Một thân ảnh thiếu niên trẻ tuổi nằm trên giường gỗ nhỏ.
Người thiếu niên trẻ tuổi mắt chậm rãi mở ra, thần sắc mờ mịt nhìn xung quanh
Người này không ai khác chính là nhân vật chính của chúng ta, Kim Minh Hạo.
“Ta đây là đang ở đâu?”
Minh Hạo từ trong giấc ngủ say mở mắt ra, nhìn cảnh vật xung quanh tự hỏi.
“Đing! Huyết mạch chúa tể tử vong dung hợp thành công, tổng thời gian dung hợp là hai năm.”
Trong đầu âm thanh hệ thống vang lên, Minh Hạo mới nhớ đến khi mình dung hợp huyết mạch, cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới, kế đó hắn liền không biết chuyện gì tiếp theo.
“Cái gì, vậy mà hai năm?” Minh Hạo thần sắc kinh ngạc, hít sâu vài giây khiến mình bình tĩnh lại, ánh mắt càng rõ ràng hơn, quay đầu ngắm nhìn xung quanh.
Đây là một cái căn phòng đơn sơ thì không có gì ngoài một chiếc giường, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, có thể là thường xuyên có người đến đây quét dọn.
Cảm giác thân thể trống trơn như con chó không có lông, một luồng hơi lạnh chảy lên người, Minh Hạo lúc này mới ý thức được chính mình hiện không mặc quần áo, hướng hệ thống, từ cửa hàng mua một bộ quần áo đơn sơ mặc vào.
Sau khi mặc xong, Minh Hạo click xem thông tin nhân vật.
“Tên: Minh Hạo
Cảnh giới: Dâm Thần
Huyết mạch: Chúa Tể Tử Vong (chúa tể tử thần).
Chiêu thức:
-Trấn Áp
-Tử Thần Hồi Sinh (đặc biệt)
-Tử Thần Đòi Mạng
Nội tại:
-Cu Vàng Không Ngã
- Tinh trùng siêu cấp
- Miễn dịch sát thương ba lượt trong trận đấu (khế ước)
-Siêu cấp thiên phú luyện dược
-Thần thánh siêu cấp JJ.”
Minh Hạo xem xong thông tin nhân vật tắt đi, khi nhìn cảnh giới từ Dâm Tổ đột phá đến Dâm Thần thần sắc không hiện lên kinh ngạc gì, dù gì hắn rơi vào ngủ say 2 năm vì dung hợp huyết mạch, sau 2 năms nếu không đột phá mới là lạ.
Minh Hạo nghĩ đến 2 năm đám người Tam Nương không biết hiện tại ra sao rồi, đứng lên hoạt động cơ thể một chút.
“Rắc Rắc!”
Từng tiếng xương cốt giòn giã vang lên, Minh Hạo mắt nhắm lại, chậm rãi cảm nhận pháp tắc nơi thiên địa.
Đây chính là Dâm Thần, cảnh giới tối cao nhất Dâm Giới, cảm nhận pháp tắc thiên địa, dời sông lấp biển theo ý mình, bóp zú chịch gái thoải mái, đi mây mượn gió như cở chuồn đu dây.
5 phút sau Minh Hạo mở mắt ra, thần sắc bình tĩnh đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng
…
Bên ngoài căn phòng, yên tĩnh lạ lùng, Minh Hạo vừa bước ra không khỏi sửng sốt.
Cảnh vật như cũ, từng ngôi mộ to nhỏ dựng đúng hai bên đường, không khí tĩnh mịch u ám.
Nhưng có khác 2 năm trước, kề cạnh ngôi mộ là từng ngôi nhà làm bằng gỗ thô sơ giống ngôi nhà mà Minh Hạo vừa bước ra.
“Tổng tư lệnh(thiếu gia)!”
Nghe tiếng động, vài người đế cấp cường giả ánh mắt tập trung đến trên thân Minh Hạo, vừa thấy hắn, đám người vui mừng kêu lên một tiếng.
“Ừ, tình hình hiện tại thế nào.” Minh Hạo hỏi.
“Thưa tổng tư lệnh, bởi vì tổng tư lệnh rơi vào ngủ say, cho nên…”
“Đừng dài dòng, vào tình hình chính, các nàng đâu.”
Minh Hạo khoát tay chặn lại, trong lời “các nàng” chính là Tam Nương, Bùi Xuân Tình, Lâm Nhã Tiền, Chu Cát Anh tứ nữ.
“A, vâng tổng tư lệnh, sau khi tổng tư lệnh ngủ say không có chuyện gì xảy ra, bốn người bình thường, riêng Tam Nương ‘phu nhân’ tại một năm trước đã hạ sinh một đứa bé trai.”
“Vậy sao, các nàng hiện tại ở đâu?”
Minh Hạo trong mắt lóe lên tia vui mừng, không nhanh không chậm hỏi.
“Tổng tư lệnh đi theo ta.”
Nam Tướng Quân dẫn đầu đám marine cung kính nói, còn lại những người khác đứng canh gác.
Minh Hạo gật đầu, theo Nam Tướng Quân dẫn đường, không xa lắm, chỉ vài trăm mét là tới nơi.
Tại đây khác, ngược lại với khu vực mộ địa đầy u ám kia, nơi này trồng rất nhiều hoa cỏ, không khí trong lành mát mẻ, thanh tĩnh, tiếng cười nói giòn giã ngây thơ của đứa con nít, làm người cảm giác như đi vào nơi chùa chiềng thiêng liêng.
“Tiểu thư – phu nhân, tổng tư lệnh đến.”
Nam Tướng Quân rống thật to một tiếng, coi như báo hiệu Minh Hạo đến.
Minh Hạo nghe tiếng rống của hắn như vịt đực, tay tán đầu hắn một cái.
“A! Sao tổng tư lệnh đánh ta?” Bị cốc đau, Nam Tướng Quân vẻ mặt khó hiểu quay qua hỏi.
“Ta kêu ngươi rống à, ngươi rống làm gì, còn hỏi?”
Minh Hạo tức giận nói, hắn ghét nhất mấy tên rống trước mặt mình, hơn nửa tên này còn tự tiện làm theo ý mình, cái này giống như cố thị uy trước mặt hắn vậy.
“Ta biết lỗi tổng tư lệnh.” Nam Tướng Quân nói một tiếng, quỳ xuống đất.
“Thế Tông, ngươi tỉnh?” Tứ nữ lúc này đi đến, vẻ mặt vui mừng nhìn Minh Hạo.
“Lui ra đi.” Minh Hạo nhìn tứ nữ đi đến phất tay, hắn đi tới trước mặt tứ nữ.
Minh Hạo nhìn khuôn mặt từng người, tứ nữ không có gì thay đổi, ngoại trừ vừa sinh con Tam Nương.
Tam Nương khí chất có hơi thay đổi, một chút ôn nhu của người mẹ, pha với một chút cuồng dã tộc Tây Cương, làm nổi bật nhất chính là đôi ngực to lớn sau lớp áo mỏng kia của nàng.
Minh Hạo hơi nhìn ngực Tam Nương một chút, phía dưới có hơi phản ứng, trong đầu suy nghĩ đến cảnh xxx với Tam Nương.
Bất quá, để không cho chúng nữ chú ý, ánh mắt của hắn nhanh chóng dời đi, nhìn về tứ nữ chào hỏi vài câu, sau đó nhìn hướng Tam Nương đứng kế bên bé trai da màu lúa mạch khỏe mạnh.
Minh Hạo ngồi hổm xuống nhìn đứa bé trai, đứa bé này mặt mũi có 6 phần như hắn, liền biết là đứa con của mình với Tam Nương.
Hắn nở nụ cười thân thiết, nhìn đứa bé ôn nhu hỏi: “Con tên là gì?”
Đứa bé ngơ ngác nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc Minh Hạo, theo bản năng lắp bắp trả lời, “Tên…tên… Thế Cương.”
“Ừm, Thế Cương, tên rất đẹp, con biết ta là ai không?”
Minh Hạo gật đầu tay chỉ vào mình hỏi.
Bé trai vẻ mặt khờ khạo lắc đầu.
Minh Hạo không có vẻ gì tức giận, nụ cười trên môi thân thiết như trước.
Tam Nương thấy vậy vẻ mặt hơi xấu hổ, nàng cho Minh Hạo một cái ánh mắt xin lỗi, hướng bé trai, giọng ồm ồm nhưng lại rất là ôn nhu tình mẹ nói ra: “Đây là cha ngươi.”
“Cha?”
Bé trai ngẩn ra, nhỏ giọng lẩm bẩm chữ “cha”, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Minh Hạo, tựa như đang xác nhận Minh Hạo có phải là cha của mình hay không.
“Ừ, ta là cha ngươi, kêu đi.”
Minh Hạo gật gù nói, tay nhẹ nhàng sờ đầu Thế Cương.
“Ch…a”
Thế Cương miệng nhỏ lắp bắp kêu lên, sâu trong linh hồn đối với Minh Hạo dạng nào đó liên kết, có chút cảm giác thân thiết xa lạ.
Kế đó lấy tài ăn nói của Minh Hạo, Thế Cương rất nhanh đổ gục trước hắn, miệng liên tục kêu “cha” ngọt ngào.
“Giỏi lắm, ta sẽ thưởng cho ngươi, xem nào…”
Minh Hạo nở nụ cười, click kiểm tra Thế Cương.
Phần kiểm tra có hai phần, một phần là sơ cấp, phần còn lại là cao cấp.
Minh Hạo rất lười click kiểm tra lựa chọn, nên đa số là click kiểm tra sơ cấp, ít khi nào click lựa chọn kiểm tra loại cao cấp.
Nhưng lần này có chút khác, bởi vì trước mặt hắn đứa trẻ này là con của hắn, nên dù bỏ ra vài giây để click lựa chọn cũng không tiếc.
“Tên: Thế Cương
Tuổi: 2
Huyết mạch: Tử Thần Phá Thể
Thiên phú: Thánh cấp
Chiêu thức: 0
Giới thiệu: Đứa con của Tam Nương và Thế Tông, mang trong mình huyết mạch biến dị bá đạo, thiên phú cực cao, cần huấn luyện hoặc học công pháp loại thể chất, công, mãnh...”
“Tử Thần Phá Thể?” Minh Hạo tò mò, click kiểm tra.
Tử Thần Phá Thể:
- Huyết mạch biến dị cực khủng bố, loại này huyết mạch chỉ có học công pháp riêng biệt dành cho huyết mạch “Tử Thần Phá Thể” để tu luyện.
-Khi tu luyện thành công, người mang huyết mạch Tử Thần Phá Thể có nhục thể gần như bất tử, sức hồi phục nhanh chóng.
Kèm theo đó, sức mạnh nhục thể đạt đến trình độ kinh khủng, một ngón tay nhẹ nhàng phá nát một ngọn núi to. Điều đặc biệt nhất, công pháp này chính là tích súc tử khí, không khiến sức mạnh – tử khí bộc lộ ra ngoài, mà tiềm ẩn bên trong từng ngóc ngách tế bào, nếu cần có thể kết hợp với sức mạnh phá hủy cùng sức ăn mòn của tử khí.
Còn có một cái nửa, nếu như người mang huyết mạch Tử Thần Phá Thể trọng thương gần chết, toàn bộ nhục thể biến thành tử khí, bất tử bất diệt trong thời gian ngắn, sức mạnh phá hoại cùng tử khí kết hợp lại đem đến một loại kinh khủng sức mạnh.
i.imgur.com/sduQsx2.jpg