Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 272: Chương 272: Ký hay không ký?




Về phần đám người không chịu rời xa kia tất nhiên chịu chung số phận với ba lão giả, cơ thể nát thành bãi máu.

Ánh mắt Nhân Thế Long nhanh chóng đỏ lên, khí tức quanh thân hỗn loạn bất ổn, có dấu hiệu nhập ma. Đúng lúc này, hai tên lão già đột nhiên xuất hiện trước mặt Nhân Thế Long, tay đè vào ngực hắn, lạnh lùng nói: “Hoàng tử, mau bình tĩnh.”

Nhân Thế Long ánh mắt co rút, hít sâu một hơi, ngồi xuống điều hòa lại khí tức, tia máu dần rút đi, khôi phục trở lại bình thường.

Nhân Thế Long đứng lên, đi đến nhìn Râu Trắng, chấp tay lại, vẻ mặt âm trầm nói: “Là chúng ta vô lễ trước.”

Sau đó hướng đám người nói: “Chúng ta trở về.”

“Khoang đã!” Âm thanh non nớt từ phía sau vang lên. Nhân Thế Long quay người lại, thấy người kêu mình là Thế Cương, hắn mỉm cười bình tĩnh nói: “Ta không muốn thu đồ đệ nửa, coi như chúng ta không có duyên đi.”

“Không, ngươi phải thu ta đồ đệ.” Thế Cương bỗng nhiên quật cường nói, làm mọi người ngẩn ra.

“Cái này…” Ba vị thúc thúc vừa chết, Nhân Thế Long làm sao có tâm để thu đệ tử, nhưng mà nhìn cái kia thần sắc quật cường Thế CƯơng, cùng với thiên phú kinh thế vừa thể hiện, hắn thật có chút tâm ý muốn thu tên nhóc này làm đệ tử…

Bất quá, hiện tại sau việc giết đi ba vị thúc thúc của mình, đám người Tam Nương coi như về sau trở thành kẻ thù không đội trời chung với mình.

Tại Nhân Thế Long trong lòng mâu thuẫn, một bên muốn thu, một bên do dự vì ba người thúc thúc chết. Thế Cương lúc này lên tiếng: “Nếu ngươi không chịu thu, như vậy chỉ có thể dùng sức mạnh.”

“Hoàng tử mau chạy, chúng ta cản lại!” Hai lão giả từ đầu đến cuối đã quan sát toàn bộ chiến đấu, kể cả lúc Thế Cương đánh tên mập mập kia bay ra xa cũng không bỏ lỡ.

Biết Thế Cương vẫn là ẩn số, còn có người cao lớn cầm đại đao đứng bên kia. Hai lão giả tâm phòng nâng cao hết mức, toàn thân dâm khí vận chuyển, nhưng khác với ba lão già kia, chính là vòng dâm khí quanh thân có màu xám, cũng là tượng trưng cho hai người này đạt đến cảnh giới Dâm Đế.

Màu sắc dâm khí, liên quan đến các cảnh giới, cũng như cách phân biệt: từ Dâm Sinh đến Dâm Thế là trắng. Dâm Vương màu đỏ, Dâm Đế màu xám.

Mà ba lão già vừa chết kia bên ngoài dâm khí chính là màu đỏ, tượng trưng cho cảnh giới Dâm Vương.

So với ba lão kia, hai lão già này là màu xám, tượng trưng cho Dâm Đế cảnh giới.

“Người đâu, bắt toàn bộ bọn hắn lại, đừng để cho bọn hắn chạy trốn!”

Thế Cương nhìn Nhân Thế Long người muốn chạy, kêu lên một tiếng.

Nhân Thế Long mấy người biết tình hình nguy cấp vội vàng chạy đi, nhưng còn chưa mấy bước bị một đám mặc áo đen chặn đường lại.

“Các ngươi là ai, mau tránh ra!”

Hai lão giả nâng dâm khí lên cao nhất có thể, muốn hù dọa đám người mặc áo đen trước mắt này. Có điều, mấy tên áo đen khí tức cùng lúc này bộc phát ra.

Dâm khí nguyên một màu xám bay xung quanh đám người mặc áo đen.

“Màu xám, chẳng lẽ những người mặc áo đen này toàn bộ đế cấp cường giả?” Hai lão già cùng Nhân Thế Long đám người rất có kiến thức, vừa nhìn liền cả thân thể run rẩy, môi lắp bắp.

Chưa hết, bốn phương tám hướng xuất hiện từng người mặc áo đen giống như đám kia. Bọn Sau lưng, bên trái, bên phải, đông,tây,nam,bắc đều có thân ảnh của bọn hắn. Thậm chí trên bầu trời cũng có thể thấy một đám áo đen đang lơ lửng trên đó.

Tất cả người mặc áo đen, có điểm chung là khí tức quanh thân một màu xám…

“5….10….20…30…40... Trời ạ, hơn 40 tên cường giả Đế Cấp, đây là từ đâu chui ra. Chẳng lẽ trong truyền thuyết Thiên Triều?”

“Chúng ta chọc phải dạng nào kinh khủng như vậy, dù cho Hoàng Triều cùng lắm chỉ có mười tên Đế Cấp, lần này vậy mà một lúc xuất hiện hơn 40 người cảnh giới Dâm Đế….”

Nhân Thế Long đám người, kể cả hai lão giả Dâm Đế kia bộ dáng sợ hãi, đôi mắt trừng ra ngoài, cả người run bần bật, dưới đũng quần từng giọt nước màu vàng óng chảy ra, tựa như sắp bị bọn IS đè chim ra cắt cu vậy, biểu tình kia đều y chang con chó sắp bị lột lông đem nướng đồng dạng, sợ hãi đến đái ra quần.

“A,. chúng ta xin lỗi, là lỗi chúng ta, cầu các vị thiếu gia, thiếu hiệp, tiểu thư tha một mạng chó này.”

Có vài người run rẩy, sợ đến xanh mặt, hai chân quỳ xuống liên tục dập đầu.

Riêng thân phận cao quý, kiêu ngạo nhất Nhân Thế Long dù có sợ hãi nhưng không đến nổi như mấy người kia, hắn nhìn Thế Cương run run hỏi: “Ngươi muốn ta làm gì mới tha cho ta?”

“Tất nhiên làm sư phụ ta.” Thế Cương giảo hoạt nói.

“Tốt, ta làm sư phụ ngươi, chỉ cần ngươi tha cho ta một đường sống là được.”

Nhân Thế Long biết không còn đường lui, đành bất đắc dĩ chấp nhận thu tên này làm đệ tử.

“Người đâu, đem giấy khế ước và bút ra đây.” Thế Cương mỉm cười như giành thắng lợi.

“Vâng thiếu gia.”

Một tên mặc áo đen cung kính, hắn đi đến đem tờ giấy màu đen cùng cây bút có mực sẵn trong ngực đưa cho Thế Cương.

Thế Cương nhận lấy nói cám ơn một tiếng, sau đó “xoẹt xoẹt” ghi vào những điều khoản trong đó.

5 phút sau, Thế Cương đưa bút cùng tờ giấy cho Nhân Thế Long, nhìn hắn nói: “Mau ký đi, sau đó tất cả những người ở đây, bao gồm hai lão già kia.”

Nhân Thế Long gật đầu, tay tiếp tờ giấy, nhìn vào.

Chỉ là vừa xem, mặt hắn hoàn toàn tím, môi run run lẩm bẩm:



[Khế Ước]

-Điều 0: Nhân Thế Long là sư phụ và Thế Cương là đệ tử trên danh nghĩa.

-Điều 1: Sư phụ phải nghe lời đệ tử, đệ tử nói gì nghe đó như một con chó con.

-Điều 2: Sư phụ phải bảo vệ đệ tử, từ tính mạng cho đến danh dự, cũng kiêm luôn phần bảo vệ thân nhân của đệ tử, đến đời con cháu sau này cũng vậy.

-Điều 3: Những người ở đây xem xong, phải nhỏ máu vào đây, thề với Đạo trên cao rằng: không bao giờ kể cho người khác nghe chuyện hôm nay, hoàn toàn nghe lời như một con chó của Thế Cương.

-Điều 4: Đệ tử có quyền đánh đập, giết chết sư phụ khi không hài lòng, sư phụ không có quyền đánh trả hay phản kháng lại.

-Điều 5: Sư phụ phải chăm lo cho đệ tử từ đầu đến cuối, từ miếng ăn đến giấc ngủ, kể cả đi chơi…

-Điều 6, điều 7, điều 8….”

Nhân Thế Long đọc xong, cảm giác như trời sập xuống, đùa, cái này mà là khế ước sư đồ? A, hình như có gì đó sai sai?

Nhân Thế Long cảm giác không ổn, mắt híp lại, đọc lại từ đầu đến cuối tờ giấy, rốt cục hắn phát hiện điểm không ổn. Khế ước này rõ ràng không phải khế ước sư đồ a…mà là chỉ một loại khế ước bình thường.

“Ngươi đùa ta, đây là rõ ràng khế ước nô lệ, nào giống sư đồ.”

Nhân Thế Long ngực phập phồng, tức giận nhìn Thế Cương nói.

Thế Cương ma mãnh quỷ quỷ cười: “Vậy ngươi ký hay không ký?”

Tại lúc này, bốn phía người áo đen màu xám khí tức cuồn cuộn lên, đem đám người bị vây bên trong Nhân Thế Long cảm giác một trận áp lực nặng nề khó thở không thể tả.

“Ta…ta ký…” Nhân Thế Long hô hấp ngày càng suy yếu, hắn yếu yếu nói, ánh mắt nhìn Thế Cương tràn đầy sợ hãi. Hiện tại trong mắt hắn, không, toàn bộ người ở đây, Thế Cương chính là một tên ma quỷ ăn xương người đến cái cuối cùng không nhả a.

Không thể không ký a, hắn biết, chỉ cần nói chữ “không” liền là một giây sau, đầu hắn một nơi, thân hắn một chỗ…

Vừa nói ra, toàn bộ áp lực vô hình biến mất, tựa như chưa có gì xảy ra.

Nhân Thế Long thầm khóc trong lòng…bất đất dĩ cầm bút ký lên, tiếp đó đưa cho đám người bên cạnh lần lượt nhỏ máu của mình vào tờ giấy.

Làm xong tất cả đưa khế ước lại cho Thế Cương.

Thế Cương cầm lấy tờ giấy, cắn lưỡi một cái, nhỏ giọt máu vào tờ giấy.

Trong giây lát, tờ giấy sáng lên cháy thành tro bụi, để lại đám người Nhân Thế Long vẻ mặt chết cha chết mẹ ngồi khóc.

Về phần bên kia Trừ Thế Cương, toàn bộ đám tứ nữ, râu trắng há hốc mồm, ngơ ngác nhìn hắn.

Không ai nghĩ đến chỉ mới hai tuổi rưỡi liền trở thành tiểu ác ma như vậy.

“Thôi xong…Thế Cương bị Thế Tông dạy hư.” Đó là ý nghĩ của tứ nữ khi nhìn Thế Cương lúc này.

Trí tuệ, tà mị, thiên phú, cảnh giới…Có trời mới biết sau này lớn lên Thế Cương ra sao? Trở thành một cái đại ác ma hay là đại ma đầu đây?

Đám nữ âm thầm mặc niệm cho Dâm Giới một giây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.