Trời tờ mờ sáng, tại đại sảnh đứng bốn người.
Cát Lâm, Liễu Như Ân, Mộ Chân Long, Minh Hạo.
Cát Lâm nhìn ba người, nói: “Sắp đến chính là phật lễ, các ngươi phải chú ý các điều sau đây...”
Sau đó hắn tóm tắt ngắn gọn các thứ chú ý, luật tham gia phật, cùng với các loại tỷ thí...
Ba người gật đầu, coi như hiểu rõ quy cách các loại.
Cát Lâm dẫn ba người đến bên ngoài chùa, một nơi trống trãi.
Từ trong ngực lấy ra một cái kèn loại nhỏ.
Đây chính là kèn truyền âm, một loại chân khí đặc biệt để truyền âm, cho dù cách xa ngàn vạn dặm vẫn có thể nghe, đặc biệt nhất là nó không thể bị tinh thần lực nghe lén, mà chỉ có người giữ kèn truyền âm như vậy mới có thể nghe.
“Mô Phật! Ta là chủ trì Chùa Nhược Tự báo tin, hiện tại đã sẵn sàng, xin mời các vị đến đón.”
Nói xong cật vào lại ngực, ngẩng đầu lên nhìn trời, tựa như đang chờ gì đó.
Ba người kiên nhẫn chờ đợi, Minh Hạo bộ dáng không tâm ngoại vật, hai mắt nhắm như cũ, từ trước đến nay tính cách của hắn ngày càng chuyển biến, dễ thấy nhất chính là hắn ngày càng lười, đến nổi vì hít thở hắn dùng quy tức thuật ép lại hơi thở, khiến mỗi một canh giờ mới thở một lần.
Thậm chí vì đi vệ sinh, hắn đem quy tức thuật tu luyện lên đỉnh phong, ép lại hai lỗ kia, một năm hắn mới đi một lần...
...
“Vù vù vù”
Giò bỗng nhiên bắt đầu nổi lớn, bỗng nhiên ánh mắt trời vụt tắt, thay vào đó là bóng đêm vĩnh hằng giáng lâm.
Chỉ thấy một cái bóng khổng lồ xuất hiện trên trời.
“Gâu Gâu Gâu Gâu...”
Kèm theo đó chính là tiếng chó sủa vang vọng trời đất, phong vân biến sắc, gió nổi mây phùn.
Nghe tiếng chó sủa, ba người cùng lúc ngẩng đầu lên, duy chỉ có Minh Hạo đứng ngủ khò khò như không biết chuyện gì xảy ra.
Xuất hiện trong tầm mắt bốn người chính là một con chó màu vàng khổng lồ, con chó hình thể che úp thiên địa, nó vừa xuất hiện, ánh mặt trời bị che đậy, chỉ để lại cái bóng khổng lồ che chắn toàn bộ đại địa.
Con chó hai bên sươn sườn mọc ra hai cánh màu trắng lớn, đôi cánh nó đập một cái, chính là tạo nên một vòng gió xoáy khổng lồ tốc bay mọi thứ xung quanh, trên lưng nó đầy người ngồi.
“Đây là?”
Mộ Chân Long lần đầu tiên nhìn thấy con chó hình thù kỳ lạ này, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Cát Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích: “Con chó này gọi là Kiều Thiên Cẩu, chính là sủng vật mà chỉ phật giới mới có, công dụng duy nhất là chuyên chở người qua lại giữa hai giới khác nhau...”
Hai người khác trừ Minh Hạo nghe vậy gật đầu.
“Ầm ầm ầm”
Con chó chậm rãi hạ cánh xuống mặt đất. Nó vừa hạ xuống, mặt đất chấn động, rừng núi rung chuyển, tựa như là động đất tới nơi đồng dạng.
Một người ngồi trên đầu con chó ăn mặc áo trắng hòa thượng bay xuống.
Với độ cao hơn 1000m, vậy mà hắn lại cứ tự nhiên bay xuống, trên mặt không hề hiện lên sợ sệt gì.
Rốt cục, chân hắn đạp đất chỉ nghe tiếng “Bộc” nhẹ nhàng, như không có chuyện gì.
,
Cát Lâm khi thấy rõ người này, thần sắc hiện lên vui mừng, nhanh chóng đi tới, chắp tay nói: “Mô Phật! Lâu ngày không gặp Ngọc huynh, không biết huynh hiện tại ra sao?”
Người hòa thượng ngũ quan không có gì đặc biệt, có thể nói là bình thường vô cùng, nhưng đôi mắt hắn có chút khác biệt, đó chính là đôi mắt lấp lánh ánh sáng nhu hòa từ bi, tựa như đôi mắt hắn chính là bóng đèn luôn được bật, luôn luôn là sáng chói như vậy.
Hòa thượng chắp tay lại, mỉm cười lễ phép, thân thiết nói: “Mô Phật! Ta khỏe, Lâm huynh dạo này thế nào?”
“Ta khỏe, hơn mấy ngàn năm mới gặp Ngọc huynh a...”
“Ha ha...”
Hai người gặp nhau, bộ dáng cười nói vô cùng thân thiết, hiển nhiên là đã quen biết lâu.
Nói chuyện một hồi, người tên gọi là Ngọc huynh đi đến nhìn ba người Liễu Như Ân, Minh Hạo, Mộ Chân Long, khi thấy Liễu Như Ân hắn cười nói: “Mô phật! Liễu sư muội ngày càng xinh đẹp ra.”
Liễu Như Ân hai tay chắp lại, nàng nở nụ cười tuyệt mỹ, khiêm tốn nói: “Mô phật! Sư huynh quá khen.”
Ngọc Phang gật đầu, sau đó chuyển mắt qua nhìn hai người còn lại, khi thấy Mộ Chân Long, hắn đánh giá một lát, gật gật đầu, trong lòng thầm khen: “Người này chính là tướng phật, tâm vô cùng vững, đây là mầm tốt a...”
Sau đó ánh mắt chuyển qua nhìn Minh Hạo.
Khi thấy Minh Hạo hình dáng, cùng với hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ gà ngủ gật, hắn không khỏi sửng sốt.
Sau đó quay qua nhìn Cát Lâm, khó hiểu hỏi: “Lâm huynh vị huynh đệ này...”
Cát Lâm biết hắn đang nói chuyện gì, hắn vội vàng chắp tay lại, nói: “Ngọc huynh xin đừng hiểu lầm, vị bằng hữu này chính là thể chất đặc biệt, cho nên...”
Ngọc Phang nghe Cát Lâm giải thích hoàn toàn hiểu, mỗi người đều có thể chất đặc biệt, không tiếp tục truy cứu nửa, hắn nhìn Cát Lâm, nói: “Lâm huynh đã tới giờ.”
Cát Lâm hai tay chắp lại, nói: “Mô Phật, các ngươi đi đường bình an.”
Sau đó quay qua nhìn ba người, nói: “Các ngươi đi đi, nhớ nghe lời vị Ngọc huynh này.”
“Chúng ta biết.” Hai người gật đầu.
Minh Hạo: Khò khò...khò khò..
Nhìn Minh Hạo rơi vào trạng thái ngủ, Cát Lâm sắc mặt đen, liếc mắt, ra hiệu cho Liễu Như Ân.
Liễu Như Ân nhận được ám hiệu, nàng âm thầm gật đầu, sau đó một tay chọt chọt Minh Hạo, nhỏ giọng nói: “Đi thôi.”
Minh Hạo chỉ nhẹ nhàng gật đầu không nói gì.
Thấy hắn gật đầu, Cát Lâm cùng Liễu Như Ân trong lòng âm thầm thở phào.
Ngọc Phang coi như không nhìn thấy hành động nhỏ của mấy người, hắn chắp tay, nhìn qua mấy người, vẻ mặt thận trọng dặn dò:“Ba người đi theo ta, nhớ kỹ, không được trực tiếp bay lên đầu con Kiều Thiên Cẩu, nó mặc dù là sủng vật bị chúng ta độ hóa, nhưng vẫn còn linh tính, rất ghét người khác trực tiếp dậm lên lưng nó....”
“Các ngươi phải đi theo từng bước của ta, không được sai lệch một ly, hiểu chứ?”
Liễu Như Ân cùng Mộ Chân Long ghi nhớ lời hắn, trịnh trọng gật đầu.
Minh Hạo: “Khò khò...”
Ngọc Phang đi trước, ba người theo sau.
Khi bốn người đi tới gần Kiều Thiên Cẩu, Ngọc Phang bước lên hư không, một bước của hắn, chính là tạo thành một bậc cầu thang màu vàng mờ ảo, đóng đinh tại không trung, vô cùng thần kỳ.
Hai người cẩn thận đi theo từng bước của Ngọc Phang, đi lên cầu thang do Ngọc Phang tạo ra, chỉ trong vài phút đã tới phần lưng con chó, bọn hắn an toàn ngồi xuống.
Bởi vì Kiều Thiên Cẩu rất lớn, hơn nửa để dùng cho việc di chuyển nhiều người, cho nên ngồi trên lưng nó rất nhiều người, có trai, có gái, tất cả đều là người phật gia, đếm sơ thì có hơn 10.000 người trên đây.
Liễu Như Ân tìm một chỗ trống ngồi xuống, nàng chợt như cảm thấy thiếu thiếu cái gì, ngó nghiêng nhìn xung quanh, khi không thấy bóng dáng Minh Hạo đâu hết, không khỏi quay qua Mộ Chân Long hỏi: “Sư đệ, ngươi có thấy Minh Hạo đâu không?”
Mộ Chân Long ngồi kế bên nghe vậy, cũng là quay qua quay lại nhìn xung quanh, vài giây sau, hắn lắc đầu, cung kính nói: “Không thấy hắn thưa sư phụ.”
Liễu Như Ân nghe vậy vẻ mặt chết trăn....
Mà Mô Chân Long cùng là vẻ mặt chết lặng...
Sau đó Liễu Như Ân không lo được cái gì, lớn tiếng kêu lên “Ngọc Phang sư huynh, khoang đã!”
Nghe tiếng kêu, người đang ngồi xung quanh cũng là tò mò quay lại, lỗ tai nghe ngóng.
Ngọc Phang vừa ngồi xuống, định điều khiển Kiều Thiên Cẩu bay đi, lúc này nghe Liễu Như Ân kêu, hắn đành đứng lên, đi đến chỗ hai người, ngạc nhiên hỏi: “Còn chuyện gì sư muội?”
Liễu Như Ân vội vàng chắp tay lại, nói: “Là vậy, cái kia người gọi là Minh Hạo, lúc nào cũng ngủ gà ngủ gật khi nãy, ta lúc này không thấy hắn đâu.”
Ngọc Phang đối với người trẻ tuổi nhắm mắt ngủ gà ngủ gật khi nãy còn rất ấn tượng, gật đầu nói: “Vậy chờ chúng ta kiếm hắn xong rồi đi cũng được...”
“Cám ơn sư huynh.” Liễu Như Ân đứng lên, lễ phép nói.
Đám người ngồi xung quanh nghe vậy không khỏi nhỏ giọng xì xào nói: “Ngủ gà ngủ gật? Là sao? Nghe trong giọng vị sư cô kia hình như là có hai người tham gia...vậy còn có một người biến mất?”
“Xem kìa!”
Một âm thanh la lên, hấp dẫn tất cả mọi người, một vị hòa thượng vẻ mặt không tin, chỉ tay xuống dưới.
Theo tay vị hòa thượng chỉ, đám người vừa nhìn sắc mặt biến.
Đó là một người nam nhân tóc đen dài để đến lưng, mắt nhắm lại tựa như đang ngủ, hai tay chắp lại với nhau, vẻ mặt bình thản, đang chậm chạp đi lên...
Khiến mọi người biến sắc không phải ở đó, mà là ở phương thức hắn đi lên.
Chỉ thấy hắn hai chân như bàn thạch dính tại cái chân khổng lồ của Kiều Thiên Cẩu, hắn từng bước đi ngược lên trên, cứ thế mà bình tĩnh đi, không lung lay, không hoang mang, từng bước vững vàng đi lên trên.
Nhìn cách đi của hắn đám người sắc mặt biến, kể cả Ngoc Phang vị này luôn luôn bình tĩnh, không khỏi hiện lên kinh ngạc.
“Người này là ai, thật kinh khủng, không những hai mắt nhắm lại còn có thể đi ngược lên trên như bình thường!”
Bọn hắn có thể dễ dàng đạp bước bay lên không trung, nhưng không thể như Minh Hạo như thế, hai chân dính vào một vật thể nào đó, đi ngược lên trên.
Cái này khó khăn như cá chép vượt long môn hóa thành rồng.
Nhưng Minh Hạo việc làm còn khó khăn hơn, phải biết là cá chép nhờ có nước để bơi lên, chỉ cần nghị lực, kiên trì sẽ hóa rồng.
Còn Minh Hạo không phải cá chép để có nước bơi lên, mà chính là đôi chân không, từng bước dính đi lên!
Dùng chân không để đi ngược dòng, cái này độ khó có thể nói là vô cùng cao siêu, trừ phi đạt đến tiên vương đỉnh phong, hoặc đến tiên đế, mới có thể dùng chân để đi ngược như Minh Hạo đây.
Khiến bọn hắn biến sắc là, Minh Hạo còn trẻ như vậy, mà đã làm đến một bước thế này rồi!
Đây là cỡ nào kinh tài? Cỡ nào tuyệt diễm?