Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 184: Chương 184: Phiên bản cô giáo thảo tại dị giới




Đường Minh nghe xong nhiệm vụ sắc mặt đen, 5 năm giết giáo hoàng, cái này có chút hơi khó khăn a, nhưng phần thưởng cũng quá hấp dẫn đi chứ, có đến 35% nhận thần thoại hồn hoàn, chỉ là....

“Hồn hoàn thần thoại là sao hệ thống, với lại nhiệm vụ nếu thất bại có trừng phạt gì không?” Đường Minh nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Đing! Thưa chủ nhân, hồn hoàn thần thoại loại này là thần cấp hồn hoàn từ Thần Thú mới có, nghĩa là hồn hoàn đó thuộc 1000 vạn năm(10.000.000 năm).” Âm thanh hệ thống lạnh lùng vang lên.

“Cái gì, 1000 vạn năm!” Đường Minh trong mắt bắn ra ánh sáng tham lam nồng nhiệt, một hồn hoàn màu đỏ một trăm vạn năm có thể thi triển 2 kỹ năng, có điều không biết tại sao hồn hoàn thứ nhất một trăm vạn năm doraemon lại chỉ có một kỹ năng là cánh cửa thần kỳ, chắc có thể là hồn hoàn của hệ thống có khác.

“Đing! Còn về nhiệm vụ thất bại thì không phạt gì, chỉ là nhiệm vụ chính tuyến sẽ không thể làm được nửa.” Hệ thống lạnh lùng không tình cảm trả lời câu hỏi thứ hai của Đường Minh.

Đường Minh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thất bại không trừng phạt cái gì jj teo hay cúc hoa nở rộ các loại.

“Tiểu Minh, từ hôm nay bắt đầu mẹ sẽ dạy con tất cả về võ hồn, hồn lực, kinh nghiệm thực chiến...”Bỉ Bỉ Đông đôi mắt ruby sáng lên, ánh sáng chiếu vào mặt khiến Đường Minh muốn mù mắt, nhìn cái kia ánh sáng từ ruby mắt ngọc của nàng chiếu ra, thầm nghĩ “Cái này ánh sáng cũng quá chói mắt a.”

Mặc dù nàng bởi vì gặp Đường Minh mà có chút thay đổi, nhưng cái đó chỉ là phần tính cảm, còn phần lý trí của nàng vẫn như cũ, giống như trong nguyên tác.

Một người phụ nữ đầy tham vọng luôn muốn Võ Hồn Điện xưng bá, nếu ai cản đường xưng bá thì nàng không chút do dự giết hết, trừ đứa con của mình. Nguyên tác cùng hiện tại đều như vậy, không thay đổi gì nhiều.

“Ta sẽ cố gắng học tập, không phụ lòng ngươi.” Đường Minh gật đầu, nhu thuận nói.

“Con chờ một lát, ta trở về ngay.” Bỉ Bỉ Đông gật đầu nói, sau đó mở cửa ra đi ra ngoài.

...

Năm phút sau, Bỉ Bỉ Đông trở về, nàng nhìn Đường Minh cười nói: “Ta kêu hai tên phong hào đấu la là Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La canh gác rồi, hơn nửa đã bày trận pháp xung quanh, hiện tại trong phòng này là thế giới riêng của chúng ta, cho dù là tuyệt thế đấu hoặc tên giáo hoàng già kia cũng không thể tự tiện vào đây.”

Đường Minh gật đầu không nói gì, trong lòng có chút tò mò hành động của nàng, chỉ là dạy thôi tại sao nàng bày ra thế lớn như vậy.

“Xoạt...” Bỉ Bỉ Đông bỗng nhiên xoạt một cái, cở hết quần áo ra, hiện ra thân thể lòa lỗ đầy đặn của nàng.

Đường Minh ngồi trên giường, vừa nhìn xong không khỏi âm thầm nuốt nước bọt, nghĩ xấu xa “Chẳng lẽ sắp tới là phiên bản Cô Giáo Thảo trong truyền thuyết tại dị giới?”

Giống như Đường Minh nghĩ, khi này Bỉ Bỉ Đông trần chuồng đi đến trước mặt hắn, nàng một tay ôn nhu chỉ vào nơi ngực trái của mình, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ta sẽ dùng cơ thể để dạy ngươi cách hấp thu hồn lục...Ngươi nhắm mắt lại, lúc đó sẽ cảm nhận được một loại khí kỳ lạ, ngươi hãy đem nó hấp thu vào, chuyển đến trái tim, sau đó vận chuyển đến toàn thân...”

Vừa nói, Bỉ Bỉ Đông nhắm mắt lại làm theo, hơi thở đều đặn, từng luồng khí màu trắng như ẩn như hiện bay vào theo mỗi cái hít thở của nàng. Nhưng nàng không quên một tay đem tay Đường Minh đặt lên ngực trắng mềm mại của mình, chậm rãi nói: “Ngươi cảm nhận được không, từng cái hít thở chính là một luồng khí bay vào cơ thể...”

Đường Minh khi này đúng là có chút hít thở không thông, hắn không tài nào nghe Bỉ Bỉ Đông giảng được, bởi tại lúc này bàn tay hắn cảm nhận được chạm vào chỗ mềm mại lạnh buốt, bàn tay phải hắn có chút run run, cái này ngọc thỏ cũng quá mềm a...còn có cứng mềm đầu nhụy hoa...

Trong đầu hắn xuất hiện hai hình ảnh, một thiên sứ thuần khiết, một ác quỷ xấu xí.

Ác Quỷ: “Bóp đi, chịch luôn, đưa tay vào chỗ đó của Bỉ Bỉ Đông nhanh lên, nơi đó rất mềm mại, rất ấm áp, ngươi không muốn sao?”

Thiên Sứ: “Không được nghe hắn nói bậy, mau chóng nhắm mắt lại, nghe mẹ ngươi giảng, những cái này kiến thức vô cùng quý báu...”

Ác Quỷ: “Con trai không sợ mưa rơi, chỉ có lũ nhát gan mới không dám bóp, thức ăn đưa đến tận cửa chỉ có đứa ngu mới không ăn!!!”

Thiên Sứ: “Ngươi không được nghe hắn, nhanh chóng nhắm mắt lại, đừng để dâm dục quấy nhiễu!!!”

Ác Quỷ: “Hừ! Cái gì dâm dục? Đấy là bản tính của con người!”

Thiên Sứ: “Dâm dục còn dám nói méo xẹo thành bản tính, đúng là ác quỷ!”

Một hồi trong đầu hai tên Ác Quỷ cùng Thiên Sứ miệng lưỡi tranh đấu với nhau, cuối cùng tên Ác Quỷ chiến thắng, thiên sứ thua thảm bại.

Đường Minh hiện tại trong lòng vô cùng “khao khát” được bóp...Hắn do dự một lúc, vẫn là không giữ vững được bản tâm nửa, tay phải động, năm ngón tay co lại, bóp một cái.

“A~” Bỉ Bỉ Đông đang truyền kiến thức cho Đường Minh, nơi ngực đột nhiên bị bóp một cái, nhưcó dòng điện kì lạ truyền khắp người, cả cơ thể nàng run rẩy bần bật, đôi song phong lắc lư lên xuống liên tục, nơi đầu ngực nhụy hoa theo đó căng cứng lên, nước từ phía dưới chảy lênh láng...

...

“Ngươi! Nếu còn dám làm vậy nửa ta mặc quần áo vào.” Bỉ Bỉ Đông khuôn mặt hồng nhuận, thở dốc, tức giận nói, nhưng âm thanh nàng ôn nhu mị hoặc đến cực điểm, như đang dụ hoặc người phạm tội hơn là trách cứ hắn.

“Ạch, ta biết, tại mẹ xinh đẹp quá dụ hoặc người, ta kiềm chế không được.” Đường Minh nghe vậy vội vàng rút tay lại, vẻ mặt thành thật nói.

Bỉ Bỉ Đông nghe lời hắn như ong uống mật, trong lòng một trận vui vẻ ngọt ngào, nhưng trên mặt không hiện ra, nàng trở lại thần sắc uy nghiệm không thể xâm phạm của thánh nữ, nói: “Ta cảnh cáo ngươi lần cuối, nếu ngươi còn tái phạm nửa đừng trách ta.”

Đường Minh vội gật đầu hứa hẹn nói: “ta hứa sẽ không tái phạm một lần nửa...”

“Được rồi, ta tha cho ngươi lần này, chúng ta tiếp tục thôi.” Bỉ Bỉ Đông hài lòng nói

Tiếp đó Bỉ Bỉ Đông truyền thụ các kiến thức bằng cơ thể mình, ví như cách điều khiển hồn lực tinh xảo, khi đánh nhau với địch nhân chú ý điểm nào, kiến thức về hồn cốt, hồn hoàn...

Vừa chỉ, nàng vừa đem một bộ phận cơ thể ra ví dụ...

Đường Minh phải khó khăn lắm mới nhịn được, nhiều lần rất muốn lên “phọt” nàng một cái, nhưng bởi vì không cho trong lòng Bỉ Bỉ Đông lưu lại hình tượng “Đứa Con Dâm Dê” cho nên hắn đành cắn răng chịu khổ nghe giảng.

“JJ à, mi chịu khổ đi, vài năm nửa ta sẽ cho ngươi “ăn xung, mặc sướng” nha...”

Đường Minh tại lúc mỗi khi jj dựng đứng chào cờ là niệm một câu như vậy trong lòng.

...

Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt, mới đây đã qua một năm.

Trong căn phòng thánh nữ Bỉ Bỉ Đông, hai người nằm trên giường, chăn đắp che kín thân thể bọn hắn lại, nhưng vẫn có thể thấy đầu hai người lộ ra ngoài, đó là một nam hài tử ngũ quan tuấn tú, kế bên là khuôn mặt mỹ phụ tuyệt sắc không chút tỳ vết nào.

Hai người này không ai khác chính là Đường Minh cùng Bỉ Bỉ Đông.

Một năm trôi qua hai người cuộc sống vô cùng hạnh phúc, vui sướng. Sáng Bỉ Bỉ Đông dạy, tối về “giao lưu “ với nhau.

Hàng đêm hai người đều là trần chuồng mà ôm nhau ngủ, riết trở thành thói quen, không còn ngại ngùng hay do dự như trước.

Bỉ Bỉ Đông tỉnh dậy, mở mắt ra, nhìn khuôn mặt bé bỏng nằm trong lòng không khỏi hạnh phúc, nàng ôn nhu vuốt ve lưng hắn, nhẹ giọng kêu: “Dậy đi tiểu Minh, hôm nay chúng ta đi săn hồn thú, chuẩn bị hồn hoàn thứ nhất cho ngươi.”

Đường Minh đã dậy từ sớm, chỉ là lười biếng muốn nằm trong ngực nàng, cảm nhận ấm áp từ nàng mà thôi. Hắn mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Bỉ Bỉ Đông, tò mò hỏi: “Mẹ, hôm nay là ngày săn hồn thú.”

Trong lòng vô cùng hứng thú với cái loại được gọi hồn thú, mặc dù hắn có ở thế kỷ 21 đọc truyện đấu la đại lục cùng nghe Bỉ Bỉ Đông giảng, nhưng thực tế 7 năm nay thì hắn chưa chạm trán bất kì con hồn thú nào.

“Ừ, ngươi đã bảy tuổi rồi, hiện tại coi như cơ thể cùng tinh thần phát dục đầy đủ, có thể chịu đựng được một cái hồn hoàn trăm năm.” Bỉ Bỉ đông gật dầu, nhẹ giọng giải thích.

Sau đó hai người nhanh chóng mặc quần áo vào. Bỉ Bỉ Đông tự nhiên cầm tay Đường Minh, ôn nhu nói: “Đi thôi, đến nội đường báo một tiếng đám bọn hắn.”

Trải qua một năm này sinh sống tại Võ Hồn Điện, Đường Minh hoàn toàn hiểu rõ cơ cấu, bộ phận, khu vực, các thế lực tại nơi này.

Ba điện chính, giành cho cấp bậc cao tầng của Võ Hồn Điện: Giáo Hoàng Điện, Trưởng Lão Điện, Đấu La Điện.

-Giáo Hoàng Điện: tên như ý nghĩa, nơi ở, làm việc của giáo hoàng.

-Trưởng Lão Điện: dành cho cấp bậc trưởng lão nơi nghỉ ngơi, thường chỉ những người cấp bậc bước vào Phong Hào Đấu La và có cống hiến nhiều cho Võ Hồn Điện lâu năm mới có thể được giáo hoàng đề bạt lên làm trưởng lão.

-Đấu La Điện: nơi dành cho tuyệt thế đấu la: cấp từ 95 trở đi nghỉ ngơi, chỉ có cấp bậc cường giả đỉnh phong mới có tư cách quang vinh bước vào đây.

Các phân bộ khác nhưng chức năng cũng không kém:

Chấp Pháp Điện: có quyền truy tố, luận tội, xét xử bất kì người nào dám phản bội Võ Hồn Điện hoặc khiến lợi ích của Võ Hồn Điện bị tổn thất, cho dù là thánh nữ cũng vậy.

Nhiệm Vụ Điện: nơi trao nhiệm vụ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được điểm cống hiến, điểm cống hiến thấp hay cao tùy theo nhiệm vụ độ khó, điểm cống hiến dùng để đổi rất nhiều thứ, ví dụ hồn hoàn, hồn cốt...

-Thánh Xá Viện: nơi nghỉ ngơi dành cho thánh nữ, thánh tử. Nhưng tại võ hồn điện hiện tại chỉ có ba thánh nữ: Bỉ Bỉ Đông thánh nữ giáo hoàng điện, Thiên Nhận Tuyết thánh nữ Đấu La Điện, cuối cùng Hồ Liệt Na thánh nữ trưởng lão điện.

Ba người này chính là có cơ hội lớn nhất kế vị giáo hoàng vị trí. Còn tại sao không có thánh tử thì lý do rất đơn giản: trong nam, thiên phú cùng kinh diễm không ai vượt qua ba người này.

Nhưng hiện tại Đường Minh xuất hiện thì tình hình hoàn toàn khác. Dù hắn chưa được giáo hoàng chính thức đề bạt lên làm thánh tử, nhưng nắm giữ võ hồn nghịch thiên là Thiên Sứ 12 Cánh, cho nên hiện tại Võ Hồn Điện mọi người đều lấy lễ thánh tử gặp hắn mà cung kính, không ai dám xem thường vị “nam hài tử” này.

Còn nhiều phân điện khác nhau, từng cái đều có nhiệm vụ cấp bậc riêng biệt, có thể do một trong ba đại điện phía trên chưởng quản.

Ví như giáo hoàng điện thì quản lý chấp pháp điện...

Về phân chia thế lực trong Võ Hồn Điện phân chia không có gì nhiều, chủ yếu là hai bên: Giáo Hoàng Điện – Đấu La Điện, còn Trưởng Lão Điện thuộc về trung lập.

-Giáo Hoàng Điện, chính là Bỉ Bỉ Đông, nàng hiện tại mấy chục năm qua âm thầm xây dựng thế lực cho riêng mình, có thể nói một phần hai thế lực giáo hoàng điện đều do nàng nắm giữ, điều khiển.

-Đấu La Điện, thuộc về bộ tộc thiên sứ 6 cánh, luôn muốn tranh đoạt, ngồi lên chức vị giáo hoàng Võ Hồn Điện. Bộ tộc hiện tại có ba người, một người thủ hộ cuối cùng của bộ tộc tên là Thiên Đạo Lưu, đẳng cấp đạt đến 99, một trong ba vị Tuyệt Thế Đấu La. Một người còn lại chính là giáo hoàng đương nhiệm, cũng chính là con trai của Thiên Đạo Lưu, người cuối cùng chính là Thiên Nhận Tuyết.

...

Bỉ Bỉ Đông một đường tự nhiên dắt tay Đường Minh đi đến nội đường, nàng thần sắc không còn ôn nhu như trước, nàng hoàn toàn trở nên lạnh lùng, hắc á, ít ra đối với Đường Minh thì ôn nhu, còn người ngoài liền khác. Có thể thấy tình cảm của nàng dành cho Đường Minh cao đến thế nào.

Nội đường là nơi dể lấy giấy lưu hành ra vào, báo cáo trước khi rời khỏi võ hồn điện, nếu thánh nữ rời đi, sẽ có một hoặc hai vị Phong Hào Đấu La đi theo hộ tống an toàn.

Bỉ Bỉ Đông dắt Đường Minh đi đến bàn nơi làm việc nội đường, thái độ lạnh lùng cao cao tại thượng của một thánh nữ mà đối đãi người làm việc, nói ra: “Chúng ta muốn đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm săn giết hồn thú, giúp đồ đệ ta chuẩn bị hồn hoàn.”

“Vâng, thánh nữ đại nhân đợi một chút!” Người kia thấy Bỉ Bỉ Đông, sắc mặt không khỏi biến đổi, vội vàng khom người cung kính rời đi.

Năm phút sau, hắn dẫn theo hai người. Một người nam tử tóc vàng để dài, không vàng óng tự nhiên như của Bỉ Bỉ Đông, mà là màu nhợt nhạt vàng.

Nhìn hắn vô cùng xinh đẹp, da trắng, mài nguyệt, nếu như không phải hắn nơi cổ có hầu kết thì chắc chắn ai cũng cho rằng hắn là nữ nhân.

Một người khác cả người ăn mặc áo đen trùm kín mít, đeo mặt nạ trắng tím, khiến người không thấy được bộ mặt thật bên trong của hắn, cả người tỏa ra hơi thở tà ác quỷ dị cực điểm.

Hai người vừa xuất hiện, lập tức toàn bộ người nội đường sợ run người, không ai dám nhìn hai người, đều cúi đầu nhỏ giọng mà làm việc.

“Cúc Đấu La có mặt.” Người nam tử tóc vàng xinh đẹp đi đến trước mặt Bỉ Bỉ Đông cung kính vái chào một cái. Tiếp theo nam tử quỷ dị đi kế bên hắn cúi đầu theo, dùng giọng nói khàn khàn khó nghe nói: “Quỷ Đấu La có mặt.”

Bỉ Bỉ Đông gật đầu, thần sắc lạnh lùng, nói: “Đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.”

“Vâng” Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La cung kính gật đầu.

Sau đó cả ba người thuấn di rời đi.

...

Trong mật thất bí mật, hai bóng đen nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

“Hôm nay nhìn bộ dáng hai người vô cùng thân thiết. Có vẻ kế hoạch của chúng ta thất bại, mượn một tay Bỉ Bỉ Đông giết chết tên tiểu tử Đường Minh kia là không thể được, phải tìm cách khác.” Một lão già râu tóc bạc phơ già nua, thở dài nói, râu nơi cằm dài đến chân, mặc áo bào trắng, dáng dấp giống như một vị tu tiên cao nhân, phong tiên đạo cốt.

“Cha, hay là phái người đi...” Một vị lão già khác, trên mặt hiện lên nụ cười âm hiểm, một tay làm cái dao cắt cổ, trên mặt thần sắc hắn đối với vị râu dài kia cung kính hơn, nếu có người ở đây chắc chắn liền có thể nhận ra người này: đương nhiệm giáo hoàng.

“Không được!” Chưa đợi hắn nói tiếp, Thiên Đạo Lưu thét lên, hắn hai mắt trừng nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi não vào nước? Hai phong hào đấu la đi theo bảo vệ hắn. Hơn nửa nhìn hai người vô cùng thân thiết, ai biết giết xong thằng nhãi kia, con tiện nhân Bỉ Bỉ Đông có hay không nổi điên đem Võ Hồn Điện lật lên tận trời?”

“Vậy làm thế nào cha?” Giáo hoàng co đầu lại, bộ dáng như con nít trông vô cùng buồn cười, hắn nhìn Thiên Đạo Lưu sợ hãi hỏi.

Thiên Đạo Lưu nhắm mắt lại, một hồi sau hắn mới mở mắt, nói ra: “Chờ đợi, chờ đến thời cơ tốt, một kích trí mạng, đem hai người đẩy xuống vực sâu, không bao giờ ngóc đầu lên được nửa...”

“Không hổ cha, gừng càng già càng cay, ha ha ha ha, cho dù thiên sứ 12 cánh thì thế nào, dưới Tuyệt Thế Đấu La chỉ là sâu kiến.”

“Đấu la đại lục này sẽ sớm là của chúng ta, bộ tộc thiên sứ thống trị!!!”

Hai cha con nhìn nhau, sau đó không kiêng nể gì điên cuồng cười ha hả lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.