ mặt thực sự của bọn hắn.
Linh tộc là một thể của tinh thần (linh hồn), cho nên có thể nói, tinh thần lực của bọn hắn là mạnh nhất tại đây, mang theo lực công kích linh hồn, vì vậy rất ít ai dám gây sự với bọn chúng, thường sống ở phía đông rất hòa bình, ít khi đi gây chiến, trừ phi có người khiêu khích bọn chúng trước.
Và từ trước đến nay, Linh Tộc vẫn là bí ẩn của thiên địa, chưa có lời giải đáp.
...
“Nhưng mà còn bộ lạc...” Tam Nương không nỡ rời xa các chị em bộ lạc, nàng đã gắn bó với bộ lạc rất lâu rồi, nếu như theo lời Minh Hạo nói, thì 3 năm sau mới về...
“Bộ lạc Ngưu Nữu do Cỗ Ni Hãn tạm thời quản lý, các nàng hiện tại là người của ta, có khế ước ở đó, không cần lo lắng các nàng làm xằng bậy gì.”
“Nếu ngươi không muốn đi thì thôi, ta cũng không ép.”
Minh Hạo nhìn qua đám người A Han đang bàn bạc với các trưởng lão Ngưu Nữu cười nói.
“Ta lựa chọn đi với ngươi, ngươi cho ta một ngày, ta sắp xếp lại bộ lạc rồi đi với ngươi.” Tam Nương do dự một chút, cuối cùng nàng cũng gật đầu đồng ý, vì duy trì nồi giống, hơn nửa nếu không phải vì lo lắng bộ lạc, nàng đã từ lâu muốn đi ra ngoài thế giới du ngoạn rồi.
Minh Hạo gật đầu nói tạm biệt một tiếng trở về phòng nghỉ ngơi.
...
Nửa đêm khuya, cửa phòng Minh Hạo mở ra, một bóng dáng cao lớn dáng vẻ rón rén đi vào, nhẹ nhàng khép cửa lại, bóng người cao lớn bước chân chầm chậm đi đến bên giường, nhìn qua Minh Hạo đang nằm ngủ ngon giấc, bóng đen nhẹ nhàng bước lên giường.
Khi nghe tiếng động cửa mở Minh Hạo biết có người vào, thông qua giác quan cường giả, hắn có thể cảm nhận được người vào không có ác ý gì, giả bộ nằm im ngủ.
Bóng đen kia thấy Minh Hạo không phản ứng thở phào một cái, sau đó tay bắt đầu cở quần áo ra của mình ra.
Kế tiếp, ngón tay run run đem quần Minh Hạo tuột xuống, lộ ra cái JJ lớn kích cỡ 19cm.
Nhìn cái kia kinh khủng JJ, Bóng đen che miệng lại, trong mắt hiện lên kinh diễm thần sắc.
“Không nghĩ nó ở trạng thái bình thường đã lớn đến thế này, còn lớn hơn trong tưởng tượng, nếu nó lớn ra thì tầm 23~25cm...Hơn nửa tên thế tông này hiện chỉ 10 tuổi, nếu phát triển lên...”
Cỗ Ni Hãn âm thầm nuốt nước bọt, tay run run vuốt ve cái kia của Minh Hạo.
Sau khi nghe bốn thành viên bộ lạc vừa chịch xong với Minh Hạo hôm nay, nàng liền lên kế hoạch đêm nay âm thầm tập kích Minh Hạo, sau đó làm hắn bắn vào trong người nàng, mang thai con của hắn...
Nghĩ đến khi sinh ra một đứa bé có thiên phú kinh khủng, trong lòng rạo rực một hồi, kế đó nàng canh ngay cái kia của Minh Hạo, ngồi lên trên...
...
P/s:
Phần minh hạo vs tứ nữ thi đấu chịch đang viết nhé, bởi vì chơi đến 4 người nên hơi lâu, có thể 1-2 ngày nửa xong.