Đám người cực khổ đem Minh Hạo vào đại sảnh, đặt kiều xuống dưới đất.
Đại sảnh này vô cùng đặc biệt, xung quanh trang bị từng chiếc gương khổng lồ phản chiếu mọi vật xung quanh, ở chính giữa là một cây cột màu vàng khổng lồ.
Những chiếc gương này không phải là gương bình thường, mà chính là loại pháp bảo đặc biệt, dùng để trắc thí, soi nội tâm của người đó.
Còn cây cột kia chính là đưa ra kết quả trắc thí tâm phật.
Trắc thí tâm phật, tên như ý nghĩa, là một người tâm càng hướng về phật, đối với phật môn càng lĩnh ngộ cao.
Phật giới chính là chú trọng nhất một chữ: Tâm, tâm càng thuần, càng hướng về phật, càng đối với phật môn càng có duyên.
Nhưng tâm ở đây vô cùng khó, phải biết lòng người ai cũng có thất tình lục dục, dù là tiên đế đi nửa vẫn còn có cái Tâm ở đó.
Tâm lo lắng, tâm tham lam, tâm sân si, tâm cầu đạo...
Rất nhiều loại tâm, nhưng để muốn đến với phật giới, phải trảm tất cả tâm ô uế đó mới có thể chứng phật vĩnh sinh.
Nó còn gọi là Tâm phật, không màng danh lợi chỉ màng cứu độ chúng sinh.
...
“Tới rồi?” Minh Hạo ngồi trong kiệu, buồn ngủ ngáp một cái, lười biếng hỏi.
“Chẳng lẽ hắn giả vờ ngủ để chúng ta khiêng hắn tới?”
Đám người sắc mặt đen lại nghĩ.
Cát Lâm ho khan khặc khặc một tiếng, nhìn Minh Hạo, nói: “Ngươi tỉnh? Nhanh tới cây cột đó, đặt tay vào cột, truyền linh lực vào.” hắn nhanh chóng chỉ cây cột, nếu không sợ lát nửa tên này “ngủ” tiếp thì phiền phức.
Phật tâm phân ra làm 5 cấp độ:
-Tâm Chúng Sinh
Đây là loại tâm chúng sinh, sống vì chúng sinh, chết vì chúng sinh, độ vì chúng sinh, nhưng tâm này còn chưa vững chắc, dễ dàng thay đổi.
-Tâm Từ Bi
Đây là loại tâm thiện lương, luôn giúp đỡ người khác, tin vào nhân quả phật pháp.
-Tâm Hướng Phật
Đây là tâm hướng phật, bên trong chỉ có phật pháp không nhiễm bụi trần, luôn lấy độ làm chính, không màng tới lợi lộc, cứu chúng sinh là đầu tiên.
-Tâm Phật
Đây là tâm thành phật, không lo không nghĩ, không ưu không sầu, một lòng hướng chúng sinh, đây là tâm siêu thoát vạn vật, siêu thoát luân hồi, siêu thoát trầm luân.
-Tâm Thề
Đây là tâm trên phật, đó là tâm kinh khủng nhất tồn tại, lấy thề lập phật, ví như địa tạng vương thề độ hóa địa ngục không được, thề không thành phật.
Một khi thề, có thiên địa chứng giám, đại đạo quan sát, nếu như người đó không làm được, thì sẽ như ý nghĩa, không bao giờ đột phá thành phật được.
Hơn nửa thề không thể thề bậy bạ, nếu không sẽ bị thiên địa xem là đùa bỡn, hạ nghiệp kiếp xuống, đánh chết người đó ngay lập tức, linh hồn vạn thế không luân hồi, đọa đày địa ngục vĩnh cửu.
Nhưng kèm theo đó cũng là nhiều chỗ tốt, ví như lĩnh ngộ phật pháp nhanh hơn gấp 100 lần người thường, khí vận gia thân...và chỗ tốt nhất, khi người đó đã hoàn thành lời thề, sau khi thành phật sẽ nhận hồi báo gấp 1000 lần.
...
Minh Hạo gật đầu, sau khi tỉnh dậy, hắn đã nhớ lại mọi thứ, kể cả lúc trước về việc hợp thể...
Chỉ là sau khi tỉnh dậy, hắn liên tục hô hoán hệ thống trong đầu nhưng không trả lời.
Giống như hệ thống thật sự ngủ say chưa tỉnh.
Có một điều là, sau khi tỉnh dậy, hắn cảm nhận rất nhiều thay đổi, trong đó có việc tính cách hắn, nếu lúc trước hắn cảm thấy vô tình, lạnh lùng, thì nay hắn cảm giác chỉ muốn ngủ, cứu độ chúng sinh các loại...
Chắc có thể do về việc hợp thể lần trước ảnh hưởng đến.
Minh Hạo có lại ký ức, hắn đầu tiên là sắp xếp, sau đó là tổ chức lại kế hoạch của mình...
Mà kế hoạch đầu tiên chính là tham gia phật lễ để thăm dò tin tức của Mị Yểm, tìm đến nàng, bởi vì lúc trước, khi còn trong giấc mộng ngủ say, hắn mơ thấy Mị Yểm rời đi, trước khi rời đi, nàng thì thầm bên tai, nói với hắn một câu:
“Nếu tướng công còn sống, hãy đi tìm thiếp, thiếp chờ tướng công.”
Còn về hệ thống tạm thời tính sau, và đám vợ con, còn cha mẹ thế giới bên kia....hắn có năng lực điều khiển thời không lui lại, sợ gì phải xoắn?
Phải biết, hắn chỉ cần một ý niệm, có thể thay đổi mọi thứ, dù đó là thời không, sinh tử.
Nhưng là không biết tại sao, hiện tại tất cả sức mạnh hắn không thể sử dụng được, giống như là bị phong ấn vậy, kể cả tất cả “linh lực” đều biến mất, có thể nói tất cả trở lại số 0 ban đầu...
Còn về việc hắn luôn nhắm mắt ngủ đây chính là do thể chất ngủ của hắn.
Khi ngủ, hắn sẽ rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, tại khi ngủ, hắn vẫn có thể cảm nhận được vật thể xung quanh.
Hơn nửa khi hắn ngủ càng lâu, càng lợi ích lớn, sau khi ngủ đủ một năm, hắn kinh ngạc phát hiện linh lực, xương máu, các tế bào trong cơ thể đều là một mảnh vàng ống ánh.
Mảnh vàng này tỏa ra thánh khiết quang mang, khi hắn so sánh, đối chiếu với linh lực trong cơ thể bọn người Cát Lâm, thì mảnh vàng này còn tinh thuần gấp 1000 lần bọn hắn.
...
Minh Hạo bình tĩnh bước tới cây cột, đặt tay lên, truyền linh lực vào.
Khi này, tựa như các tấm gương xung quanh phản ứng lấy năng lực hắn.
Ánh sáng từ các tấm gương chiếu ra, trong gượng hiện lên một mảnh trắng sát, sau đó một thế giới kỳ lạ hiện ra.
Đám người nhìn vào tấm gương...
Trong thế giới có một người thanh niên đang ngồi xếp bằng.
Thanh niên tuấn mỹ, tóc đen dài, môi hồng răng trắng, thân cao 1m9...
Trên thân mặc một bộ quần áo cà sa vàng đỏ, hai tay chắp lại với nhau.
Thần thái an bình, an binh đến vạn vật xung quanh đều nhận lấy ảnh hưởng, đều là một mảnh an bình.
Hai mắt hắn nhắm lại, tựa như đang ngủ say....
Trong miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nam mô a di đà phật....”
Một câu niệm, không có ánh sáng chói lóa, không có hủy diệt kinh thiên, chỉ có hiện tượng hiện lên.
Bên trong đó là vạn vật bị độ hóa, thiên địa bị độ, âm dương bị độ, nhật nguyệt càn khôn bị độ, vạn cổ bị độ.
Một câu nói, chính là độ một thế giới, độ một cái thiên địa, độ một cái vạn cổ, độ một cái luân hồi.
Trong đó có vạn vật âm dương ngũ hành tồn tại, trong đó có ngàn vạn cổ trường hà tồn tại, trong đó có ngàn vạn tỷ sinh linh tồn tại, trong đó có ngàn vạn kỷ nguyên luôn luôn song hành.
Tất cả mọi thứ tại đây, đều bị một câu niệm của hắn nhẹ nhõm độ hóa...tất cả đều quy thuận, thuần phục tên nam tử đang ngồi này.
...
Phật giới.
Một người nữ tử mặc áo trắng, ngồi trên từng đóa hoa sen bảy màu, cả người nàng tỏa ra khí tức tựa như tiên nữ, quần áo trắng sạch sẽ, thần thái yên bình, như là nàng đã từ lâu bước ra luân hồi, rời xa trần gian.
Nữ tử này cũng không phải là xinh đẹp đến tuyệt thế vô song, nhưng là nàng mang cho người ta cảm giác lung linh vô cùng, lung linh đến làm cho không người nào có thể dùng bút mực để hình dung, nếu như nói thế gian có người có thể trở thành tiên, như vậy, trước mắt vô cùng lung linh nữ tử đó là có thể trở thành tiên nhân tồn tại.
Tựa hồ nàng liền là nàng ở giữa thiên địa là lung linh nhất, không có gì lung linh có thể so sánh bằng nàng.
Nàng chính là phật chủ phật giới, Thiển Tố Vân.
Khi này, hai mắt nàng mở ra, đó là một đôi mắt lung linh, tựa như có thể nhìn thấu trần thế, một đôi mắt thuần khiết không tạp chất, không vướng bẩn dục vọng nhân gian.
“Người đâu.” nàng nhẹ nhàng nói một tiếng, nhưng tại đây chỗ nhẹ nhàng lại khiến người có cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, thoải mái mà nhẹ nhõm, làm lòng người bình an, không phiền muộn, lo lắng thứ gì.
“Phật chủ có chỉ?”
Một người đầu trọc đi tới, trên thân hiện ra thánh khiết quang mang, cung kính hỏi.
Thiển Tố Vân nhẹ nhàng gật đầu, nàng chậm rãi nói ra: “Ta vừa tìm được một người thừa kế, hơn nửa ta trong lòng có cảm giác, người này chính là chìa khóa...”
Nói tới đây, nàng dừng lại, không nói tiếp.
Vị đầu trọc kia thần sắc bình thản, như không nghe thấy Thiển Tố Vân nói, vẫn là thần sắc cung kính, hỏi: “Phật Chủ có gì căn dặn?”
Thiển Tố Vân gật đầu, nói: “Tại phật lễ hai năm sau tổ chức này, ngươi đem theo lời ta....”
Thiển Tố Vân nói xong, hai mắt nhắm lại, tựa như là chìm vào giấc ngủ say...
Người đầu trọc nghe xong, cung kính bái chào một cái, nói: “Vâng thưa phật chủ.” sau đó rời đi.
...
-Tối k có chương nhá
media.beat /image/1611/2785cd39ef660e36cf539519b4079d6b.jpg