[Một chút lảm nhảm]
[ Thời gian trôi qua nhanh thật, vậy mà đã qua 2 tháng rồi, cũng là sắp qua năm mới rồi!
Truyện theo thời gian trôi qua cũng bước thêm một bước tiến mới trong văn phong, tả cảnh, nội dung...
Nếu mấy bạn mà đọc lúc khi mình vừa mới ra truyện chắc biết, mấy chương đầu nhiều chỗ nhầm tên nhân vật lộn xộn, tả thô sơ, thật ra thì mình trí nhớ rất kém, cho nên mõi cái tên nhân vật, skill, trang bị đều phải lưu lại từng thư mục riêng biệt, mõi ngày mình phải mở word lên khi không nhớ tên nv hay skill nào đó...
Và truyện cũng đã đi được một đoạn đường ngắn (148c tính cả chương này)!
Trong thời gian này, tác giả nhận rất nhiều xui xẻo cmn ơi là xẻo.
Nào là bệnh, nào là máy hư, nào là word hư....
Hơn nửa, bởi vì tác giả viết truyện cũng nhận được một số bạn GATO~ dùng acc clone vào cmt chửi hoặc một số chơi xấu hơn nửa là vào báo cáo truyện sex này nọ...
Nhưng thực chất, tác giả là cây ngay không sợ chết đứng, jj cứng không sợ bị người bẻ, truyện không sex không sợ bị người cáo, cho nên tất cả mọi kế hoạch lật đổ truyện (tác giả) đều thất bại:v
Theo đó, tác giả ghi nhận nhiều ý kiến đóng góp, có khen, cũng có chê bai.
Nhưng dù vậy tác giả vẫn sẽ lấy cái đó làm động lực viết, chỉ cần có người đọc, có người comment là ok! Còn khen hay chê tùy mõi người cảm nhận, tác giả nhận hết, chỉ mong các bạn tiếp tục đọc và ủng hộ đến khi bộ truyện end, chỉ đơn giản thế thôi!
Nhân tiện tại một bên, cám ơn tất cả smod, lão đại, sâu tỷ tạo nên không gian riêng để tác giả viết truyện và phát triển...
Một chút lảm nhảm.
...........Thanks ~.!
Cùng nhau đón xem phần 2 mới nhé
~! ]
...
“Đing! Hợp thể thất bại....” Khi này âm thanh băng lãnh vô tình từ hệ thống vang lên.
Nghe được âm thanh này, Minh Hạo sắc mặt trắng bệch, miệng thì thào lẩm bẩm: “Vậy là ta mất hết tất cả sao...?”
...
Nơi sâu xa nhất hư không...
Đầy trời lôi điện mây hồng, khi này đôi mắt đen khổng lồ nằm giữa đám lôi điện lạnh lùng mở ra, từ đôi mắt ánh sáng bắn ra, xuyên qua tầng tầng lớp lớp hư không.
Khi chiếu tới hình ảnh Minh Hạo, âm thanh băng lãnh khàn khàn nói: “Con Trai Của Ta! Không Ai Được Phép Đụng Đến Nó!!!”
Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng vang vọng trong hư không, từng đám mây hồng như là nhận lấy sợ hãi mà tán loạn.
Âm thanh tựa như từ cổ chí kim tại vô tận tuế nguyệt vang lên, cổ lão mà huyền diệu khiến người không thấu hiểu được.
Âm vang xuyên qua vạn cổ trường hà, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thời không, không có bất kỳ thứ gì có thể cản trở được nó!
...
“Con Trai Của Ta! Không Ai Được Phép Hại Nó!!!”
Âm thanh uy nghiêm vang vọng Đại Thiên Thế Giới, theo đó bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại, từng đám mây đen có dấu hiệu tán loạn, sau đó chỉ thấy bọn chúng tách ra, tạo ra một khoảng trống rộng rãi ở giữa, tựa như chúng thần nhường một con đường cho vị hoàng đế đi tới đồng dạng.
“Ầm ầm ầm!”
Lôi điện từ đám mây đen xì xì phát ra, sau đó ở giữa khoảng trống, không biết từ đâu xuất hiện tia điện màu tím tốc độ vô cùng nhanh, bắn xuống phía dưới, trong chớp mắt liền biến mất, không biết nó bắn tới phương nào.
Khi tia điện này giáng lâm đại thiên thế giới, cùng lúc đó tất cả sinh linh nằm gục xuống đất, bọn hắn đều cảm nhận một loại uy áp cao cao tại thượng đáng sợ không thể xúc phạm.
“Đây là người nào, thật là kinh khủng!!!” đám người nghe thấy giọng nói này, cùng lúc trong đầu suy nghĩ một câu như vậy.
...
Nơi động phủ Minh Hạo đang bế quan, chợt khi này trên bầu trời không một chút dấu hiệu xuất hiện tia lôi điện màu tím, nó dùng tốc độ vô cùng nhanh, trong chớp mắt liền bắn vào cơ thể Minh Hạo.
“Đing! Phát hiện có một nguồn lực mạnh mẽ can thiệp hệ thống!!!”
“Đing! Hệ thống không ổn định, đang gặp nguy hiểm!!!”
“Đing! Hợp Thể thành công, đánh giá hoàn mỹ!!!”
“Đing! Hệ thống truyền thành công tất cả năng lực...Đing! Đing! Đing!”
“Đing! Hệ thống mất quá nhiều năng lượng rơi vào ngủ say!!!!”
Trong đầu Minh Hạo âm thanh hệ thống vang lên liên tục, tại thời khắc này, đầu hắn đau như bị búa bổ vào, trong đầu hình thành một trận chiến giữa hai sức mạnh xung kích lẫn nhau, người kia đánh qua người nọ, người nọ đánh qua người kia.
Lúc này Minh Hạo đầu hắn đầy mồ hôi chảy ra, hàm răng cắn lại với nhau để cho mình không ra tiếng, máu từ miệng chảy ra.
Từng giây từng phút trôi qua, đầu hắn càng ngày càng đau, có cảm giác đầu muốn nổ tung ra, sau một hồi bởi vì cảm giác đau đớn ngày càng mạnh vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn, nhịn không được nửa hét thảm “A!” một tiếng liền ngắt đi.
Mị Yểm canh gác ở bên ngoài, nàng cảm nhận được luồng kinh khủng từ trên trời giáng lâm bắn tới cơ thể Minh Hạo cùng tiếng hét thảm của hắn, không chút do dự tốc độ phi thân chạy vào muốn cứu hắn, nhưng đã không kịp, bởi vì tốc độ tia sét này còn nhanh hơn nàng gấp 100 lần!
“Rẹt rẹt rẹt!”
Cơ thể Minh Hạo phát ra tiếng như điện bị giật rẹt rẹt, xung quanh hắn từng luồng lôi điện màu tím vờn quanh bao bọc.
Từng luồng khói đen xì xì bốc lên, chỉ thấy da thịt bên ngoài Minh Hạo dần dần từ hồng hào biến thành màu tím, sau đó là da thịt dần héo rút đi, từng làn da bắt đầu chảy ra ngoài, kế tiếp là thịt, rồi máu tươi tràn ra ngoài...
Chỉ trong vài giây ngắn ngửi, toàn bộ cơ thể Minh Hạo ngoài trừ đầu còn giữ lại một chút da thịt, còn lại từ chân đến phần thân đều lộ ra bên trong trắng noãn tinh tế xương sống.
Thấy cơ thể tình trạng của Minh Hạo đáng sợ như vậy, Mị Yểm khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, trong mắt lo lắng hiện ra, nàng không lo gì, không chút do dự nhào vào muốn cứu hắn.
“Phốc”
Nhưng tay nàng vừa chạm, liền như một luồng sức mạnh vô hình bảo vệ lấy, đánh văng nàng ra xa, từ trong miệng phun ra ngụm máu tươi, sắc mặt đã trắng hiện tại càng trắng hơn.
“Không được, phải cứu tướng công!”
Mị Yểm nhìn xem Minh Hạo da thịt trên mặt càng ngày co rút ít đi, không chút do dự biến thân thành quái vật, nàng hai tay khổng lồ dùng toàn lực bắt tới thân thể hắn.
“Phốc phốc phốc”
Vừa chạm vào, cả thân thể Mị Yểm như bị luồng điện từ thân thể Minh Hạo lây ra, từng tiếng “Xì Xì Xì” bắt nguồn từ thân thể nàng vang lên.
Da lông nàng cũng bắt đầu giống Minh Hạo tróc ra ngoài, máu tươi từ mắt, mũi, miệng, cùng (“ Y “) chảy ra ngoài.
“Ah~ Ah~ Ah~~”
Mị Yểm yêu kiều rên lên một tiếng, âm thanh phóng đãng vô cùng, tựa như nàng đang trong lúc làm tình lên đến đỉnh phong rên rỉ đồng dạng.
Nhưng nàng lần này không bị đánh bay ra như lần trước, mà hai tay cố gắng bám vào màn bảo vệ lôi điện bao bọc cơ thể Minh Hạo ở ngoài.
“Tránh xa con trai ta ra!”
Giọng nói uy nghiêm lại lần nửa vang vọng đại thiên thế giới, nhưng không ai biết giọng nói của người này đang nói với ai.
Nhưng người nghe có thể nghe được trong âm thanh mang theo một tia cảnh cáo, uy hiếp.
“Ầm!”
Mị Yểm chợt như có vô hình sức mạnh đánh tới, cả hình thể khổng lồ của nàng trong chốc lát bay ra xa, cả thân hình ngã vào một ngón núi gần đó.
“Phốc”
“Phốc”
“Phốc”
Từng đợt máu cuồng phun từ trong miệng Mị Yểm chảy ra, cả thân thể nàng sức lực tựa như bị hút cạn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Hạo từng miếng da, miếng thịt trên mặt rơi xuống...
Cho đến khi tận nhìn thấy toàn bộ cơ thể da thịt máu của Minh Hạo không còn chút lại gì, cảm nhận được cơ thể sức sống hoàn toàn biến mất, nàng thân thể run rẩy, tựa như lấy lại sức lực, nàng vùng dậy một cái, chạy đến ôm lấy bộ xương của hắn.
Lúc này tia lôi điện tựa như đã thỏa mãn khi hoàn toàn ăn xong xuôi sinh mệnh Minh Hạo, nó liền biến mất, cho nên khi Mị Yểm tới ôm bộ xương Minh Hạo liền không có chút việc gì.
“Không!”
Âm thanh khàn khàn vang lên, hai mắt Mị Yểm rơi lệ, từng giọt châu khổng lồ rơi xuống, nàng nhìn bộ xương không chút sinh mệnh nào đã chết của Minh Hạo, hai mắt nước mắt càng rơi nhiều hơn...
Nàng hai chân quỳ xuống, cứ thế, tay ôm chằm lấy bộ xương không chớp mắt.
Không biết qua bao lâu, một năm... hai năm....mười năm....trăm năm....ngàn năm
Nàng tựa như bức tượng, mãi mãi quỳ tại đó...
Cho đến khi.
“Suyễn suyễn suyễn, thì ra tại đây còn một con Quỷ Yểm, tốt lắm, thích hợp làm vật bồi bổ của ta...suyễn suyễn suyễn”
“Cút!”
“Suyễn suyễn suyễn, còn biết nói tiếng người, thú vị thú vị....suyễn suyễn suyễn.”
“Gàoooooooooo!”
“Ầm ầm ầm”
...
Cuối cùng âm thanh kia vang lên: “Thiếp đi đây...”
Để lại một nơi hắc ám bị tàn phá bừa bãi, một cái quan tài bằng đồng được làm thô sơ chôn sâu dưới lòng đất.
Thời gian như nước cuồn cuộn vô tình trôi qua, 10.000 năm sau.