Đường Minh đang phân tâm, hắn vừa “chữa bệnh” cho, vừa ý niệm đầu nhập vào hệ thống: “Hệ thống, dung hợp toàn bộ số hồn hoàn trong túi hồn đi, nhớ là chia ra hai cái, mỗi cái chia ra một nửa cái kia...”
“Đing! Đang dung hợp, xin chủ nhân chờ một lát....”
“Chủ nhân chọn dung hợp ra loại nào để thích hợp với võ hồn: thực vật? Lửa? Thiên Sứ?...”
Đường Minh hơi suy nghĩ tí, nói:“Một cái là Hạo Thiên Chùy, một cái còn lại Mê Cốt Thỏ đi.”
“Đing! Dung hợp toàn bộ thành công: hai hồn hoàn ; số năm: mười vạn năm. “
Đường Minh sau khi chữa bệnh nơi “khu rừng” rồi, bắt đầu chuyển qua “vườn cúc“.
“Phốc....”
“A.” Mê Cốt Thỏ đột ngột bị tấn công, trong nháy mắt chỗ đó rách lớn ra, nàng hét thảm một tiếng, cả thân thể run rẩy dữ dội...
“Hệ thống truyền hồn hoàn Mê Cốt Thỏ mười vạn năm cho nàng đi.”
“Đing! Đang truyền tải hồn hoàn qua, xin chủ nhân đợi một tiếng, không được “rút dây” ra khi đang truyền tải.”
....
50 phút sau.
“Bạch...bạch...bạch...”
Hai thân thể đang “giao thoa” điên cuồng kết hợp lẫn nhau, vào lúc này rừng đất rung chuyển, từng tiếng ầm ầm lan đến đây.
Đường Minh nhíu mày, trong lòng bực bội: “Chuyện gì xảy ra, ta đang truyền hồn hoàn mà.”
“Hừ, nếu dám phá bố, bố cho các ngươi nổ chết.” Đường Minh thần sắc lạnh lùng, độc ác suy nghĩ.
Phía xa xa bụi mù bay lên, Đường Minh hai mắt nheo lại, nhìn về nơi đó.
Từng bóng người từ xa hiện ra trong tầm mắt Đường Minh, đó là hai phe, một phe chính là hai con quái vật, Đại Minh, Nhị Minh. Một phe còn lại chính là mặc đồ trắng, trên ngực có đeo huy hiệu cây kiếm, tượng trưng cho thế lực Võ Hồn Điện.
...
“Đôi súc vật, mau cút ra chỗ khác, dám cản đường chúng ta Võ Hồn Điện xưng bá đấu la đại lục, thật muốn chết! Người đâu, giết bọn hắn, đem hồn hoàn, hồn cốt rút ra cho ta!” Giọng nói lạnh lùng nữ tính nhưng không mất phần uy nghiêm của một vị bề trên nói ra.
“Vâng thánh nữ!” Hơn chục âm thanh khác đáp lại.
“Ầm ầm ầm.”
Tiếp đó, hai bên nhào vào đánh nhau.
Dù Đại Minh, Nhị Minh là mười vạn năm hồn thú cường hãn, là một trong những bá chủ hồn thú đấu la đại lục, nhưng với số lượng đông hơn bọn hắn gấp mười lần, hơn nửa bên kia hơn 6 vị Phong Hào Đấu La, chục người Hồn Đấu La, trăm người Hồn Thánh... có chút ứng phó khó khăn.
Dần dần, Đại Minh, Nhị Minh bại lui, 1000m bên ngoài, dần tiến vào trong gần Đường Minh hơn, cách hai người bọn họ 50m.
Lúc này đám người Võ Hồn Điện cũng đi tới.
Khi tất cả mọi người, bao gồm Đại Minh, Nhị Minh thấy hai thân thể đang “giao nhau” không khỏi ngẩn ra, cùng lúc dừng tay lại.
Bỉ Bỉ Đông trợn tròn mắt, thằn sác kinh ngạc không thể tin được nhìn tình cảnh trước mắt này.
“Người kia không phải là đứa con trai yêu quý của nàng sao? Hắn không phải nói là đi rèn luyện sao? Tại sao lại ở đây vui vầy cá nước, đang thông dâm với người con gái khác... Chẳng lẽ hắn nói dối mình, hắn phản bội mình...?”
Bỉ Bỉ Đông trong đầu liên tục suy nghĩ vấn đề này, nàng vậy mà không để ý đến người đang bị Đường Minh chịch là hồn thú chục vạn năm Mê Cốt Thỏ.
Nếu nàng tập trung nhìn hơn, có lẽ sẽ phát hiện điều này, đáng tiếc nàng bị tình cảm làm mờ lý trí.
Một tay ôm ngực, bên trong trái tim như có ngàn vạn con dao đâm vào, đau đớn đến tột độ, từng vết nứt trong tim hiện ra, nội tâm nàng đối với Đường Minh tràn đầy đau khổ.
Không để mình trước bao nhiêu ngươi rơi lệ, nàng hít sâu khí lạnh vài cái, đè áp cảm giác muốn khóc.
Bỉ Bỉ Đông ánh mắt không hiện ra tia ba động tình cảm nào nhìn về Đường Minh, vẻ uy nghiêm của một thánh nữ hiện lên, nàng nói ra: “Ngươi đang làm gì ở đây Đường Minh? Hơn một tháng này, ngươi vào đây chỉ để chịch gái?”
Âm thanh nàng lạnh lẽo đến tựa như đến từ sâu trong địa ngục hàn băng, có thể đóng băng mọi thứ.
Khi này, nàng chưa biết về việc Đường Minh lại đột phá lên cấp mới, chỉ cho rằng hắn nói dối để qua mặt mình.
Hôm nay nàng đến đây, mục đích chính là săn giết chục vạn năm hồn thú Mê Cốt Thỏ, để trang bị cho mình võ hồn thứ hai Tử Vong Hoàng Chu.
Đường Minh nhìn người đến là “mẫu thân tiện nghi” không khỏi có chút lúng túng, hắn nhìn hệ thống truyền hồn hoàn còn 7 phút nửa xong, chậm rĩa nói: “Ta tại đây Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một tháng là rèn luyện thật, ta đang chịch, 7 phút nửa chúng ta nói chuyện nha.”
Nói xong, không để ý ánh mắt giết người của Bỉ bỉ Đông, hắn tiếp tục vận động thân dưới thúc ra đẩy vào....
Đám người: “...”
Bọn hắn cạn lời, vậy cũng được? Còn chịch 7 phút nửa rồi nói chuyện.
“Rắc rắc.” Bỉ Bỉ Đông hai tay nắm chặc lại, nén cảm giác muốn chạy tới tát tên cầm thú Đường Minh này một bàn tay, từng tiếng khớp xương rắc rắc giòn giã vang lên, khiến đám người Võ Hồn Điện sợ hết hồn, mau chóng lui ra sau vài bước, không dám đến gần Bỉ Bỉ Đông, giống như Bỉ Bỉ Đông là con quái vật đáng sợ đồng dạng.
Trầm ngâm một lát, nàng lạnh lùng nhìn Đường Minh, nói ra: “Tốt, ta cho ngươi 7 phút để chịch xong, sau khi chịch xong ngươi phải cho ta câu trả lời hợp lý, nếu không ngươi tự biết hậu quả của chuyện này!”
Nói xong nàng phất tay, ra hiệu cho Võ Hồn Điện người lui lại cách trăm mét, chờ đợi Đường Minh chịch xong.
Đường Minh thở phào một cái, lại tiếp tục công việc truyền hồn hoàn cho Mê Cốt Thỏ.
...
7 phút sau.
“Đing! Truyền hồn hoàn hoàn tất.”
Cuối cùng âm thanh hệ thống vang lên, Đường Minh cùng lúc đó cũng dừng lại, hắn thở phào một cái.
Đem “súng” từ khu vườn “hoa cúc” rút ra, khi này Mê Cốt Thỏ trong một tiếng đã bị tên Đường Minh dâm thú này rút cạn tinh lực, nhị hoa cũng theo đó nở rộ tỏa sáng...
Mê Cốt Thỏ nằm dưới đất, thân thể nàng giật giật vài cái, bên dưới khe chảy một đống nước trắng cùng suối nước...
Đường Minh từ hệ thống mua cái áo tạm thời đắp cho nàng, lúc này Bỉ Bỉ Đông khuôn mặt sương hàn đi tới.
“Xong chưa? Chịch đã chưa? Cần thêm không?” Bỉ Bỉ Đông hai tay ôm ngực, khóe môi hé ra, tựa như đang cười nói.
“Chưa, phải chịch thêm ngươi nửa kia mới đã.” Đường Minh khuôn mặt dày vô sỉ nói, ánh mắt “dâm đãng” nhìn bộ ngực lớn của Bỉ Bỉ Đông, liếm liếm môi, bộ dáng còn chịch chưa đã.
“Ngươi!” Bỉ Bỉ Đông ánh mắt tức giận nhìn hắn nhưng không nói gì, dù nàng trí tuệ hơn người, thiên phú tuyệt diễm, cũng phải bó tay với tên cầm thú vô sỉ Đường Minh này.
Hít sâu một hơi, Bỉ Bỉ Đông thần sắc trở lại như thường, nàng lạnh lùng nhìn Đường Minh, trầm giọng nói: “Ta muốn câu trả lời.”
Đường Minh hơi suy nghĩ một lát, ánh mắt sáng lên, hắn chỉ vào đang nằm dưới đất Mê Cốt Thỏ, cười nói: “Ngươi biết người này?”
Bỉ Bỉ Đông nhíu mày, theo tay Đường Minh nhìn theo, thấy mỹ phụ tóc hồng xinh đẹp không kém gì mình, cơ thể nàng vài hồi co giật, trên người cắm đầy dụng cụ gì đó....
Bỉ Bỉ Đông môi mím chặt lại, ánh mắt càng lạnh hơn, nhìn Đường Minh nói: “Không phải “người tình” của ngươi à?”
Đường Minh nghe vậy thở dài, biết nàng bị tình cảm che lý trí rồi, nhưng trong lòng lại một mảnh ấm áp. Trong nguyên tác, Bỉ Bỉ Đông mặt ngoài lạnh lùng, tàn độc, nhưng bên trong thì là một người yếu đuối, tràn đầy tình cảm.
Ví như Tiểu Cường, nàng nhiều lần ra tay bảo vệ hắn, hoặc có thể thấy rõ nhất chính là Thiên Nhận Tuyết, cuối cuối nàng dùng thân thể chính mình hi sinh, bảo vệ lấy đứa con gái của mình. Có thể thấy rõ phần nào tính cách trọng tình trọng nghĩa của nàng.
Đáng tiếc, cuối cùng trở thành boss trận doanh tà ác từ đầu đến cuối, bị người yêu hồi trẻ (Tiểu Cường) ghét bỏ, đứa con ruột Thiên Nhận Tuyết hận thù... Chỉ có đến lúc nàng sắp chết, sau khi dùng chính thân hi sinh đỡ lấy một kích của Đường Tam, bảo vệ Thiên Nhận Tuyết một mạng, nàng mới nói ra tất cả sự thật.
Tội nghiệp, thê thảm, bi thương số phận...Bỉ Bỉ Đông.
....
Đường Minh chậm rãi nói: “Nếu ta nói nàng chính là Mê Cốt Thỏ, ngươi tin không?”
“Mê Cốt Thỏ?” Bỉ Bỉ Đông nghe vậy che miệng lại, lạnh lùng trong mắt tản đi, nàng nhìn xuống dưới đất đang nằm “thoi thóp” Mê Cốt Thỏ.
Nhìn kỹ vài lần, nàng mới nhận ra người đang nằm dưới đất đúng như trong tình báo.
Đặc điểm nhận dạng: tóc hồng, xinh đẹp....
Đường Minh biết nàng nhận ra, hắn nói tiếp: “Ta chính là đang thí nghiệm...” Nói tới đây, hắn nở nụ cười, tỏ ra thần bí.
“Thí nghiệm?” Bỉ Bỉ Đông kinh ngạc đến ngây người, nàng lúc này mới bình tĩnh lại, như nghĩ ra gì đó, nàng miệng há to ra, run rẩy nói: “Ngươi không phải nói là....”
Đường Minh gật gù, phối hợp nàng nói ra: “Đúng, là truyền hồn hoàn!”
Bỉ Bỉ Đông chấn động, truyền hồn hoàn? Cái này...Nàng đúng là không nghĩ ra được, lại là Đường Minh nghĩ ra.
Đây chính là một loại đột phá thời đại! Phải biết hồn thú chỉ có duy nhất một hồn hoàn, nhưng hiện tại Đường Minh truyền thêm một cái hồn hoàn, thì sẽ xảy ra chuyện gì?