Ngưu Nữu, A Han, cả hai bên rơi vào trạng thái khó tin, lặng người, ngẩn ngơ...
Không ai nói gì, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm giữa sân chiến đấu Minh Hạo.
Một hồi sau, Oa một tiếng, từng tiếng khóc cười nức nở vang lên, đó là bên Ngưu Nữu.
Từng người ôm chằm với nhau, nước mắt giàn dụa, nhưng trên môi ai cũng nở nụ cười vui vẻ.
Đây chính là vì quá vui mà khóc ra nước mắt.
“Tam Nương, chúng ta vậy mà thắng!!! Không, Thế Tông vậy mà chiến thắng!!!”
“Thật sự, ta tưởng là ta mơ, vậy mà thắng! Bộ lạc chúng ta thoát nạn rồi, hai trận thắng, còn một trận cuối dù thắng hay thua cũng chẳng sao, bây giờ có khế ước, cho dù bộ lạc cấp 3 A Ti cũng không thể làm gì chúng ta.”
“Đúng vậy, có khế ước tại đó, có bản nguyên trời đất chứng giám, trừ khi bọn chúng nước vào não mới dám tấn công chúng ta, hiện tại chúng ta có một đoạn thời gian dài để phát triển bộ lạc.”
Đám người Ngưu Nữu phấn khích, nắm chặt tay nhau, cười nói.
Khế ước, có ba loại.
-Loại một: chiến tranh dành cho các thế lực (bộ lạc, tông môn, thế gia...).
+Loại này dành cho chiến đấu giữa các thế lực lớn (nhỏ), giống như bộ lạc Ngưu Nữu và A Han, nhưng thế lực thắng (Ngưu Nữu) sẽ không bị các thế lực khác tấn công trong vòng 3 năm.
-Loại hai: chiến đấu cá nhân khế ước.
+ Loại này thường dành cho solo 1 vs 1 với nhau, bên trong do hai người ghi ra điều kiện, cũng như phương thức quyết đấu. Nhưng nếu người thua thì bên kia gia phả họ hàng, thân nhân người thua không được trả thù người thắng trong vòng 1 năm.
-Loại ba: Khế ước tự lập.
+Loại này do các bên lập ra, và có thể nhiều người hoặc nhiều thế lực tham gia trong đó. Ví dụ khế ước liên minh, khế ước nô lệ, khế ước hòa bình...
Cả ba loại đều có điểm chung: hai bên tự ghi ra các điều kiện thắng, quyết đấu, cũng như tuân thủ các điều lệ giữa bên thắng và bên thua, không thể trái với các khế ước đã ghi trong đó.
...
Tam Nương trong mắt hiện lên tia phức tạp thần sắc, không nghĩ đến Minh Hạo vậy mà có thể chiến thắng, mặc dù cách chiến thắng có chút vô sỉ, nhưng không thể phủ nhận hắn là người khôn ngoan.
Nàng theo dõi trận đấu từ đầu đến giờ, ở cảnh giới như nàng, nàng có thể thấy rõ các hành động của Minh Hạo, từ lúc đầu cho đến kết thúc, không một chi tiết nào bỏ qua.
“Ngươi muốn cứu bộ tộc của mình không?”
“Vậy ngươi phải tin tưởng ta!”
Trong đầu Tam Nương lúc này lập đi lập lại từng hình ảnh, câu nói đầy khí phách của Minh Hạo, dáng vẻ bá đạo, sắc mặt tràn đầy lạnh lùng nhưng khiến người an tâm.
Kế đó, từng hình ảnh Minh Hạo thô bạo hồi đêm qua như hiện ra trước mắt, cảm giác được từng ngón tay Minh Hạo đang khiêu khích lấy nơi song phong mình, kế đó cảm nhận được đêm qua, thứ ấy của Minh Hạo cắm sâu bên trong thân thể, phía dưới nước không tự chủ chảy ra...
Đột nhiên, bên trong, trái tim như bị thứ gì đó kích thích run lên, cảm giác khó hiểu lan đến toàn thân, ánh mắt Tam Nương bắt đầu trở nên mê ly, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ nhắn kia Minh Hạo.
...
Bên kia A Han người.
Từng người vẻ mặt khó tin, không chấp nhận kết quả này, thậm chí có người quỳ dưới đất, vẻ mặt chết cha chết mẹ, mà người quỳ không ai khác chính là Cỗ Ni Hãn....
Nhớ đến khế ước giữa hai bên, Cỗ Ni Hãn chết tâm đều có, nhất là phải uống nước đ***, ăn c** các loại. Đây chính là loại sống không bằng chết. Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng nhất chính là toàn bộ thành viên trong bộ lạc A Han từ giờ phút này hoàn toàn biến mất, không còn là bộ lạc A Han như ngày xưa, trở thành một phần của bộ lạc Ngưu Nữu.
“Thế Tông, tất cả là tại ngươi, ta muốn giết ngươi!” Tại thời khắc này, Cỗ Ni Hãn trong lòng gào thét lên tựa như tòa núi lửa sắp bùng nổ, nàng đứng dậy, quay qua nói ba người sắp thi đấu trận thứ ba kia, lạnh lùng nói ra: “Bốn người các ngươi sắp tới tham gia thi đấu trận tiếp theo đúng không?”
Bốn người kia thấy bộ dáng lạnh lùng tộc trưởng co rút người lại, một người trong đó cung kính nói: “Đúng vậy tộc trưởng, sắp tới là ba người chúng ta thi đấu.”
“Tốt, ta cũng không nói nhiều, ta muốn các ngươi sùng toàn bộ sức lực, đem giết tên nô lệ!” Cỗ Ni Hãn lạnh giọng nói ra.
“Giết!?” Toàn bộ người tộc A Han nghe vậy ngẩn ra, trận đấu tiếp theo nếu bọn hắn nhớ không lầm, là trận đấu chịch đọ sức a, làm sao giết được?
“Đồ ngu, các ngươi chính là cày hắn, ép hắn, đem toàn bộ tinh lực ép đến chết, ba người luân phiên nhau ****” Nhìn vẻ mặt ngu ngơ các nàng, Cỗ Ni Hãn tức giận không có chỗ phát tiết, gào lớn một tiếng.
“Chúng ta đã hiểu tộc trưởng.” Bốn người thần sắc sợ hãi vội gật đầu.
Cỗ Ni Hãn gật đầu, nhìn đứng bên kia thân ảnh nhỏ nhắn, trong lòng âm thầm nguyền rủa Minh Hạo, “hừ hừ, dù chúng ta thua thì thế nào, ít nhất cũng phải kéo được ngươi tên nô lệ đê tiện xuống nước...ta muốn xem xem, ngươi có thể chịu nổi bốn người tộc ta cùng nhau luân hiếp không?”
...
Minh Hạo có thời gian nghỉ ngơi một tiếng, ngồi tại chỗ, không biết có phải hay không, do chủ nhân thể xác này sống lâu năm, đã quen dần với thời tiết nóng cùng khô khan nơi này rồi, cho nên hiện tại dù đi chân trần hay mặc quần ngắn mỏng cũng không thấy nóng gì lắm.
“Kế tiếp là chịch...chà chà, giờ hấp thu kinh nghiệm đã đến rồi.” Minh Hạo ánh mắt nham hiểm nhìn đám kia vạm vỡ nữ tử A Han, liếm liếm môi nói.
Nhớ đến ngày hôm qua bóp ngực Tam Nương đột phá đến cảnh giới Dâm Sinh, jj lại dựng đứng lên cao.
“Hệ thống, cách thức hấp thu kinh nghiệm như cũ là bóp ngực như ngày hôm qua à?” Minh Hạo hỏi.
“Đing! Chủ nhân bởi vì không còn là người thường, đã trở thành dâm sĩ (Dâm Tu Sĩ), cho nên không cần bóp ngực, hiện tại chủ nhân cứ đem JJ vào trong ** của nữ, là có thể được kinh nghiệm, chủ nhân càng làm nữ nhân đó đạt đỉnh phong, thì kinh nghiệm (dâm khí Âm) từ người nữ thông qua AĐ* thải ra càng nhiều, JJ chủ nhân hấp thu càng bổ ích.”
Minh Hạo mắt tỏa sáng, nở nụ cười đê tiện, như vậy chỉ cần đem bọn kia đạt lên đỉnh phong, vậy là hắn có một đống kinh nghiệm rồi?
Việc này thật đơn giản a, lấy kinh nghiệm của một tay già chơi gái lâu năm như hắn, cái này dễ như ăn cơm uống nước thôi, không có gì khó, muốn lên đỉnh? Chỉ vài thao tác ngón tay, kết hợp lưỡi, miệng, kích thích vài vị trí bộ phận nhạy cảm, dựa theo exp đỉnh phong làm gái lên đỉnh các loại, áp dụng nhuần nhuyễn...
Một tiếng trôi qua.
Bốn người nữ bên tộc A Han lúc này đã vào sân, từng người khí thế hừng hực, đỉnh phong ngạo nghễ đôi ngực liên tục lắc lên lắc xuống.
“Xẹt...”
Tiếng quần áo xé ra, bốn nữ tàn bạo xé ra toàn bộ quần áo vải thô trên người mình, lộ ra từng cặp ngực hùng vĩ phong bạo khổng lồ.
Phía dưới chính là một mảnh rừng rậm che phủ con đường thần bí, nhưng Minh Hạo chắc chắn rằng, nơi đó của các nàng còn rộng hơn gấp 2, 3 lần những nữ tử mà hắn đã chịch trừ Tam Nương ra.
Nhưng nếu so sánh với Tam Nương thì có chút kém hơn...
Sau đó, tứ nữ đi tới trước mặt Minh Hạo, một người mạnh bạo xé ra toàn bộ quần áo hắn.
Người vừa xé xong, quay qua nhìn ba nữ còn lại, nói: “Các tỷ muội, ta chiến trước nhé.”
“Ừm, ngươi làm đi, dùng hết kỹ năng, đem hắn hấp khô...” Ba người gật đầu nói.
Minh Hạo cũng mặc kệ bốn nữ, nhắm mắt nằm im, để cho các nàng phục vụ...
...