Minh Hạo cùng đoàn người đi tới nơi phát ra âm thanh, lúc này trên mảnh sa mạc chia ra hai nhóm người. Một nhóm ăn mặc vải thô, một nhóm còn lại cũng ăn mặc loại vải thô, có điều khác là trên ngực bọn hắn có khắc ấn ký màu đỏ rất là bất mắt.
Nhưng có điểm chung tất cả đều là phụ nữ và cơ bắp cuồn cuộn...
Hai nhóm người lúc này quay lại, thấy nhóm người Tam Nương đi tới thì cả hai cùng lui ra vài mét, giữ khoảng cách với nhau.
Tam Nương dẫn đầu đi tới trước, nhóm vải thô tách ra hai hàng, chừa con đường cho Tam Nương đi, giống như chừa con đường cho vị vua chúa vậy.
Tam Nương chậm rãi đi tới, không nhanh cũng không chậm, nhìn qua bên kia nhóm người đeo ấn ký, lạnh giọng nói: “A Han bộ lạc, các ngươi đây là muốn chiến tranh toàn diện với Ngưu Nữu bộ lạc? Chúng ta nói rồi, chúng ta không giữ thứ đó, nên các ngươi mau chóng về đi! Tránh tổn thương hòa khí giữa hai bên.”
Nhóm bên kia nghe vậy đều nở nụ cười, lúc này trong đám người, một người nữ tử thân cao hơn Tam Nương, Minh Hạo nhìn chiều cao kia, chắc là đạt đến hơn 2m ~ 2m2. Cơ bắp săn chắc, đôi mắt to, lông mày rậm rạp, ngực to như Tam Nương, hai trái khổng lồ song phong vươn lên trước, có thể do người ở thế giới này không mặc áo lót, nên hai đầu nụ hoa kia, không chút che giấu chút nào vươn ra. Nhìn chung, đôi ngực của Tam Nương và vị nữ tử này có thể nói là người tám lạng, người nửa cân.
“Tam Nương, ngươi đừng giấu, hai tên nô lệ của ngươi đã thú nhận toàn bộ, mau đưa nó đây, nếu không đừng trách chúng ta vô tình!” Nữ tử kia từ trong miệng phát ra âm thanh ồ ồ như con bò đang ngái ngủ đồng dạng.
Tam Nương không thua tí nào, nàng cười ha hả lên, giống như nghe được chuyện hài nhất thế gian, quay về phía sau, nhìn hai tên nam tử quỳ lúc nãy, lạnh giọng chất vấn: “Nàng là nói thật?”
Hai tên nam tử không biết từ đâu lấy ra dũng khí, bọn hắn bước đến, đứng trước mặt Tam Nương, giữ khoảng cách hai mét với nàng, nói ra: “Vậy thì thế nào? Các ngươi đối xử chúng ta như súc vật.”
Nói tới đây, hai người hiện lên thần sắc phẫn hận, kế đó hai người chỉ tay vào Minh Hạo, lạnh lùng nói ra: “Còn hắn? Bọn ta thấy từ ngày hắn trở về đây, ngoài trừ ăn với ngủ thì làm gì? Mà chúng ta phải ngày đêm làm việc cho các ngươi, không những được thưởng, mà còn bị mắng chửi, chúng ta nhẫn nhịn các ngươi đã lâu rồi!”
Nói đến cuối cùng, hai người trong mắt cùng lúc hiện lên tia ghen tị, một người trong đó lớn tiếng nói tiếp: “Ngày hôm qua ta đi ngang qua, vô tình thấy hai ngươi đang **** việc đó, ta trộm nhìn qua, thấy ngươi và tên nhóc tì này đang lên xuống, còn ngươi thì cưỡi ngựa say mê!!! Phì! Cả con nít cũng không tha, đồ dâm đãng nữ nhân!”
Minh Hạo sửng sốt, Tam Nương sửng sốt, đám người sửng sốt.
Hồi lâu sau, bên kia nhóm người, nữ tử dẫn đầu cười phá lên, nói ra: “Ha ha ha, không nghĩ đến vị này tộc trưởng lại có sở thích dị như vậy nha, thích chơi con nít?”
“Ha ha, vị này tộc trưởng Ngưu Nữu đúng là...”
“Không ngờ tộc trưởng Ngưu Nữu là loại người như vậy nha.”
Nghe đám kia chê bai cười nói, nhóm người Tam Nương, trừ Minh Hạo ra, toàn bộ người sắc mặt âm trầm như muốn chảy nước, nhất là các bô lão tộc Ngưu Nữu, cả đám ánh mắt tức giận hướng về Tam Nương, một người trong đó chỉ tay vào nàng, quát: “Tam Nương! Ngươi có biết tội!”
Tam Nương nội tâm hoảng sợ, không nghĩ xảy ra việc này, ngày hôm qua nàng chỉ muốn nho nhỏ trừng phạt Minh Hạo, nhưng không nghĩ hắn trâu bò đến vậy, hơn 1 phút nàng nhấp liên tục JJ vẫn chưa teo, không những vậy, hắn còn làm nàng lên đỉnh liên tục, đến nổi tinh lực cạn kiệt.
Lại càng không nghĩ có người khác nhìn thấy cảnh này.
Tam Nương giận dữ, ánh mắt to của nàng trừng hận hận nhìn hai tên nam tử kia, lạnh lùng nói ra: “Hai ngươi đây là muốn chết!”
Nói xong, nàng đem hai tờ giấy màu vàng ra, trên tờ giấy khắc nhiều ký tự khác nhau, nhìn khá rối loạn.
Tam Nương cầm trên tay hai tờ giấy, nàng dùng toàn bộ sức xé ra, hai tay cơ bắp căng phòng lên.
Minh Hạo nhìn bộ dáng nàng giống như con mẫu khủng long đang tức giận, không khỏi run người, nhất là cai kia cơ bắp cỡ lớn.
Minh Hạo lần đầu tiên lịch duyệt hơn ngàn năm mới gặp loại nữ cơ bắp này.
“Rạch!”
Hai tờ giấy dễ dàng bị Tam Nương xé ra, nhưng lúc này Tam Nương trên mặt hiện lên khiếp sợ, vì hai người nam tử đứng trước mặt vậy mà vẫn bình yên vô sự, tựa như chưa có gì xảy ra.
“Ha ha” Hai tên nam tử cười một tiếng, giọng điệu khinh thường nói ra: “Tam Nương, ngươi quá ngây thơ, tưởng rằng chúng ta là đồ ngu sao?”
“Là sao?” Tam Nương vẻ mặt khó hiểu hỏi.
“Ngươi muốn biết chi tiết thì có thể hỏi thủ lĩnh bộ lạc A Han.” Nói xong, hai người nam tử đi qua phía nhóm kia, không ai cản bọn hắn lại.
Đám người vẻ mặt khó hiểu, trừ Minh Hạo ra, hắn như nghĩ đến cái gì khóe miệng vểnh lên, nở nụ cười bí ẩn.
“Ha ha, để ta nói cho các ngươi một tin tức, bộ lạc A Ti đã đồng ý trợ giúp chúng ta, lần này xem các ngươi bộ lạc Ngưu Nữu còn chống cự được bao lâu, khôn hồn thì mau giao thứ kia ra đây!”
Lúc này nữ tử cơ bắp phía bên kia cười nói.
“A Ti?” Đám người Tam Nương vừa nghe đến tên này biến sắc, lần này không phải tức giận, mà là một mảnh kinh sợ.
“A Ti cấp 3 bộ lạc, hèn gì nô lệ khế ước không có tác dụng, chắc đã bị người cảnh giới Dâm Sư giải trừ.” Có người nhỏ giọng nói
Minh Hạo nghe đến tên này trong lòng tò mò, hỏi người nữ bên cạnh: “A Ti là bộ lạc nào.”
Người nữ lúc này toàn thân run rẩy, nàng theo bản năng trả lời: “A Ti là bộ lạc cấp 3, cũng là một trong mười hai bộ lạc lớn nhất Tây Cương, sở hữu số thành viên bộ lạc lên đến 10.000 người, trong đó có ba người đạt đến cảnh giới Dâm Thế cao cấp, năm người cảnh giới Dâm Sư... “
“Vậy bộ lạc chia làm mấy cấp, và làm sao để phân biệt? Với lại mỗi cấp khác biệt như thế nào” Minh Hạo hỏi tiếp.
Nữ kia theo bản năng trả lời: “Chia làm ba cấp. “
“Phân biệt rất đơn giản, cấp 1 thường ăn mặc loại vải thô, cấp 2 loại vải có màu, cấp 3 bộ lạc trên đầu người sẽ được cắm đầy chiếc lông chim để phân biệt.”
“Khác biệt rất lớn, cấp 1 có một tộc trưởng cảnh giới Dâm Sinh cao cấp, số lượng thành viên 100. Cấp 2 có một tộc trưởng cảnh giới Dâm Sư cao cấp, số lượng thành viên 5000. Cấp 3 có một tộc trưởng cảnh giới Dâm Thế cao cấp, số lượng thành viên trên 10.000”
Người nữ giới thiệu xong chợt im bật, nàng quay qua nhìn Minh Hạo, gằng giọng nói: “Tại sao ta phải nói cho ngươi?”
“Ngươi đã nói rồi còn gì?” Minh Hạo nhìn nàng như đứa ngu hỏi lại.
Người nữ biết mình “ngu” chỉ đành hậm hực câm miệng lại.
Minh Hạo không tiếp tục quan tâm nửa, quay qua nhìn diễn biến.
Toàn bộ tộc đàn Ngưu Nữu hơn trăm người run sợ, Tam Nương hít sâu một hơi để nội tâm mình bình tĩnh trở lại, nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn qua bên kia, nói: “Vậy thì sao, chúng ta đã nói rồi, chúng ta không biết gì về thứ kia, càng không nắm giữ nó, các ngươi tại sao phải cố chấp như vậy?”
Nữ tử bên kia vẻ mặt mất kiên nhẫn, nói ra: “Không nói nhiều nửa, ngày mai chúng ta đến, các ngươi chuẩn bị tinh thần đi.” Nói xong, tất cả người bộ tộc A Han bắt đầu rút lui.
“Khoang đã!” Một giọng nói trẻ con vang dội, khiến đám người A Han và Ngưu Nữu quay lại nhìn.
Minh Hạo bước lên trước, sóng vai với Tam Nương, nhìn qua nhóm người bên kia, nói ra: “Các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
“Ngươi chỉ là nô lệ có quyền gì lên tiếng ở đây?” Cỗ Ni Han nhìn Minh Hạo hứng thú hỏi, lúc nãy hai tên nam nhân kia có nói về Minh Hạo, nên đối với hắn ấn tượng còn nhớ như in.
Cỗ Ni Han là tên nàng, người đứng đầu bộ lạc A Han tộc trưởng.
“Ta là chồng Tam Nương.” Minh Hạo rất khí phách nói ra.
Âm thanh rất lớn, tất cả mọi người ở đây đều nghe được câu nói này của Minh hạo.
Đám người lặng, Cỗ Ni Han hởi ngẩn ra một chút, nàng đối với Minh Hạo càng hứng thú hơn, hỏi: “Ngươi có bằng chứng để chứng minh ngươi là chồng Tam Nương?”
“Không phải từ hai tên nam tử kia nói rồi sao? Ta chính là chịch nàng, bắn *** vào người nàng, chỉ có người yêu của nhau mới có thể làm việc ấy. Hơn nửa Tam Nương đã âm thầm đồng ý cho ta bắn vào người nàng.”
Minh Hạo vô sỉ nói, vẻ mặt không đỏ, tim không nhảy, lời nói tự nhiên đến nổi khiến người ta cảm giác, từng lời của hắn rất là chân thành, không có một chút nào giả dối.
Cỗ Ni Han như nghĩ cái gì, nàng mắt sáng lên, vội nói: “Vậy chúng ta cá cược đi, lập ra quyết đấu khế ước, chúng ta 10 người đồng đẳng cấp với ngươi.”
“Được, ta thay toàn bộ Ngưu Nữu bộ tộc đồng ý.” Minh Hạo chưa chờ đám người Ngưu Nữu nói gì đã nói tiếp.
Tam Nương lúc này mới lấy lại tinh thần nhưng đã muộn, nàng giận dữ hét lên, nước miếng từ trong miệng phun ra tung tóe vào mặt Minh Hạo: “Nô lệ! Ngươi dám tự mình đồng ý?”
Minh Hạo tay lau mặt dính nước miếng, quay qua nhìn Tam Nương, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn cứu bộ tộc của mình không?”
“Tất nhiên là muốn.” Tam Nương nghe vậy không chút do dự gật đầu nói.
“Vậy ngươi phải tin tưởng ta.” Minh Hạo lạnh lùng nói, tại lúc đang nói, một tia uy nghi cường giả hủy thiên diệt địa từ người hắn tỏa ra, nhắm hướng Tam Nương, làm Tam Nương đứng gần đó một trận kinh hãi, không nghĩ tên nhóc nô lệ này lại có thể tỏa ra loại khí tức như vậy.
Nàng sống hơn 30 năm tại Tây Cương, dù ít khi đi ra ngoài thế giới, nhưng thường xuyên gặp người, kiến thức vẫn là biết một chút. Những người thường bên ngoài uy thế như vậy, không phải cường giả thì chính là lão quái vật tiềm tu lâu năm.
Vậy mà một tên nô lệ lại có khí thế này, hơn nửa so với những người mà nàng từng gặp càng kinh khủng hơn gấp trăm triệu ngàn lần.
Vài phút trôi qua, dù là thần kinh thô như Tam Nương cũng không trụ vững được lâu, mồ hôi trên người chảy ra như mưa, hai chân run run như muốn quỵ xuống. Lúc này trong mắt nàng, Minh Hạo chính là một con quái thú khổng lồ dữ tợn, đang há miệng máu to đùng của mình ra hướng về nàng gào thét.
Nước từ bên trong ** không tự chủ chảy ra, toàn thân run rẩy một hồi, nhìn thấy Minh Hạo đôi mắt đen kia nhìn chằm chằm mình, càng cảm giác hắn không phải là con cừu non như mọi ngày, mà là thứ khủng bố hơn bao giờ hết.
Tam Nương cắn môi do dự vài giây, cuối cùng bị uy dâm của Minh Hạo khuất phục, nàng vội vàng gật đầu, nói ra: “ Ta...ta...tin...tưởng.”
“Ngươi sẽ không hối hận vì quyết định này.” Minh Hạo hài lòng nói, thu lại tia kia khí thế, quay qua hướng Cỗ Ni Hãn, nói: “Ký khế ước, ta chấp 10 người đồng đẳng cấp như ta.”
“Tốt.” Bên kia thủ lĩnh A Han nào có do dự? Chuyện tốt đến tay ngu sao không làm? Đây đúng là trời giúp bộ tộc ta ha ha...
Cỗ Ni Hãn cười trong lòng, sau đó lấy ra tờ giấy, khác với tờ màu vàng mà lúc nãy Tam Nương lấy ra. Tờ giấy này chỉ là một tờ giấy màu trắng, bên trên tờ giấy có viết một số ký tự đặc biệt.
“Khế Ước Quyết Đấu!”
Minh Hạo nhìn tờ giấy này lập tức biết cái gì.
Khi nãy lúc Tam Nương và Cỗ Ni Hãn nói chuyện, Minh Hạo đã âm thầm hỏi hệ thống về các quy tắc đánh nhau, cũng như khế ước.
Hệ thống nói:
-Đánh nhau bao gồm ba phần: một loại hỏi đáp, một loại là đánh nhau, một loại cuối cùng là...
-Khế ước, do Bản Nguyên thành lập, (nhiệm vụ giống như là Thiên Đạo), bản nguyên tại thế giới này sẽ chứng giám cho đôi bên quyết đấu, bên thua phải làm theo các điều của người thắng, nếu trái khế ước giữa đôi bên, người làm trái hoặc cả tộc đàn đó sẽ bị Bản Nguyên trừng phạt, đem linh hồn câu diệt..