Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 98: Chương 98: Con gái ta?




Theo trí nhớ của trưởng lão Hỏa Vương Tộc, bởi vì Hỏa Thiên Hương phạm vào trọng tội nào đó nên bị bắt giam bên dưới lòng đất sâu nhất bên trong Hỏa Vương Tộc.

Trải qua tầng tầng lớp lớp cảnh vệ, Minh Hạo giả mạo bộ dáng trưởng lão, thuận lợi tiến vào nơi mà Hỏa Thiên Hương bị giam giữ.

Trong đây vô cùng tối tăm, chỉ có một tòa ngục sắt khổng lồ che đậy bên trong, xung quanh chỉ có hai người trung niên là canh gác.

Thấy Minh Hạo tiến vào, hai người tiến đến chặn lại, lễ phép cúi đầu, cung kính hỏi: “Ngài đến đây là?”

Minh Hạo thần sắc lạnh nhạt nhìn hai người, nhàn nhạt nói: “Hỏa Hỏa Vương Hỏa Hỏa ******7”

Hai người nhìn nhau gật đầu, đưa cho Minh Hạo một cái chìa khóa, bọn hắn cúi người cung kính nói: “Đây là chìa khóa, xin mời trưởng lão vào trong.”

Minh Hạo gật đầu thần sắc lạnh nhạt tiếp chìa khóa, mở khóa cửa sắt ra, đi vào.

“Kẹt kẹt kẹt…” Âm thanh nặng nề cửa sắt mở ra

Minh Hạo đi vào trong, ngắm nhìn xung quanh căn phòng tù, bên trong được bao bọc bức tường sắt cao lớn, chỉ chừa một cửa sổ hình chữ nhật rộng bằng bàn tay em bé mà thôi.

Nhưng nơi này được giữ rất sạch sẽ, không một con chuột hay con gián như các nhà tù ở thể kỷ 21.

Ở đây để đơn giản là một chiếc giường đủ một người nằm.

Hai mắt nhìn qua giường, nằm trên giường là một cô gái tóc đỏ đang nhắm mắt ngủ, nàng ăn mặc quần áo màu đỏ bó sát người, lộ ra đường cong duyên dáng.

Đôi ngực ‘khổng lồ’ của nàng vươn ra ngoài như muốn phá áo, làn da trắng như tuyết, đôi mắt phượng mi dài…

Hiện nàng tư thế nằm nhìn vô cùng lười biếng, phóng dãng, khiến người muốn phạm tội.

Hai chân giang rộng ra hai bên, đôi ngực hít thở chập trùng lên xuống liên tục, nhất là nhìn đôi môi nàng, mọng đỏ như trái táo, khiến người ta nhìn mà muốn cắn ngay.



“Kẹt kẹt kẹt…” Âm thanh nặng nề cửa sắt mở ra

Nghe thấy âm thanh cửa sắt mở ra, Hỏa Thiên Hương nằm trên giường mở mắt ra nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một lão già tóc bạc bước đến, thấy người này, Hỏa Thiên Hương nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn lão giả, nói: “Ngươi đến đây làm gì? Vương lão.” Âm thanh của nàng vô cùng lạnh lẽo, hai mắt nhìn hắn như nhìn kẻ thù đồng dạng.

Nghe Hỏa Thiên Hương kêu mình là Vương lão, Minh Hạo hơi sửng sờ, sau đó chợt nhớ tới người đang biến thân tên là Vương lão, lập tức hắn lấy lại tinh thần, hắn cẩn thận đóng cửa sắt lại.

Hắn bắt đầu biến mình về dáng vẻ ban đầu.

Hỏa Thiên Hương nhìn ‘Vương lão’ đột nhiên dung mạo thay đổi, biến thành người thiên niên trẻ tuổi, sắc mặt nàng thay đổi, dung mạo, khuôn mặt kia...

Hàng đêm nàng vẫn nằm mơ thấy khuôn mặt hắn, có điều dáng vẻ lùn tịt kia kia hình như cao hơn một năm trước…

“Ngươi chính là… Minh Hạo?” Hỏa Thiên Hương Âm đôi nhãn hỏa cầu nhìn chằm chằm người thanh niên, âm thanh run rẩy, không xác định hỏi.

“Đúng, là ta.” Minh Hạo gật đầu mỉm cười nhìn nàng.

“Ngươi có bằng chứng gì để chứng minh mình là Minh Hạo?”

Nghe thấy Minh Hạo xác nhận, nhưng Hỏa Thiên Hương không nóng vội, chậm rãi đứng lên, hai mắt nhìn thẳng vào hắn hỏi.

“Ngươi có nhớ lúc đầu chúng ta gặp nhau? Khi đó ngươi ‘bóp’ của ta, còn ta ‘thọt của ngươi…”

Minh Hạo kể ra lúc đầu khi mình cùng Hỏa Thiên Hương gặp nhau tình huống…Sau khi kể xong, hắn kiên nhẫn chờ đợi nàng trả lời.

Hỏa Thiên Hương lúc này sắc mặt từ lạnh lùng chuyển thành kích động,, nàng đợi không được chạy đến ôm Minh Hạo vào.

Nước mắt không tự chủ trào ra ngoài, nàng hai mắt phượng ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng miếu máo nói: “Ngươi biết không, từ ngày ta bị ngươi thọc ‘nơi ấy’, ta đã mang thai của ngươi, sau đó…”

“Khoang, ngươi nói là ta thọc ngươi chỗ đó, khiến ngươi mang thai?” Minh Hạo đang nghe đến đây có chút ngây người, không khỏi cắt ngang Hỏa Thiên Hương nói.

“Đúng vậy.” Hỏa Thiên Hương hai mắt đẫm lệ gật đầu xác nhận chuyện này.

Minh Hạo nghe Hỏa Thiên Hương xác nhận, mồ hôi từ trên trán không tự chủ rơi xuống, sắc mặt có chút đen, cái này, chuyện này cũng quá ảo a? Lỡ thọc vào một cái thôi mà đã mang thai rồi?

Cúi đầu nhìn về 5 ngón tay trắng tinh của mình…chẳng lẽ đây là trong truyền thuyết bàn tay vàng? Thọc một phát mang thai?

“Hèn gì hồi trước quan hệ độ hảo cảm Hỏa Thiên Hương lại đột nhiên tăng đến hơn 90…”

Minh Hạo hiện tại đã nghĩ thông suốt việc này.

Hỏa Thiên Hương thấy Minh Hạo không phản ứng, nàng âm thanh lanh lảnh như phượng hoàng nói tiếp: “Sau khi trở về gia tộc, vài tháng sau bụng ta phình to ra, đến lúc đó đi kiểm tra thử, ta mới biết mình đang mang thai, sau chuyện đó, cả gia tộc ta cũng biết chuyện này, tất cả mọi người lúc đó đều chấn động…”

Nàng nói tới đây, giọng bỗng nhiên trở nên nghẹn ngạo, nói tiếp: “Sau đó mọi người hỏi ta đứa con của ai, ta không dám nói ngươi là cha đứa bé, vì ta nghĩ ngươi chỉ mới 6 tuổi, hơn nửa sợ bọn hắn tìm đến ngươi phiền phức… Ta chỉ có thể nói là không biết…Lúc đó bọn hắn tưởng rằng đứa con của ta là với tên tạp chủng thấp hèn nào đó, cho nên bọn hắn tưởng ta vì vậy mà không dám nói, chỉ có thể bực tức đem chuyện này ẩn giấu cơ mật, đem nhốt ta lại trong phòng, nhưng bọn hắn vẫn chăm sóc, cho ta ăn đầy đủ”

“Nửa năm sau, ta sinh đứa bé ra, cuối cùng gia tộc chịu thả ta ra, để ta tự do chăm sóc đứa bé…

Cũng chính vào lúc đó, đột nhiên Phượng Hà Tái, cũng chính là công tử Phượng cổ lão gia tộc đến cầu hôn, nhưng cha ta không chịu, hắn chỉ có thể hậm hực bỏ về…”

“Mọi chuyện tới đây chưa kết thúc, hắn như đĩa dai bám lấy không chịu nhả ra, ngày nào cũng tới làm phiền ta… cho tới khi.”



Vài năm trước…

“Ta đã nói rồi, ta không thích ngươi, với lại trong lòng ta đã có người khác, xin ngươi đừng làm phiền ta.” Hỏa Thiên Hương ánh mắt lạnh lẽo nhìn người thanh niên ăn mặc quần áo công tử ca phú quý, trên tay cầm cây quạt, miệng nhe răng cười mủm mỉm nhìn nàng.

Hôm nay do quá buồn chán, cho nên nàng âm thầm trốn ra gia tộc dẫn con gái đi chơi, nhưng lúc này con gái mắc tề, nàng đành phải dẫn con gái đi wc, còn nàng đứng ở ngoài canh gác…

Lúc này, đột nhiên Phượng Hà Tái từ đâu dẫn đám hộ vệ ngăn cản đường đi của nàng, khiến nàng vô cùng buồn bực đến phát điên, nếu không phải tên này là con của gia chủ cổ tộc Phượng gia,, chắc nàng đã giết tên khốn kiếp này từ lâu rồi.

Phượng Hà Tái sắc mặt dâm đãng, ánh mắt rực lửa nhìn đôi ngực Hỏa Thiên Hương, hắn cười dâm tà nói: “Nếu ngươi chịu đồng ý kết hôn, thì gia tộc của ta sẽ giúp đỡ gia tộc ngươi trong hoàn cảnh khó khăn này, ngươi biết tình hình gia tộc mình mà…”

“Đủ rồi!” Hỏa Thiên Hương sắc mặt giận dữ hét lên một tiếng, tay chỉ vào mặt hắn, âm thanh lạnh lẽo nói: “Ngươi nói đủ chưa? Ta nghe câu này của ngươi hơn một ngàn lần muốn chai tai rồi, hiện tại ngươi có thể cút.”

“Ngươi cái con tiện nhân, chờ đó, có ngày ngươi phải tự mình quỳ gối dưới hán ta van xin, đến khi đó, ta sẽ cho ngươi biết hối hận vì sống trên đời là thế nào.”

Phượng Hà Tái nghe vậy sắc mặt lúc đỏ, lúc đen, ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm khuôn mặt tuyệt mỹ kia, lạnh giọng nói

Ở lúc này, có một bé gái da thịt béo trắng, mái tóc đỏ dài được cột ngắn gọn chùm lại hai bên đầu, nàng đi đến bên người Hỏa Thiên Hương, tay kéo quần, âm thanh trong trẻo, nhẹ giọng nói: “Mẹ me mẹ, con đi vệ sinh xong rồi.”

Thời khắc này, toàn bộ người ở đây sắc mặt đều cứng lại, kể cả Hỏa Thiên Hương từ sắc mặt cứng lại, sau đó chuyển thành trắng bệch

“ Thôi xong rồi…chuyện này nếu đồn ra Hỏa Vương Tộc danh dự toàn bộ mất hết…”

“Tốt tốt tốt, con tiện nhân, không nghĩ ngươi hiện tại có đứa con với thằng súc sinh nào rồi? Sao ta không biết nhỉ? Nếu ta đoán không lầm hay là đứa con của ngươi là…”

Phượng Hà Tái trong mắt vui vẻ hiện lên, hắnnói giữa chừng, không nói tiếp, câu sau chỉ cần là người thông minh thì ai cũng có thẻ đoán được.

“Im ngay! Ngươi không được đem chuyện này ra ngoài, nếu không…” Hỏa Thiên Hương sắc mặt lạnh lại, có chút âm trầm nhìn hắn nói.

“Nếu không thì sao?” Khi này Phượng Hà Tái mỉm cười dâm tà càng là rực rỡ, giống như có món đồ chơi mới đồng dạng, vô cùng hứng thú hỏi lại.

“Nếu không ta cùng ngươi không đội trời chung!” Hỏa Thiên Hương sắc mặt càng lạnh, nhưng là giọng nói có chút yếu ớt, hiển nhiên câu này nàng nói ra là vô nghĩa.

“Ha ha ha, tốt, nếu thế chúng ta không đội trời chung, ngươi đợi món quà lớn của ta tăng cho ngươi vào ngày mai đi, hahahaha.” Phượng Hà Tái cười càng vui vẻ nói, hai mắt híp lại, nhìn khuôn mặt hiện giờ của hắn vô cùng đê,tiện, tay lây động cây quạt càng nhanh hơn, sau đó cười điên cuồng phất tay bỏ đi.

Hỏa Thiên Hương sắc mặt trắng bệch, cả người vô lực ngồi xuống đất.

Cô bé tóc đỏ kia thấy mẹ mình bỗng nhiên ngồi xuống, nàng không hiểu, khờ khạo hỏi: “Có chuyện gì vậy mẹ?”

Hỏa Thiên Hương quay qua nhìn con mình, nàng lắc đầu, cười nói:”Không có gì, chúng ta hôm nay không đi chơi nửa, về thôi…”

Nghe không được đi chơi nửa, cô bé hiện lên vẻ mặt hơi buồn, nàng chỉ có thể nhu thuận gật đầu.



“Ngày hôm sau, chuyện ta có đứa con truyền khắp Hỏa Thiên Tinh, hơn nửa có nhiều lời đồn xấu khác nhau do Hà Phượng Tái một tay tạo thành…

Chuyện này khiến cho tất cả gia tộc mất hết mặt mũi, cuối cùng chỉ có thể đem ta bắt giam tại đây, còn đứa con gái thì đưa cho người khác nuôi…

Hiện tại nửa năm rồi chưa gặp con bé, không biết nó hiện tại ra sao…”

Hỏa Thiên Hương kể tới đây, sắc mặt hiện lên buồn bã, nhớ nhung...

“Yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ đưa đứa con của mình trở về an toàn, gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ, nếu ai cản đường, tất cả người đó đều phải xuống địa ngục!

Hơn nửa, kẻ nào đã xúc phạm nhục mạ đến ngươi, ta sẽ tự tay giết tất cả bọn hắn, trả thù cho ngươi!”

Minh Hạo nghe Hỏa Thiên Hương kể xong, sắc mặt lạnh lùng như băng, hắn nhìn Hỏa Thiên Hương bá đạo nói.

Dù sao con bé cũng là con của hắn với Hỏa Thiên Hương, hắn không muốn người thân mình bị tổn thương.

Trong lòng thề, nếu con bé bị mất một sợi tóc nào, hắn lập tức không chút do dự diệt cả nhà tên đó, thậm chí những tên gia tộc họ phả giết hết!

Các ngươi cầu mong đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.