Minh Hạo đi tới trước người Thiểu Tố Vân, nhẹ nhàng khiêng nàng lên vai rời đi.
...
Trong căn phòng sạch sẽ thanh tịnh, chiếc giường đủ lớn chứa hơn trăm người năm.
Khi này phía trên giường có hơn 100 người mỹ nữ khác nhau, toàn bộ các nàng thân thể trần chuồng xích lõa, từng tiếng rên rỉ liên miên trong miệng các nàng truyền ra không dứt.
“A~”
“Không, cầu xin ngươi tha cho chúng ta...”
“Ta cho dù có chết cũng không tha cho ngươi, tên súc sinh!!!”
“Ọaa~~”
...
1 tháng sau.
Trên giường nằm hơn trăm mỹ nữ, Minh Hạo ngước nhìn về vẻ mặt tinh xảo có chút mệt mỏi Thiểu Tố Vân, thần sắc nghiêm túc nói: “Liễu Như Ân ta giao cho ngươi, hứa hẹn của ngươi ta sẽ thực hiện. Nhớ hiệp ước của chúng ta, nếu ngươi vi phạm đừng trách ta tới đây đem toàn bộ người phật giới giết chết, kể cả ngươi, cho đến khi đoạn tuyệt truyền thừa mới thôi!”
Thiểu Tố Vân nằm trên giường nhắm mắt lại không nói chuyện. Sau khi trải qua buổi lễ phá thân, nàng khí chất đã thay đổi, từ một thiếu nữ rời xa hồng trần biến thành thành một thiếu phụ rời xa hồng trần...
Nàng mệt mỏi nằm đó, mở miệng nói: “Ta nhớ...”
Nói xong im bật, hai mắt nhắm lại không nói chuyện nửa, có thể vì nàng mệt quá độ mà thiếp đi.
Minh Hạo trên mặt hiện lên hài lòng, mặc áo vào rời đi
...
“Hạo, ngươi hơn một tháng nay đi đâu, giờ mới xuất hiện?!” Liễu Như Ân ngồi trong phòng, vẻ mặt buồn bã, vừa thấy Minh Hạo xuất hiện, lập tức nàng đứng lên chạy tới ôm hắn, thần sắc kích động hỏi.
Minh Hạo nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, trong mắt hiện lên yêu thương, chậm rãi nói: “Ta xin lỗi để ngươi lo lắng, ta tạm thời bận công việc...”
Một hồi sau hai người ôm ấp, quần áo từ từ toàn bộ thoát ra, môi hai người dính vào nhau, bắt đầu miệng há ra nút lưỡi, từng đợt nước thơm miếng tho trao nhau, hai chiếc lưỡi như con rắn quắn cuộn lại, tham lam liếm từng nước miếng người kia, sau đó chiếc lưỡi đôi bên liếm luồng lách vào từng khe hở bạch nga...
Minh Hạo dừng lại không nút lưỡi tiếp, ánh mắt thâm tình nhìn nàng, nói: “Hôm nay để ta chăm sóc ngươi...”
Liễu Như Ân có chút thở gấp, sắc mặt hồng nhuận, ngoan ngoãn gật đầu: “Ân...”
Minh Hạo mỉm cười, ôn nhu đem nàng đến bên giường, sau đó dùng kỹ thuật lưỡi cao siêu liếm...
Cái lưỡi hắn như vòi bạch tuộc liếm khắp người Liễu Như Ân, từ tai nàng đến ngực, rồi đến bụng nàng, kế tiếp là...
Mỗi lần liếm như vậy, tại một lần kích thích Liễu Như Ân ngửa miệng rên rỉ âm thanh phóng đãng, nước suối từ lòng đất liên tục trào ra...
Minh Hạo nhìn xem nơi suối trào, mảnh đất có chút đỏ, hai bên đất hình như lại mở rộng ra thêm vài cen-ti-mét.
Tổng hợp lại tất cả, dưới ánh mắt cáo già của hắn có thể nhận ra, đây là dấu hiệu cho thấy nàng đã từng móc sò đào đất hằng đêm, hơn nửa cũng là hơn một tháng khoảng chừng.
Hắn cười tà ác, nhìn nàng hỏi: “Ngươi hằng đêm tay móc sò?”
Liễu Như Ân ngồi trên giường nghe hắn nói sắc mặt càng đỏ, nàng gật đầu, có chút xấu hổ nhưng vẫn nói ra: “A, đúng vậy, bởi vì hằng đêm thấy thiếu ngươi, hơn nửa lúc đó ta vô cùng nhớ, nhất là cảm giác ngươi đưa vật ấy vào... cho nên ta chịu không được, thường xuyên tại buổi tối khi ngủ đưa tay vào làm vài phút,... ta mới có thể ngủ ngon được”
Nếu đặt ở thế kỷ 21 người Việt kia, nếu hỏi chuyện này, liền các nàng sẽ không có can đảm dám nói ra lời chân thật như Liễu Như Ân đây.
Minh Hạo mỉm cười tà ác hơn, bỗng nhiên trên tay hắn xuất hiện một lọ thuốc màu xanh, nói: “Vậy ta cũng phải thưởng ngươi mới được.”
“Tên: Dâm Hoàn Nữ
Giới Thiệu: Phái nữ sau khi sử dụng sẽ lâm vào sự điên cuồng XXX...”
...
Một
Minh Hạo nhìn nàng nằm dưới người, ôn nhu nói: “Ta sẽ rời đi nơi này, ngươi ở lại đây, ta đã nói với Phật Chủ rồi, Phật Chủ sẽ tự đích thân dạy ngươi.”
Liễu Như Ân cho dù bị Minh Hạo hành 7 ngày 7 đêm mệt muốn chết, nhưng khi nghe lời này cũng không khỏi mở mắt ra, hai mắt đầy xuân ý dạt dào chưa tan, nàng môi đỏ khẽ mở, vội vàng hỏi: “Hạo, ngươi muốn bỏ ta?”
Khi nói tới đây, trọng giọng nàng có chút nức nở như đứa bé.
Minh Hạo lắc đầu, chậm rãi nói: “Ta không bỏ ngươi, chỉ là ta bận một số việc, sau khi ta làm xong sẽ quay trở về rước ngươi.”
Nghe hắn nói Liễu Như Ân an tâm lại, nàng gật đầu, hai mắt thâm tình nhìn hắn nói: “Ta chờ ngươi, nhớ đừng quên ta.”
Minh Hạo gật đầu nói: “Ta biết, ta sẽ không bao giờ quên ngươi...”
Nói xong, hắn miệng kề môi nàng, hai thân thể bắt đầu điên cuồng giao hoan lần cuối cùng trước khi rời xa...
Lần này Liễu Như Ân liền cho Minh Hạo chơi nơi thứ hai của nàng... Có thể nói, trái tim, linh hồn, thể xác mọi thứ đều dâng cho hắn toàn bộ, kể cả lỗ cúc hoa kia cũng là dâng cho hắn...
...
Minh Hạo rời đi phật giới, một mình đi về phía Bắc Yêu Châu, hiện tại hắn đang đứng giữa lãnh địa phía Đông, gần tiếp giáp với Bắc.
Hắn ở Phật Giới sau khi chịch xong 100 người, trong đó kể cả Thiểu Tố Vân hệ thống liền mở ra.
Đầu tiên là hắn xem hệ thống chức năng. Ngoài trừ các chức năng mới như hợp thể thì không còn gì lạ.
Sau đó kế tiếp là thông tin nhân vật.
Tên: Kim Minh Hạo
Danh hiệu: Vương Tử Ngựa Giống ( +100% mị lực), Vua Chịch Gái +100% sức chiến đấu trên giường
Class: viết tiểu thuyết.
Hội viên đẳng cấp: E (còn 10 ngày)
HP: 90000 triệu tỷ HP
MB: 90000 triệu tỷ MB
Đẳng cấp hiện tại: Vô Địch Kỷ Nguyên
Điểm mua sắm: 9999999? tỷ điểm mua sắm
Điểm hắc ám trận doanh: 999999? tỷ điểm
+Vật phẩm: Truyền Thuyết Mẫu Hạm (SSSSS), HP vs MBx999999, +1 dụng cụ con chuột run*X* cấp S, +1 Keo AB, +1 Siêu Cấp Chuột Help Me.
+Siêu cấp thiên phú: 20 tinh
+Huyết Mạch(thể chất – sức mạnh):
-Bóng tối: lĩnh vực, cướp đoạt, hắc nô. (mở)
-Phật thể: Kim Cương Bất Diệt Thể, độ chúng sinh (sharingan) (mở)
-Ngủ: ngủ bất cứ đâu, tu luyện cùng chiến đấu đều có thể ngủ. (mở)
-Điều Khiển Hư Không (mở)
-Hợp Thể Saiyan? (mở)
-Ngục Thể: một quyền hơn ngàn vạn tấn, dễ dàng đánh nát hư không. (phong ấn)
-Điều Khiển Trọng Lực. (phong ấn)
-Điều Khiển Chấn Động. (phong ấn)
-Điều Khiển Thời Gian (phong ấn)
-Nắm Giữ Thất Đạo (lục đạo + chúa đạo). (phong ấn)
-Phật Tổ (susanoo bản tiến hóa): Amethersu, tất cả năng lực mở ra. (phong ấn)
+Triệu hoán: Lý Thất Dạ (90) (tạm thời không thể triệu hoán), Bulma (mỹ phụ)-(100), Lý Tôn Dạ (100) (tạm thời không thể triệu hoán)
Vợ: Hỏa Thiên Hương,Tuyết Linh Nhi, Kaguya, Narede, Bulma, Phượng Mị Nương, Lý Tôn Dạ, 58 mỹ nữ khác, Lý Tôn Dạ,Liễu Như Ân,…
Con:
-Kim Minh Tuyết (gái).
-Hỏa Thiên Ngọc (gái)
-Õtsutsuki Hatsu (con trai đầu lòng, đang ở cung trăng sinh hoạt…) Hokage thế giới
-Õtsutsuki Kosho (con trai thứ hai của hắn, ở dưới nhân gian …) Hokage thế giới
-Õtsutsuki Narede (nhân bản con gái, nhưng không phải con ruột)
-58 đứa con khác (35 bé trai, 23 bé gái)
+Chiến lực tổng hợp: Vô Địch Thiên Địa (không thể phỏng đoán)
...
Sau khi xem xong, Minh Hạo vô cùng kinh ngạc, không nghĩ hắn liền ngủ một giấc 10.000 năm liền đột phá cảnh giới Vô Địch Kỷ Nguyên?
Theo hệ thống đưa ra cảnh giới so sánh thì:
-Tiên Đế
-Chúa Tể Vạn Cổ
-Chúa Tể Kỷ Nguyên
-Vô Địch Kỷ Nguyên
Mà Vô Địch Kỷ Nguyên chính là max level rồi.
...
Sau đó hắn hỏi về các vấn đề như: thời gian giữa hai vị diện Đế Bá cùng Trái Đất kia.
Hệ thống trả lời: “Đing! Chủ nhân yên tâm, hai vị diện thời gian khác nhau, ở đây chạy nhanh hơn thế giới kia gấp nhiều lần, tính toán chủ nhân tại đây 10.000 năm thì thế giới kia tương đương chỉ trải qua 1 năm mà thôi!”
Vấn đề thứ hai: thẻ hội viên còn mười ngày.
Cái này hệ thống lý giải là do hệ thống ngủ say, theo đó thời hạn giao dịch cũng như bị đóng băng, cho nên trong khoảng thời gian hệ thống ngủ say thì không tính...
Minh Hạo nghe hệ thống giảng giải tất cả thì yên tâm, tạm thời không trở về trái đất, bởi vì hắn muốn tại thế giới này xử lý luôn một lượt tất cả kẻ thù, sau đó đón đám người thân qua đây tu luyện...
Còn về Lý Thất Dạ cùng Lý Tôn Dạ không thể triệu hoán được chắc có thể bị kẹt đâu đó...
...
Khu rừng nguyên sinh cổ lão, từng cổ thụ khổng lồ đâm chọc trời...
Trải qua hàng ngàn năm vẫn như cũ không thay đổi, Minh Hạo đứng giữa khu rừng, hai mắt nhắm lại, cảm nhận khu rừng hắn mỉm cười, tại lúc này một hắc ảnh xuất hiện đứng sau lưng hắn, sau đó hắc ảnh cung kính quỳ xuống, nói: “Chủ nhân.”
Minh Hạo quay đầu lại, mắt vẫn nhắm không mở ra, thần sắc nghiêm túc, hỏi: “Lục Thiên Phong ta giao cho ngươi nhiệm vụ đã hoàn thành?”
Bóng đen này không ai khác chính là Lục Thiên Phong, từng là tông chủ Kim Nguyệt Tông ở mười ngàn năm trước...