Tại sao sói đực có sữa mà không cần Minh Hạo đem tay kích thích bộ vị xxx như con sói mẹ kia?
Đó chính là ở khi Minh Hạo còn chịch Mị Yểm trong hình thái “bốn chân”, hắn vừa chịch, vừa nghiên cứu toàn bộ cơ thể của nàng, trong đó có các vị trí, huyệt vị.
Tại lúc đó, hắn phát hiện các loại đồng vật có vú (dù đực hay cái) đều có sữa, nhưng là cần các phương pháp khác nhau để kích thích sữa chảy ra.
Ví dụ như loài sói mẹ, phải đến lúc “giao phối” cùng “mang thai” mới có thể tiết ra sữa.
Vậy chó đực tiết sữa đây? Câu trả lời vô cùng đơn giản.
Kết hợp với các tri thức mà Minh Hạo đã học ở học viện Bắc Đẩu về y học, sinh học.... vân vân. Hắn đã nghiên cứu ra cách làm “đực có sữa.”
Đó chính là “bốp” nơi vú con đực, bởi vì cơ thể con đực cơ chế khác với loài cái, không cần mang thai để tiết sữa, cho nên việc ra sữa dễ dàng hơn.
Khi đó Minh Hạo kích thích các huyệt vị nơi vú, cho nên bên trong huyệt vị bị mở (thứ ngăn sữa chảy ra ở cẩu đực) đã bị hắn mở, nên vú sói đực chảy ra sữa là vậy.
...
Thiên địa thay đổi, từ rừng rậm bát ngát biến thành một mảnh sa mạc mênh mông vô tận, làm người không thấy nơi cuối cùng của nó.
Ánh sáng mặt trời gay gắt chói chang như muốn hút khô máu người, làm mảnh sa mạc này ngày càng một càng nóng hơn.
Minh Hạo dù chân trần đứng trong đám cát nóng rực thiêu đốt, nhưng thần sắc vẫn thong dong bình tĩnh. Minh Hạo cảm nhận ngoài cát thì không còn gì, liền lười biếng nằm tại chỗ, miệng ngáy khò khò, tựa như đang ngủ.
Cũng chỉ có loại này cực phẩm như Minh Hạo mới có thể ngủ ở tại mảnh sa mạc nóng rực này, nếu đổi lại người khác chắc hẳn đã run rẩy như cầy sấy hoặc đi lang thang đâu đó tìm nước rồi.
Bởi vì mảnh này sa mạc này vô cùng nóng, nếu có dụng cụ đo nhiệt độ tại đây, có thể thấy nhiệt độ này lên đến 1000 độ C ~ 1200 độ C.
Loại kinh khủng sức nóng này có thể dễ dàng trong nháy mắt làm tan chảy bất kỳ loại sắt thép nào.
Hơn nửa, loại nóng kinh khủng này còn có đang tăng lên nhanh chóng.
“Cửa thứ hai khảo nghiệm tâm căn, bắt đầu!” Giọng nói cổ lão từ bi vang lên.
Âm thanh vừa dứt, tại chính vào lúc này nơi Minh Hạo đang nằm bất ngờ lún xuống, đem cả thân hình hắn chôn vùi trong cát, chỉ chừa lại cái đầu để hít thở.
Nhưng Minh Hạo vẫn như cũ nằm đó không nhúc nhích.
Nhiệt độ ngày càng nóng hơn, đến nổi mảnh sa mạc như lò thiêu, từng luồng khí siêu nóng từ hạt cát bốc lên cao, tạo thành loại hiện tượng giống như nước bốc hơi.
Thời gian trôi qua, 1 phút, 1 tiếng, 10 tiếng...
Nếu có người đo nhiệt độ, chắc hẳn đã kinh sợ đến há hốc mồm, bởi vì nơi này nhiệt độ từ 1000 độ C lên đến hơn 9999 triệu tỷ độ C, hơn nửa còn đang tăng cao với sức nóng kinh khủng
Loại này sức nóng, nếu đặt ở thế kỷ 21, cho dù là cái gọi mặt trời cũng chỉ như đứa bé so với người lớn mà thôi.
Mà cho dù là Tiên Vương, thậm chí Tiên Đế cũng không chịu nổi loại nhiệt độ kinh khủng này.
Theo thời gian trôi qua, cho đến khi đêm khuya 24 giờ...nhiệt độ đã tăng lên 999999999 triệu tỷ độ C.
Minh Hạo vẫn như cũ nhắm mắt lại ngáy khò khò ngủ say như không có chuyện gì.
“Cửa thứ hai hoàn mỹ thông qua.”
...
“Cửa thứ ba sắc tâm, bắt đầu....”
Thiên địa thay đổi, biến thành một căn phòng màu vàng vô cùng rộng rãi xa hoa, nơi này tẩm cung dành cho nhà vua chúa.
Minh Hạo vẫn như cũ, nhắm mắt ngủ say tựa như không biết gì.
“Yêu...~Anh trai, muốn chơi lỗ nào...”
Một mỹ nữ tóc đen để dài tới chân, thân thể trần truồng đầy đã không mặc quần áo, nàng đôi môi tím, mắt phượng, mũi cao, làn da trắng như gấu bắc cực, đôi song phong trắng cao ngạo vươn ra, cái mông khi đi lắc qua lắc lại, hai cốc u lan thần bí, một mảnh rừng rậm đen tuyền che đậy, như ẩn như hiện hạt đậu xinh xắn màu hồng phấn ở giữa...
Khiêu gợi đôi môi chín mùi như trái táo, hàm răng trắng đều như hạt bắp, đường cong hình chữ S duyên dáng. Mùi thơm trên người nàng tự nhiên quyến rũ lòng người như u lan phát ra.
Đôi mắt câu hồn đoạt phách người, mỗi cái chớp mắt, làm âm dương điên đảo, mỗi cái nụ cười, làm toàn bộ thế gian thứ đẹp nhất đều phải lu mờ.
Đây chính là người con gái yêu mị, vưu vật nhất thế gian, không ai có thể sánh bằng nàng, cho dù là Mị Yểm cũng vậy.
Minh Hạo hai mắt nhắm ngủ giống như không hề nghe biết.
Vưu vật tuyệt thế thấy Minh Hạo không nhúc nhích, nàng cười khẽ một tiếng, run rắc đôi ngực đi tới trước người Minh Hạo
Sau đó đôi tay mềm mại của nàng bắt đầu cởi quần áo hắn ra, trong mấy chốc tất cả quần áo đều bị nàng lột ra sạch sẽ, ở giữa nơi ấy của Minh Hạo lộ ra một cây trụ kinh thiên màu trắng.
Trụ dài hai thước, rộng vài cm, vô cùng lớn, nó cao cao mà dựng đứng lên, tựa như kim thương bất ngã.
Vưu vật hai chân mở ra, sau đó ngồi lên kim thương bất ngã...
“Bẹp...bẹp...bẹp
“Á hự””
Âm thanh rên rỉ dâm đãng trong phòng liên tục vang lên.
....
9999 ngày sau.
“Ah~~”
“Ah~~”
“Ah~~”
11h59 phút khuya
Trong phòng liên tục vang lên tiếng rên rỉ vui sướng.
Vưu vật tại 9999 ngày này điên cuồng giao hoan lên xuống liên tục, muốn làm cái “kim thương bất ngã” này thuần phục mình, đáng tiếc ở hơn 9999 ngày này dù có điên cuồng đến mấy, hai lỗ, ba lỗ, 24/24 không ăn không ngủ, vậy mà cái kia trụ kình thiên vẫn bất động như núi, không một chút lung la lung lay hay có dấu hiệu yếu đi.
“tíc tấc” Kim đồng hồ nhảy qua.
12h giờ sáng tới.
Vưu vật cuối cùng chịu không được đi ra, nàng hai chân quỳ xuống, đầu hướng cây trụ kình thiên, liếm một cái trụ như con chó đang nịnh nọt chủ, sau đó môi đỏ khẽ mở nói ra: “Không hổ là phật, kim thương bất ngã, vững chắc như núi, cho dù thiếp làm sao thế nào ngài vẫn bất động như minh vương. Đạo tâm ngài không một chút thay đổi, tiểu thiếp thật sự cam bái hạ phong!” nói xong nàng “bồng” một tiếng, hóa thành đám khói trắng.
“Cửa thứ ba hoàn mỹ thông qua.”
...
“Cửa thứ năm khảo nghiệm bắt đầu...”
“Cửa thứ năm hoàn mỹ thông qua.”
“Cửa thứ chín hoàn mỹ thông qua...”
...
“Cửa thứ mười khảo nghiệm bắt đầu”
Minh Hạo lười biếng ngáp một cái, khi này hắn đang nằm trong một căn phòng đầy ấp kinh sách.
Một vị hòa thượng vẻ mặt hiền hậu, tướng tá hiền lành đi tới, hắn chắp tay lại nhìn Minh Hạo nói: “A di đà phật...Thí chủ muốn hay không luận? Ta chính là người thủ hộ ở trận cuối cùng cửa thứ mười này”
“Ngươi nói đi.” Minh Hạo nằm đó lười biếng nói.
Hòa thượng tay kết phật ấn, miệng nói ra một câu chân ngôn: “Phật là gì?”
Phật ấn trôi nổi, từng tòa phật vàng khổng lồ xuất hiện sau lưng hắn, phật âm lan đến ba ngàn đại thế giới, tựa như ba ngàn đại thế giới đều là hắn, hắn chính là đại diện ba ngàn thế giới.
Cùng theo đó phật hiệu vang lên, phật âm cùng phật hiệu hòa vang thiên địa, đem thế gian tất cả hắc ám dơ bẩn đều bị loại này gọt rửa sạch sẽ.
“Phật là hư vô, chỉ cần trong lòng có phật thì vạn vật xung quanh đều là phật.” Minh Hạo không mở mắt, miệng niệm một tiếng phật hiệu, tất cả vạn vật tựa như lời hắn, cây là phật, chó là phật, người là phật, ma là phật, tiên là phật, âm dương là phật, nhật nguyệt là phật, thiên địa này cũng là phật!
Vạn vật chính là phật, phật chính là vạn vật, chỉ cần trong lòng có phật, thì mọi thứ thật sự đều là phật!
“Thí chủ nói vậy là sai, tại sao ma lại có thể thành phật? Phải biết ma chính là lấy giết ngàn vạn sinh linh, làm sao có thể hóa thành phật?”
Hòa thượng mở miệng hỏi, đôi mắt phật bên trong lộ ra cơ trí quang mang nhìn hắn, một đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu tất cả vạn cổ thế gian, chiếu sáng toàn bộ thiên địa, chiếu rọi chốn u minh, tựa hồ không gì có thể qua được đôi mắt tràn đầy cơ trí nhìn thấu lòng người này.
Minh Hạo bất động thanh sắc, niệm một câu phật âm: “A di đà phật! Ma dù là giết ngàn vạn sinh linh, nhưng ngã phật từ bi, cửa phật rộng mở, chào đón tất cả chúng sinh linh. Cho dù là Ma, chỉ cần trong lòng muốn quay đầu lập phật, thì cho du là ma tính đến mấy cũng phải diệt tiêu.”
Lời vừa nói, dị tượng hiện, một tôn bóng đen khổng lồ tràn đầy ma khí xuất hiện tại thế gian, nó tàn phá, đồ sát sinh linh tứ phương.
Một tôn phật khổng lồ xuất hiện, cứu rọi sinh linh, vừa ra tay liền là một câu phật độ.
Con kia ma vừa nghe đến câu độ, chẳng mấy chốc ma khí tản ra, thay vào đó là thánh khiết ánh sáng bao trùm thân thể.
Nó quỳ xuống, cung kính dập đầu với vị tôn phật kia, thề vĩnh viễn theo hắn, bỏ ma lập phật.
Mà vị tôn phật khuôn mặt giống như đúc Minh Hạo, hắn mỉm cười từ bi, độ hóa vạn vật đối với hắn chỉ đơn giản là một câu niệm.
Sau đó hai người một phật một ma rời đi.
...
“Ta thua, a di đà phật.” Vị hòa thượng hai mắt đờ đẫn nhìn dị tượng, trong chốc lát hồi phục lại tinh thần, hắn mỉm cười nhìn Minh Hạo, niệm một câu rồi biến mất.
...
“Cửa thứ mười hoàn mỹ thông qua!”