Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 159: Chương 159: Minh hạo đê tiện ý nghĩ




“Chết chưa?”

“Ta đoán chắc chết rồi, nghĩ sao từ độ cao 10000m nhảy xuống còn sống? Cho dù Tiên Vương thân thể cũng chịu không nổi loại va chạm này, trừ phi người này tu luyện môn thể tu nào đó mới cả gan nhảy xuống...”

Nhìn xem Minh Hạo nằm trong cái hố to, đám người trong đầu cùng một suy nghĩ, bàn tán, thì thầm, bên cạnh Liễu Như Ân cùng Mộ Chân Long thần sắc lo lắng nhìn cái hố, hai tay nắm chặt lại.

Vào lúc này, trong cái hố sâu một bóng người đứng lên.

Đám người đứng trên lưng Kiều Thiên Cẩu, nhìn về cái bóng đứng trong hố, đám người lại lần nửa rơi vào kinh ngạc đến há hốc mồm, một người trong đó lắp bắp há mồm, thần sắc rung động nói: “Hắn vậy mà còn sống? Hơn nửa nhìn vẻ bề ngoài của hắn hoàn toàn hoàn hảo, không có một chút tổn thương gì, dù chỉ là một vết nhỏ!”

“Hắn là người hay quái vật? Thật kinh khủng!!!”

“Chẳng lẽ hắn tu luyện môn công pháp thể tu nào đó?Nếu vậy thì không có gì bất ngờ”

Liễu Như Ân thấy Minh Hạo an toàn, không khỏi thở phào một hơi, người này lúc nào cũng làm nàng tim muốn gấp.

Bên cạnh Mộ Chân Long hai mắt càng sáng lên, tựa như tìm thấy món đồ chơi nào đó mới lạ...

“Này, nhanh chóng xuống đây, các vị đạo hữu đang chờ.” Ngọc Phang đứng phía dưới, nhìn đám người còn chưa đi xuống, không khỏi hô to.

“A, chúng ta lập tức xuống liền.”

Đám người lấy lại tinh thần, vội vàng vận chuyển linh lực, từng người bay xuống dưới.

Cho đến khi toàn bộ người đều bay xuống rồi, Ngọc Phang nhịn mọi người, chỉ tay vào mười vị tăng đang đứng, nói: “Tốt, mười vị này chính là sẽ sắp xếp cho các vị chỗ ở cùng giảng giải.”

Nói xong rời đi, phần còn lại để mười vị tăng kia làm.

“Ai ở phía tây qua đây...”

“Ai ở phía đông tây qua đây...”

“Ai ở phía nam lại đây...”

Mười vị hòa thượng chính là phân ra làm người hướng dẫn của 10 phương khác nhau.

Đám người Minh Hạo, Liễu Như Ân là người ở phía Tây, nhanh chóng đi tới một vị hòa thượng.

Mỗi phương như vậy là từ 1000 đến 2000 người.

Khi tập hợp đầy đủ, vị hòa thượng kia dẫn đám người đi đến nơi nghỉ ngơi được sắp xếp sẵn, vừa đi vừa giảng giải: “Năm nay phật lễ khác hẳn những lần trước tổ chức.”

“Lần này sẽ cho ra ba cuộc đấu, đấu thứ nhất là Luận Đáp, đấu thứ hai cùng thứ ba thì tạm thời giữ bí mật.”

“Lần này cái thay đổi ở các lần trước là: trước khi đấu nhau, phải vượt qua mười quan ải, do mười vị thần phật khác nhau trấn giữ. Sau khi thành công vượt qua mười quan mới có thể trực tiếp đấu với nhau.”

Đám người gật đầu, tỏ vẻ hiểu...

Minh Hạo: “Khò khò...”

Theo vị hòa thượng giảng giải, cuối cùng hắn đưa cho mỗi người một thẻ đánh số, coi như phân biệt để thi đấu.

Sau đó mỗi người được sắp xếp một phòng ở nhỏ, bên trong đủ thứ vật dùng thường ngày.

...

Minh Hạo nằm trên giường, hai mắt nhắm lại,dáng vẻ như ngủ, ý niệm chìm vào bên trong....

“Hệ thống, có thể hay không thay đổi nhiệm vụ?”

“Đing! Không thể chủ nhân.”

Minh Hạo thở dài,: “Vậy cũng được, coi như ta hóa ma một lần nửa đi. Không nghĩ trải qua hợp thể, đem thân thể làm cải tổ trọng sinh lại, nhưng theo đó sức mạnh bị phong ấn, hệ thống mất hết toàn bộ năng lượng.”

Nghĩ ngợi lung tung, Minh Hạo bất giác không biết lúc nào chìm vào ngủ say...

Sáng hôm sau.

“Cốc cốc cốc.”

“Cốc cốc cốc.”

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa liên tục vang lên.

Minh Hạo nghe tiếng gõ cửa, nhanh chóng tỉnh lại, hai mắt vẫn nhắm lại như đang ngủ, lười biếng nói: “Vào đi.”

“Kẹt -----”

Đi vào chính là Liễu Như Ân, nàng hôm nay mặc một bộ màu trắng vô cùng đoan trang, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới giường ngồi xuống, nhìn về Minh Hạo, hai mắt thùy mị xinh đẹp, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, như người vợ ngoan hiền kêu người chồng tỉnh dậy, bên tai nhỏ giọng nói: “Hạo, tới giờ rồi, tỉnh dậy đi.”

“Um...”

Nàng đang nói, chợt cảm giác nơi ngực bị bàn tay nào đó tập kích, không khỏi rên nhỏ một tiếng.

Liễu Như Ân sắc mặt hồng hồng, nhỏ giọng nói: “Cái này không được, chờ đến khi trở về đi, rồi người cùng ta tự do, nơi này là phật giới, rất nhiều vị thánh phật đang tại đây...”

Minh Hạo nghe vậy cười khì một tiếng, nói: “Không sao, có ta tại đây, cho dù là phật chủ cũng không dám nói gì. Tới...”

Mặc dù do Minh Hạo hợp thể với Phật Thể, tính cách cũng là chuyển biến nhiều, ít tà ác hơn, nhưng có một số cái đã in sâu vào linh hồn làm sao bỏ?

Ví như tính cách: bá đạo của hắn.

Có câu: giang sơn khó dời, chịch gái khó cai.

Minh Hạo chính là vậy.

Nói xong, hắn một tay kia luồng vào như con rắn, dễ dàng luồng lách vào trong quần Liễu Như Ân, lúc này, tay kia cảm nhận được đụng trúng thứ cản lại, hắn lịch duyệt chịch gái hơn chục năm, dễ dàng đoán ra đó là cái quần trong, ngựa quen đường cũ, một tay vạch xuống, sau đó không chút do dự đưa vào trong...

“A



Một hồi sau, trong phòng rên rỉ từng tiếng xuân tình du dương, khiến người xấu hổ...

Hai bóng người chồng chất lên nhau, thúc ra đẩy vào...

...

10 phút sau.

Một hồi hoạt động “buổi sáng” xong, Liễu Như Ân thân thể đầy mồ hôi nằm trên giường, trong mắt đầy ý xuân tình còn chưa tan...

Minh Hạo vẻ mặt thỏa mãn, nói: “Không nghĩ nơi ấy của ngươi thật thoải mái a, co ra rút vào lại dễ chịu như vậy, nếu không phải nơi này là phật giới, ta đã làm hơn vài tiếng rồi...”

Liễu Như Ân nghe Minh Hạo khen, mắc cỡ đến đỏ mặt, cười cười nói: “Ngươi quá nha. Ta là người tu phật, không thể dâm dục giống ngươi như vậy..”

Minh Hạo nghe vậy, không khỏi phốc một tiếng, bật cười: “Tu phật? Dâm dục? Ha ha ha ha, đây là chuyện hài nhất ta từng nghe, vậy ai ở hai năm trước đột nhiên cở hết quần áo ra, vẻ mặt như con chó cái thèm chịch vậy? Hơn nửa mỗi lần ta muốn dừng liền người nào đó cầu xin hãy tiếp tục, mạnh hơn a?...”

Nghe Minh Hạo thô tục lời nói, nằm trên giường Liễu Như Ân sắc mặt đỏ lên, nàng rất muốn phản bác nhưng biết mình đuối lý đành im miệng.

Khi này, chỉ nghe Minh Hạo nói tiếp: “Ta nói ngươi nghe, tu phật hay ma đều là con người, mà con người chính là có thất tình lục dục, tu phật khác tu mà chính là gạt bỏ cái thất tình lục dục đó, một lòng cứu độ chúng sinh. “

“Nhưng tất cả phía dưới thiên đạo chỉ là hèn mòn giun dế mà thôi. Ngươi dù tu phật làm nhiều việc thiện, hay tu ma đồ sát sinh linh hoặc tu tiên cầu trường sinh bất lão.”

“Tất cả cái gì vĩnh sinh bất tử, trường thọ cùng trời đất mãi mãi đều là phù du lừa gạt người, chỉ là tuổi thọ được kéo dài lâu hơn mà thôi, nhưng chung quy dù ngươi tu cái gì đi nửa, đều chung một con đường, đó là đi đến cuối cùng già yếu chết đi, mãi mãi không thể vĩnh sinh bất tử!”

Nghe Minh Hạo nói, Liễu Như Ân như trong giấc mộng được tiếng chuông đánh thức, nàng vội vàng ngồi dậy, trong lòng tỉnh ngộ lại.

Chỉ thấy lấy nàng làm trung tâm, từng luồng khí xoáy phát ra tiếng ríu rít, tựa như đang vui mừng, từng đoàn khí xoáy bị nàng liên tục hút vào cơ thể.

Không biết Liễu Như Ân đã hút bao nhiêu, một đợt, hai đợt, mười đợt, trăm đợt khí xoáy.

Minh Hạo nằm bên cạnh, mặc dù hai mắt vẫn nhắm lại nhưng cảm nhận được xung quanh, không khỏi thở dài: “Chịch một cái, giảng một cái cũng là nhanh chóng đột phá, Liễu Như Ân trên người còn nhiều bí mật cần khai phá a...”

...

Động tĩnh Liễu Như Ân đột phá gây ra rất lớn, lan đến các phòng kế bên.

Một người đang tu trong phòng, chợt cảm nhận linh lực bên ngoài ngày càng yếu đi, không khỏi mở mắt ra, thì thào nói

“Ai giờ này lại đột phá? Phải biết sắp đến là phá quan rồi a...”

...

Thời gian từng chút một trôi qua.

Minh Hạo cảm nhận được nàng hút linh lực tốc độ quá chậm, có chút không kiên nhẫn, hắn nói: “Để ta giúp ngươi tốc độ nhanh hơn.”

Mà khi này Liễu Như Ân đây!? Nàng đang tập trung cảm ngộ thiên địa linh khí xung quanh, làm sao nghe được bên ngoài Minh Hạo nói?

Minh Hạo cũng mặc kệ nàng có nghe hay không, không chút do dự đổi tư thế xếp bằng, nhưng là tư thế này có chút kỳ quặc, bởi vì khi này jj màu trắng ở giữa của hắn cao ngạo đứng lên.

Sau đó chỉ thấy Minh Hạo mạnh bạo, mặc kệ đang ngồi xếp bằng Liễu Như Ân, sau đó hai tay dễ dàng bế nàng lên cao.

Nếu có người thấy hành động của hắn, lập tức sẽ cho hắn là bị điên, bởi vì khi người đột phá hoặc cảm ngộ bị hắn làm thế, chắc chắn sẽ tẩu quả nhập ma, nhẹ thì bị điên điên loạn loạn hoặc bị phế, nặng thì bạo thể mà chết.

Minh Hạo sau khi bế nàng lên, một tay giữ mông nàng, một tay tách hai chân của nàng ra thành hình chữ V.

Sau đó hắn chậm rãi để nàng xuống, canh ngay cái jj, đem cái lỗ [V] đè vào một cái, với tư thế cây chuối chổng lên đâm vào hư không.

“Phộc...”

Âm thanh như có thứ gì đó lọt vào trong...

“Ah~”

Tiếng rên rỉ sung sướng từ miệng Liễu Như Ân phát ra...

Nước ở dưới hạ thân bắt đầu lênh láng...

Nhưng nàng vẫn là mắt nhắm lại, không những không bị Minh Hạo phá hủy, mà còn tốc độ hút linh khí càng nhanh hơn gấp nhiều lần.

...

Minh Hạo ở 2 năm qua chịch Liễu Như Ân, hắn phát hiện phật thể mình không những như kim cương bất hoại, mà còn giúp những người tu phật môn như Liễu Như Ân đây “ngộ” cùng “tu luyện” nhanh hơn gấp trăm lần, nhất là khi nam nữ giao hoan.

Minh Hạo đặt tên nó là: Phật Thể Song Tu.

Cho nên theo ý nghĩ của hắn, khi Liễu Như Ân đột phá trong tình trạng bị “cắm thương”, chắc hẳn “ngộ” cùng “tu luyện” nhanh hơn nhiều.

Cảm nhận được ý nghĩ mình thành công, hơn nửa vào lúc này, hắn cảm giác như mình sắp đột phá, trong lòng như một mảnh gương sáng, cười thầm nói: “Cạc cạc cạc...không biết khi chịch Phật Chủ thì ra sao nhỉ? Sau đó bắt hết tất cả nữ tu về đây. Nếu như bắt hết về đây, sau đó là “Phật Thể Song Tu” cùng lúc, liền như vậy chẳng mấy chốc mình đột phá, mở ra phong ấn sức mạnh rồi ư?”

...

Quay trở lại một ngày trước đó.

“Đing! Hệ thống không đủ năng lượng, phải chăng cung cấp ngay năng lượng?”

“Cung cấp thế nào hệ thống?” Minh Hạo hỏi thăm.

“Đing! Tất nhiên là hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại bởi vì thiếu năng lượng cho nên hệ thống tạm thời chưa mở, khi chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ hệ thống mới thức tỉnh lại.”

“Nhiệm vụ?”

“Đing! Phát động nhiệm vụ đặc biệt.”

“ Nội dung: Chịch Phật Chủ ở phật giới, cùng 99 nữ phật giới khác để cung cấp năng lượng!”

“Chịch phật chủ? Như vậy theo lời hệ thống phật chủ là con gái?....” Minh Hạo hai mắt tỏa sáng, nhưng trong chốc lát do dự...

P/s: tối tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.