“Đing! Chủ nhân xin mời lựa chọn trận doanh: Chính Nghĩa – Tà Ác!?”
Âm thanh hệ thống trong đầu Đường Minh vang lên.
“Cái này chọn trận doanh có lợi ích gì? Nếu chọn chính nghĩa thì có bị ràng buộc gì không?” Minh Hạo có kinh nghiệm lần trước, liền hỏi hệ thống vấn đề trọng tâm.
“Đing! Khi chủ nhân lựa chọn Chính Nghĩa hay Tà Ác thì chính là xác định võ hồn của chủ nhân.”
“Đing! Nếu chủ nhân chọn chính nghĩa sẽ được võ hồn: Siêu Cấp Thiên Sứ 12 Cánh. Có năng lực bay, trị liệu, buff mạnh phụ trợ cho đoàn đội hoặc cá nhân.”
“Đing! Nếu chủ nhân chọn Tà Ác sẽ được võ hồn Phệ Dâm Hồn. Có năng lực: chịch gái thu được võ hồn của người đó 100%, hoặc nói là giống như (chịch abcxyz gái), rồi paster lại (abcxyz năng lực gái cho bản thân).”
“Đing! Đây là lựa chọn trận doanh để quyết định võ hồn cùng với nhiệm vụ hệ thống sau này. Bởi vì hệ thống nâng cấp lên 3.0 cho nên không hạn chế ràng buộc tự do hành động của chủ nhân. Mặc dù ở thế giới kia được miễn nhiễm nhiệm vụ, nhưng thế giới này khác với thế giới kia...”
Minh Hạo nghe vậy vui mừng như điên, nhất là khi nghe đến”tự do hành động“. đây chính là hắn mong muốn, nếu như giống lần trước bị ràng buộc không được chịch gái thì hắn thà tự sát còn hơn.
...
Tố Vân Đào thấy Đường Minh không phản ứng gì, có thể là hắn giác tỉnh võ hồn thất bại? Trong lòng thất vòng dào dạt, “Thôi, coi như lần này đến Thánh Hồn Thôn lãng phí rồi...”
Đường Tam thấy em trai mình không phản ứng, hai tay nắm chặt lại, trong mắt hiện lên lo lắng nồng nặc.
Mặc dù Đường Minh luôn luôn tỏ ra lạnh nhạt với hắn, nhưng dù sao cũng là em trai ruột của hắn, người thân của hắn thế giới này.
Tố Vân Đào đang định mở miệng nói, chợt toàn thân Đường Minh khi này phát ra ánh sáng chói mắt nhu hòa, ánh sáng bao phủ toàn bộ gian phòng. Sau lưng hắn hiện lên một vị thiên sứ vàng óng ánh hai cánh, vị thiên sứ vừa ra, toàn bộ gian phòng lập tức bị bao phủ một màu vàng càng chói mắt.
Tố Vân Đào không khỏi ngây người nhìn cảnh này, một hồi sau thân thể run rẩy bần bật, nội tâm chấn động dữ đội, mặc dù ánh sáng đem mắt hắn muốn mù, nhưng hai mắt hắn càng mở trừng ra hết cỡ nhìn về thân thể nhỏ nhắn kia, môi run run như muốn nói gì nhưng rốt cụộc không thể nói ra được.
Bởi vì hắn biết loại hiện tượng này chính là tượng trưng cho cái gì, trong truyền thuyết...người phát ngôn của thần! Thiên Sứ!
Những đứa trẻ trong phòng cũng là như vậy, nhưng phản ứng chỉ là có chút kinh ngạc cùng tò mò mà thôi, dù sao bọn hắn kiến thức hạn hẹp, còn chưa biết sự kinh khủng của loại võ hồn này.
Đường Tam thấy cảnh này cũng không khỏi trong lòng mừng như điên, vì đứa em trai mà mừng cho hắn.
Mặc dù Đường Tam không biết Võ Hồn của em trai mình ra sao, nhưng vừa nhìn vẻ mặt Tố Vân Đào hắn liền đoán ra 8 – 9 phần võ hồn em trai hắn phải là loại võ hồn kinh khủng, mới có thể làm Tố Vân Đào kích động như vậy.
Hồi lâu sau ánh sáng dần tiêu tán biến mất, Đường Minh không nói gì, chỉ là thần sắc lạnh lùng đứng qua một bên.
Tố Vân Đào hồi phục lại tinh thần, nhìn về Đường Minh với ánh mắt tham lam, nồng nhiệt, thậm chí là kính bái.
Nếu lúc trước Đường Tam cho hắn kinh ngạc, khiếp sợ. Thì lúc này Đường Minh cho hắn một cái đại kinh hỉ, vui mừng!
“Tốt tốt tốt, rất tốt, Thánh Hồn Thôn hôm nay cho ta một cái kinh hỉ, rất tốt! Ha ha ha ha”
Tố Vân Đào liên tục nói chữ tốt, sau đó mặc kệ thân phận chấp sự hồn điện, hắn thoải mái ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, cười đến nổi nước mắt đều ra.
Cười xong một hồi, hắn quay qua nhìn Đường Minh, chỉ cầu vào quả cầu pha lê, nhẹ nhàng nói: “Lại đó chạm tay vào quả cầu pha lê, trắc thí hồn lực xem.”
Đường Minh gật đầu, đi đến quả cầu pha lê được đặt trên bàn, tay chạm lên quả cầu.
Quả cầu phát sáng lên ánh sáng chói mắt, mặc dù không bằng khi nãy Đường Minh phát sáng, nhưng dù vậy đã làm Tố Vân Đào vui mừng đến không nói nên lời.
Đây chính là bẩm sinh mãn hồn lực! Kết hợp với võ hồn, Đường Minh chân chính là một cái siêu cấp thiên tài!
Bên kia Đường Tam cũng là thay Đường Minh vì hắn trong lòng mà vui vẻ.
Tố Vân Đào phất tay nói: “Giải tán!” Sau đó quay qua nhìn Đường Minh, ngữ khí “ôn nhu” hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Đường Minh cả người nổi lên da gà, cái tên này chẳng lẽ bị gay sở thích thông cúc? Vừa nghĩ đến thế, cúc hoa của hắn co rút lại, hắn sợ hãi, yếu yếu nói:“Ta tên Đường Minh, cấm ngươi đụng ta!”
“Ạch” Tố Vân Đào ngẩn ra, chợt như nghĩ ra gì sắc mặt hắn đỏ lên, ngại ngùng cười nói: “Ha ha, ta xin lỗi tiểu bằng hữu, là ta tâm tình có chút quá. Đường Minh đúng không? Đi theo ta.”
Đường Minh gật đầu đi theo Tố Vân Đào, còn Đường Tam trở về nhà báo cho cha mình.
...
“Thưa ngài hồn sư đại nhân, không biết năm nay thôn chúng ta có ai trở thành hồn sư không?” Thấy hai người đi ra, Lão Khắc Kiệt vội vàng tiến đến, cung kính nhìn Tố Vân Đào hỏi thăm.
Tố Vân Đào cười nói: “Tốt, phi thường tốt, có hai người là hồn sư, chỉ tiếc một cái là phế hồn, còn một cái là...siêu cấp thiên tài, đủ điều kiện gia nhập chúng ta Võ Hồn Điện!”
Lão Khắc Kiệt nghe vậy vô cùng vui vẻ, liên tục nói: “Là do ơn của đại nhân...”
Một hồi hai người trò chuyện ngắn ngủi. Tố Vân Đào mới nhìn qua Đường Minh hỏi: “Ngươi có đồng ý gia nhập chúng ta Võ Hồn Điện? Lợi ích vô cùng lớn, trong đó có tiền trợ cấp từ Võ Hồn Điện hàng tháng gởi về, được Võ Hồn Điện trợ giúp về vấn đề tu luyện... Thậm chí với ngươi có khả năng trở thành một đời thánh tử! Càng có khả năng hơn là đời kế tiếp trở thành giáo hoàng!”
Khi nói đến hai chữ giáo hoàng cuối cùng, vẻ mặt Tố Vân Đào hiện lên kính nể, kiêu ngạo, tự hào.
“Ta đồng ý.” Đường Minh nghe xong không chút do dự gật đầu, thần sắc lạnh lùng như thường.
Tố Vân Đào dù có chút kỳ lạ về Đường Minh không có vì nghe xong mà kích động gì, nếu đổi thành đứa con nít cỡ tuổi như hắn chắc hẳn đã khóc mừng như điên từ sớm rồi!
Nhưng hắn không truy cứu nhiều chuyện nhỏ nhặt này. Quay qua nhìn Lão Kiệt Khắc, trầm ngâm nói ra: “Thánh Hồn Thôn các ngươi rất tốt, hàng tháng Võ Hồn Điện chúng ta sẽ gởi trợ cấp cho thôn các ngươi, xem nào...1 vạn kim tệ hồn, cỡ này được chứ!?”
“Vâng, được được, vậy là quá nhiều rồi thưa đại nhân.” Lão Kiệt Khắc nào có chút do dự, vội vàng gật đầu nói. Phải biết 1 vạn kim tệ hồn là vô cùng dư dả rồi, hơn nửa hắn không phải loại người lòng tham không đáy.
Tố Vân Đào hài lòng gật đầu, quay qua hỏi Đường Minh: “Ngươi muốn khi nào khởi hành đi? Ta lúc đó đến đón.”
“Ba ngày sau đi.” Đường Minh hơi suy nghĩ một chút, nói ra.
“Tốt, vậy ta đi trước báo tin này cho phía trên, ba ngày sau sẽ đến đón ngươi!” Tố Vân Đào gật đầu nói, sau đó trò chuyện vói Lão Khắc Kiệt một chút rồi rời khỏi thôn, đi đến thành gần nhất để báo tin quan trọng này cho Võ Hồn Điện phía trên.
...
Đường Minh hành lễ với Lão Khắc Kiệt, nhàn nhạt nói: “Ta có chút mệt, Khắc Kiệt gia gia ta trở về trước.”
Lúc này Lão Khắc Kiệt đã bụng cười nở hoa, hắn không chút do dự phất tay, nói: “Rồi rồi, ngươi đi nghỉ đi, ha ha ha....”
Đường Minh gật đầu trở về nhà, để lại Lão Khắc Kiệt cười ngây ngô một mình.
...
“Ta về.” Đường Minh nói một tiếng rồi mở cửa đi vào..
“Kẹt...”
Đường Minh bước vào trong, thấy hai người thần sắc nghiêm túc nhìn mình có chút sửng sờ, hắn nói ra: “Hai người nhìn ta làm gì?”
Đường Hạo khác với dáng vẻ ngày thường lười biếng, ngồi thẳng lưng, khí thế bá đạo tràn ra, hắn chăm chú nhìn Đường Minh, trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Đường Tam không nói gì, chỉ là thần sắc bình tĩnh nhìn diễn biến, không ai biết hắn nghĩ gì.
Đường Minh nghe hắn hỏi, lập tức nghĩ ra vấn đề trong đó, thần sắc bình tĩnh, lạnh lùng nói ra: “Ta chính là con ngươi.”
Đường Hạo không nói gì, hắn đứng lên, đi tới trước người Đường Minh dừng lại, hai mắt nhìn chòng chọc hắn.
Đường Minh không sợ, thần sắc bình tĩnh như thường, không tránh không né gì, ánh mắt đối diện nhìn thẳng Đường Hạo con mắt.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, không ai nói gì, bầu không khí trở nên ngột ngạt, khiến Đường Tam dù là làm người hai đời cũng có chút hít thở không thông.
Trầm mặc hồi lâu sau, Đường Hạo trong mắt hiện lên ti tí sát ý, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Đường Minh, trầm giọng hỏi: “Ngươi còn võ hồn khác không?”
Đường Minh tay trái đưa ra, nhàn nhạt hình búa trên tay trái hắn hiện lên. “Phốc” một tiếng, một cây búa màu xanh nhỏ cỡ nấm tay xuất hiện trong lòng bàn tay hắn rồi thu hồi vào lại.
Nhìn thấy cái búa này, Đường Hạo thần sắc vô cùng kích động, sát ý trong mắt cũng trong nháy mắt tiêu tán, nhưng trong chốc lát như suy nghĩ điều gì, hắn trầm mặc im lặng như cũ.
“Ngươi quyết định gia nhập Võ Hồn Điện?” Hồi sau hắn thần sắc nghiêm túc nhìn Đường Minh hỏi.
“Đúng, ta đã quyết định.”Đường Minh gật đầu, nhàn nhạt nói.
“Nếu như ngày sau chúng ta trở thành kẻ thù, ngươi có xuống tay với với anh trai Đường Tam của mình?” Đường Hạo nhìn hắn hỏi một câu, làm ngồi xem diễn biến một bên Đường Tam biến sắc, đứng ngồi không yên.
“Cha, ngươi nói gì vậy, Đường Minh sẽ không bao giờ xuống tay với con.” Đường Tam không giữ bình tĩnh nửa, hắn đứng dậy, đi dến lắc lắc tay Đường Hạo vội vàng nói, sau đó liếc liếc nhìn Đường Minh, ra hiệu cho hắn.
Đường Hạo không nói gì, chỉ là lạnh lùng nhìn Đường Minh, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Đường Minh mỉm cười, vừa nhìn thấy hắn mỉm cười. Kế bên Đường Tam nhìn xem không khỏi ngẩn ra, đây là 6 năm nay trong cuộc đời hắn lần đầu tiên mới thấy Đường Minh nở nụ cười.
“Sẽ không.” Đường Minh lạnh nhạt ngắn gọn nói.
Đường Hạo hít một hơi sâu gật đầu, chăm chú nhìn hắn, nói ra: “Nhớ lời ngươi nói. Nếu để ta biết ngươi xuống tay với anh trai mình, cho dù ngươi khi đó có trở thành giáo hoàng Võ Hồn Điện đi chăng nửa, ta cũng sẽ tìm đến ổ giết ngươi!”
Nói đến chữ cuối, toàn thân sát khí tràn ra, lập tức đem không gian đông lại, hai người Đường Minh cùng Đường Tam vừa cảm nhận loại sát khí này có loại hít thở không thông.
Thu hồi sát khí của mình, Đường Hạo quay người lại, nói: “Ngươi đi theo ta Đường Minh, còn có Đường Tam.” Sau đó bước đi.
Đường Tam cùng Đường Minh nhìn nhau một cái, hai người nhanh chóng đi theo.
...
Ba ngày sau.
Từ sớm Đường Minh đã đứng trước cửa chờ đợi, kế bên là Đường Tam, còn Đường Hạo như mọi ngày nằm trong nhà ngủ say.
Tại thời khắc này một người thanh niên tuấn lãng đi đến, phía sau là một vị lão già ăn mặc áo choàng vàng, trên ngực đeo huy hiệu tượng trưng Võ Hồn Điện, quý phái khí tức từ trên người hắn tràn ra, khi này hắn nhìn về Đường Minh ánh mắt tò mò, đánh giá hắn.
Người thanh niên tuấn lãng không ai khác chính là Tố Vân Đào, hắn đi đến trước người Đường Minh, mỉm cười hỏi: “Đã chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong.” Đường Minh lạnh nhạt gật đầu, sau đó quay sang Đường Tam, hắn nở nụ cười, nói ra: “Cám ơn anh trai, ngươi bao năm qua luôn tốt với ta. Chúng ta sẽ sớm có ngày gặp lại...”
Đường Tam không hiểu câu cuối lắm, nhưng khi nghe Đường Minh kêu hắn bằng “anh trai” vô cùng vui vẻ gật đầu, quan tâm nói: “Ngươi một mình cẩn thận, nhớ chăm sóc tốt bản thân.”
Đường Minh gật đầu, phất tay chào tạm biệt, cuối cùng nói: “Gởi lời đến cha, giữ gìn sức khỏe, đừng uống rượu nhiều quá, kẻo chết sớm.”
“phốc, ha ha ha ha” Đường Tam lần này nhịn không được cười lên, gật đầu nói: “Ta sẽ chuyển.”
“Đi thôi.” Tố Vân Đào thấy thời gian không sai biệt lắm, hắn thúc giục nói.
Đường Minh gật đầu, sau đó cả ba người cùng rời đi....
Đường Tam nhìn xem bóng lưng ngày càng xa Đường Minh, cảm giác có chút cô đơn, hai mắt có chút ươn ướt nhưng không rơi lệ, cho đến khi nhìn bóng lưng Đường Minh biến mất hắn mới đi vào nhà, bắt đầu hành trình tu luyện như thường ngày của mình...
....