- Bổ sung: main khi biến thân cấp cuối God Saiyan thì không thể sử dụng hai mắt rinnegan cùng sharingan, nếu như chỉ biến thân Saiyan No.1 cùng No.2 thì có thể.
- Hiện tại main qua thế giới huyền huyễn nhé, coi như thành cmn đồng nhân đi…
……….
“Cờ - Crắc…” Âm thanh giống như tiếng gương bể vang lên khắp phòng, từng khe nứt tinh tế trên đầu lâu của Phượng Tuyệt Trần hiện ra.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Phượng Tuyệt Trần hiện lên thần sắc không thể tin, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn về người thanh niên khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng.
Nàng thật sự không nghĩ trên đời có một nam nhân tâm tính lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, không thèm nhìn vẻ đẹp nàng hay thương hoa tiếc ngọc dù chỉ một chút, không chút do dự lập tức ra tay giết nàng.
Nhìn đôi mắt trắng dã, bên trong không có một chút gọi là tình cảm hay cảm xúc, “hắn” không chút do dự ra tay đánh giết nàng.
Hắn là hạng người nhẫn tâm, vô tình đạt trình độ thế nào lại có thể như vậy? Chẳng lẽ vẻ đẹp của nàng không khiến hắn do dự dù chỉ một chút?
…
Phượng Tuyệt Trần tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, trước khi chết, trong đầu nàng luân chuyển muôn vàn suy nghĩ về Minh Hạo, nàng cuối cùng vẫn không hiểu, một người vô tình như vậy vẫn là con người ư?.
“Rắc” Khuôn mặt từng mạch máu xuất hiện, lan tràn khắp khuôn mặt, tai, mũi, họng, miệng tràn ngập máu, sau cùng, đầu của nàng nổ nát bấy thành phấn, tiếp đó cả thân thể tiếp theo đó xuất hiện từng vết rách nát ra.
Vài giây sau, toàn bộ thân thể nổ nát, hóa thành một bãi máu tươi tuyệt mỹ, diễm lệ.
Một người thuộc Phượng Tộc dòng chính cứ thế vẫn lạc dưới tay Minh Hạo.
Nhìn bãi máu tươi mỹ lệ dưới đất, Minh Hạo mặt không đổi sắc, bình tĩnh như nước, trên mặt không biểu hiện cảm xúc khác thường nào, giống như vừa mới giết chết con gà đồng dạng. Hắn quay người lại, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài…
Một tiếng sau, bãi máu tươi dưới sàn đột nhiên co rút thu nhỏ lại, hóa thành cục máu nhỏ, kích cỡ của nó chỉ bằng nắm tay trẻ sơ sinh, nó bay lên, lơ lửng giữa không trung, sau đó dùng tốc độ vô cùng nhanh thoát ra căn phòng, bay về phương hướng nào đó không ai biết.
…
Căn phòng rộng lớn, bên trong tràn ngập khí tức xa hoa, quý phái.
Ngồi trên ghế salon, mỹ phụ màu da trắng như tuyết, mái tóc đỏ rực để dài tới chân, thân hình đầy đã quyến rũ, môi đỏ thấm nhuận, xinh đẹp đến tuyệt mỹ.
Người mỹ phụ quanh thân tản ra khí chất quý phái, khóe miệng ti tí mỉm cười vui vẻ, nhìn về người trung niên bên cạnh, cười nói: “Một tháng sau là toàn thể Đại Thiên Thế Giới lần thứ 10 đại chiến sắp bắt đầu, không biết hiện giờ con gái chúng ta ra sao rồi, thiếp thân thật lo lắng cho nàng …”
Người mỹ phụ khi nói, tay phải khoan thai chậm rãi cầm lên chén trà trên bàn, môi hớp một hơi nhỏ rồi để xuống bàn.
Từng cử chỉ nhỏ nhặt nhất, từ lời nói cho đến cử chỉ bưng trà uống, làm nàng vô hình tạo ra khí tức tự nhiên cao sang mà quý phái.
Ngồi bên cạnh là một người tuyệt mỹ trung niên, đầu tóc đỏ để ngắn, mặt mũi khôi ngô tuấn tú, thần sắc nghiêm trang, người mặc áo bào vàng, đầu đội mũ phượng, làn da vô cùng trắng mịn như trẻ con.
Thần sắc lạnh nhạt, bình tĩnh, cho dù chỉ là ngồi không, cũng khiến hắn toát ra không giận mà uy khí thế.
Tổng hợp lại, có thể thấy, người trung niên này hồi lúc còn trẻ là một thanh niên tuyệt thế phong hoa mỹ nam tử.
Người trung niên nghe vậy chỉ cười nói: “Ngươi yên tâm, nếu ta đoán không sai, dựa theo thiên phú của nàng thì lúc này đã đạt đến cảnh giới Khai Đạo đỉnh phong, bên trong thi đấu có thể dễ dàng tiến vào top 50, thậm chí là top 30, nếu may mắn thì có thể lọt top 10 vòng trong.”
Trọng giọng nói có chút kiêu ngạo, còn có một chút tự hào khi nói về đứa con gái của hắn.
Phải biết Phượng Tuyệt Trần bên trong Phượng Tộc nàng là người trẻ tuổi thiên phú tốt nhất, phải biết nàng chỉ mới 362 tuổi đã đột phá năm đột phá đến Diễn Đạo Cảnh, Phượng Tuyệt Trần bởi vì chuẩn bị thi đấu Đại Thiên Thế Giới cho nên nàng rời xa nhà, nàng hiện tại đã bế quan hơn 100 năm này.
Lúc này hai người đang trò chuyện vui vẻ, khi này hai người như cảm nhận gì đó, cùng lúc đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Tại lúc này, một giọt máu nhỏ xíu tí-tẹo dùng tốc độ vô cùng nhanh từ phía trên bay xuống dưới.
Nhìn thấy giọt máu, hai người sắc mặt đột nhiên chuyển thành trắng bệch, giống như bị trĩ nặng mất quá nhiều máu đồng dạng.
“Thu!” Người trung niên không biết từ đâu lấy ra cái lọ thủy tinh hình trụ loại nhỏ, hắn nhìn giọt máu trên trần nhà, vội vàng quát lên một tiếng.
Theo tiếng ‘thu’ vừa dứt, giọt máu như có linh tính tự động bay vào lọ thủy tinh.
Người trung niên thấy giọt máu bay vào lọ, tay nhanh chóng đậy nắp lại, sau khi đậy xong nắp, hắn không khỏi thở phào một cái.
Ngồi bên cạnh người mỹ phụ thấy giọt máu bay vào trong lọ, cũng không khỏi thở phào một hơi.
Sau đó, cả hai trong mắt bắn ra sát cơ kinh khủng cực độ, trên mặt thần sắc âm trầm như muốn chảy nước.
Người trung niên quay đầu lại, nói với người mỹ phụ đứng bên cạnh: “Nguyệt Nhi, ta đi điều tra xem tên súc sinh nào can đảm dám giết con gái ta, ngươi ở đây chờ đợi tin tức.”
Người mỹ phụ được gọi là Nguyệt Nhi gật đầu, nàng lo lắng nhìn trung niên, nói: “Chấn ca đi cẩn thận.”
“Ta biết, ta hoài nghi việc này có thể do các thế lực thù địch gây ra, ta sẽ đi điều tra làm rõ chuyện này, ngươi ở đây cẩn thận, hiện tại trước khi ta làm rõ chuyện này ngươi đừng đi ra ngoài.” Người trung niên gật đầu, thái độ nghiêm tục, dặn dò kỹ càng.
Nói xong, hắn nhanh chân bước ra khỏi cửa, để lại cô đơn một người mỹ phụ đứng ngơ ngác trong phòng.
“Ầm!”
“Con của ta, súc sinh nào giết con ta, ta muốn đồ cửu tộc hắn, bắt hắn phải trả giá đắt cho việc này!!!!”
Sau khi người trung niên rời đi, người mỹ phụ tên Nguyệt Nhi bỗng nhiên điên cuồng la hét, không còn giữ dáng vẻ bình tĩnh quý phái, cử chỉ cao nhã như trước.
Hai mắt nàng đỏ lên, từng giọt lệ trào ra, nàng như không có chỗ phát tiết, đập phá lung tung đồ đạt trong phòng…
…
“C-o-ó-t – k-e-é-t”
“A, Phượng Tuyệt Trần nàng bế quan đi ra kìa, nhanh chân tới.”
“Nữ thần Tuyệt Trần của chúng ta rốt cuộc bế quan ra rồi sao? Làm ta không uổng công sức mỏi mòn chờ đợi ở đây…”
“Chỉ cần nhìn nàng thôi thì cho dù có chết ta cũng hạnh phúc rồi…”
Đám người thanh niên tài tuấn đứng ngoài cửa chờ đợi, lúc này nghe tiếng cửa mở ra, bọn hắn giống như những tên ăn xin đói bụng, nhanh chóng cướp giật chỗ đứng, nhào vào làm thành một hàng dài ở hai bên, nhường một lối đi cho ‘nữ thần’ của bọn hắn.
Nhưng, cửa mở ra, đập vào mắt bọn hắn không phải nữ thần Phượng Tuyệt Trần, mà là một người thanh niên ăn mặc quái dị, khuôn mặt tuấn tú, làn da trắng như tuyết, tóc vàng để dài tới chân, trên mặt không biểu hiện một chút cảm xúc ba động.
Minh Hạo mở cửa ra, nhìn thấy đám người xếp thành một hàng dài hai bên, trên mặt không xuất hiện bất kì cảm xúc kinh ngạc hay bất ngờ gì, giống như đã biết trước đồng dạng.
Minh Hạo cước bộ tiếp tục đi tới trước, thong dong bình tĩnh, lạnh nhạt, như không có gì có thể khiến hắn dao động được, cho dù đứng trước mặt hắn là thần linh đi chăng nửa.
.........................
Tác giả:
[ Ngồi từ trưa giờ, làm cái đẳng cấp, bối cảnh mới, cho nên hơi lâu, sorry mn ].
P/s 2: Hôm nay mệt quá (làm bối cảnh, đẳng cấp mới, suy nghĩ nát óc...] cho nên sẽ không có CHƯƠNG nhé! Cám Ơn Lão Cháo đã giúp đỡ...
- Mai 2c - 3c bình thường như mọi ngày, buổi trưa cỡ 1h đến 2h trưa có