Nê Tuyết Hà còn chưa nói gì, lúc này có người nhảy vào, tay chỉ hướng Minh Hạo giận dữ hỏi: “Ngươi có phải là người giết hết tất cả thiếu niên ở lần đi Thần Mộ lịch duyệt 2 năm trước?”
Minh Hạo quay lại nhìn người kia, thản nhiên nhận: “Đúng vậy, tất cả bọn hắn là do ta giết, ngươi có ý kiến?”
“Người thiếu niên này thật can đảm, dám nói như vậy trước mặt mọi người, phải biết rằng trong đám thiếu niên đó có con cháu của họ.”
“Hắn nếu dám nói vậy, tất nhiên có bản sự, lát nửa sẽ có một tràng đẫm máu. Chúng ta mau lui ra ngoài để xem trò vui.”
“ha ha…”
Đám người nghe vậy, ánh mắt kính nể nhìn Minh Hạo nhỏ giọng nói, sau đó một số người thức thời lui ra ngoài, dáng vẻ hả hê như chờ đón màn kịch.
Hoàng đế Bách Thủy Quốc sắc mặt âm trầm như bão tố đến, đám thiếu niên nam nữ đi đến thần mộ hai năm trước mất tích, bên trong có đứa cháu mà hắn yêu quý nhất. Hiện tại Minh Hạo lại nói trước mặt mọi người việc này ra, khiến hắn không thể có sắc mặt tốt được.
Hiện tại tình hình đã quá nghiêm trọng, không thể cứu vãng bằng cách thông thường, hắn không còn cách nào khác, bắt buộc phải khai chiến đối phương.
Lý do có rất nhiều, trong đó có con cháu của hoàng tộc, cùng một số thế lực khác chết trong tay Minh Hạo.
Việc khác, hắn là vua một nước. Nếu như không nói hoặc hành động gì, sẽ làm cho đám kia cự đầu sau lưng có cớ để mà tước ngôi, gây nên phản loạn triều chính.
Cái này rất nguy hiểm. Bởi vì không ai biết trong nhóm kia quyền lợi người có hay không gián điệp?
Thường nghe người đời nói: một núi không thể chứa hai hổ. Nhưng một núi chứa nhiều hổ đây?
Nam Triều cũng vậy, hoàng triều dù chỉ có lác đác đếm trên đầu ngón tay vài cái, nhưng toàn bộ những hoàng triều này thường là kẻ thù không đội trời chung, ám toàn với nhau giữa ban đêm. Chỉ hòa bình khi một còn một chết, một cái hoàng triều độc bá tại Nam Triều.
Chỉ cần chính mình xuất hiện một tia sơ hở, lập tức liền trở thành trí mạng, bị kẻ địch vận dụng đánh vào, suy yếu từng bước một.
Đây là điều mà Hoàng đế Bách Thủy Quốc không muốn nhất, mà tia sơ hở kia chính là lời Minh Hạo nói ra.
Hoàng đế Bách Thủy Quốc suy nghĩ một hồi, sắc mặt càng trở nên âm trầm, trong lòng quyết tâm càng lớn.
Bách Thế Nhân nhìn Minh Hạ, âm thanh khàn khàn tràn ngập sát khí nói ra: “Thiếu niên, ngươi có thể cho là mình mạnh, nắm giữ một đôi quân mạnh đủ để tiêu diệt cấp ba bộ lạc Tây Cương. Nhưng ngươi nên nhớ nơi này là địa bàn của ta! Ngươi nói như vậy, đồng nghĩa với giết con cháu của chúng ta. Khế ước từ bây giờ xé bỏ.”
Ra lệnh cho chúng thần: “Người đâu bắt bọn hắn lại, giết không luận tội!”
“Vâng!”
Khế ước giữa Minh Hạo và hoàng đế Bách Thủy Quốc chỉ là khế ước tự do, không bị ràng buộc. Bất cứ khi nào cũng có thể xé bỏ mà không bị Đạo phạt gì.
Minh Hạo đã nghĩ đến việc này ngay từ đầu, thần sắc bình tĩnh nhìn Nê Tuyết Hà, nói: “Ngươi đứng ở sau ta.”
Sau đó quay lại nhìn đám người, khẽ cười nói: “Các ngươi là muốn?”
“Tất nhiên là giết ngươi, tra thù cho con (cháu) ta!”
“Giết hắn, báo thù cho con cháu chúng ta.”
“Giết giết giết!”
Đám người có con cháu bị Minh Hạo giết sắc mặt âm trầm cuồng hống.
Sát khí ngập trời từ trên người bọn hắn phát ra, có thể thấy được mối hận trong lòng bọn hắn thâm sâu đối với Minh Hạo thế nào.
Một con rồng to lớn xuất hiện, thân làm bằng nước, đôi mắt hiện lên từng tia sáng nheo lại, một luồng khí tức như biển cả vô biên bao trùm nơi đây.
“Ảo nghĩa Long Thủy Châu. Là gia chủ họ Thủy ra tay!”
“Thủy gia, một trong những thế lực, có địa vị, quyền lực nhất tại Bách Thủy Quốc. Toàn bộ con cháu của gia đình này đều là chiến tướng phục vụ Bách Thủy Quốc từ thời khai quốc đến nay. Là một trong thanh kiếm sắt bén trung thành nhất của các đời hoàng đế nhà họ Bách.”
Nê Tuyết Hà đôi mắt đẹp nhìn con rồng, đứng sau lưng Minh Hạo nói.
Minh Hạo gật đầu, hắn cũng muốn thử xem ảo nghĩa của chính mình và tên kia ra sao, còn có thử nghiệm một số năng lực mới.
Phía sau Minh Hạo một bóng đen cao lớn hiện ra.
Tay cầm lưỡi hái đen, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh đậm, có điều đôi mắt này khác với hai năm trước. Tại ở giữa lòng mắt xuất hiện một màu đỏ, hình dáng tựa như phi tiêu. Đây chính là ba câu ngọc, mắt sharingan.
Tại thời khắc này, toàn bộ những người ở đây ngẩn người ra, ánh mắt không chớp động nhìn chằm chằm bóng đen sau lưng Minh Hạo, đám bọn hắn tựa như bị trúng tà thuật.
Đột nhiên, tại trước mắt bọn hắn xuất hiện một bóng đen to lớn cầm lưỡi hái tử thần, bóng đen lấy tốc độ rất nhanh xông đến, tay cầm lưỡi hái, chém về phía bọn hắn một nhát.
“Phốc”
“A!”
Đau, toàn thân như bị thứ gì đó đâm nứt ra…
Nội tạng rớt, máu chảy, da chóc….đám người thét thảm một tiếng,
Tử Thần vẻ mặt vô cảm lạnh lùng như không nghe thấy, hai tay cầm lưỡi hái tử thần hướng đám nguời lại lần nửa chém tới.
“Phốc”…
“Phốc”…
“Phốc”…
“Đừng tới nửa ác quỷ.”
“Chạy mau…”
Đám người hoảng loạn, bắt đầu chạy tứ tán, trong miệng phát ra âm thanh kêu thảm không dứt.
…
“Mấy người kia bị gì vậy thiếu chủ.”
Nê Tuyết Hà nhìn đám người đứng đó la thét như người điên, nàng kinh ngạc hỏi.
“À, là do ảo nghĩa của ta gây nên.” Minh Hạo hời hợt đáp, nhìn về phía sau bóng đen cầm lưỡi hái tử thần, đôi mắt ba câu ngọc điên cuồng xoay chuyển ở bên trong.
Nê Tuyết Há giật mình, lúc này nàng mới chú ý đến bóng đen ở tại sau lưng Minh Hạo, một tay che miệng lại.
“Ảo nghĩa này quá mạnh, cho dù hoàng đế Bách Thủy Quốc cũng bị dính phải không thoát ra.”
Nê Tuyết Hà ánh mắt sáng lên, ánh mắt tràn ngập làn xuân tình nồng nặc, đây chính là ánh mắt mê trai thường gặp ở bất kỳ đâu của thiếu nữ.
“Kết thúc.” Minh Hạo vỗ tay một cái, trong nháy mắt, một nhát chém xuyên trời đất, dòng thời gian, không gian tan rã mục nát.
“Xẹt.”
Âm thanh như cơn gió thổi qua.
Trên người đám quân thần Bách Thủy Quốc xuất hiện vết chém xéo, một cái khe rãnh nhỏ chạy dài từ mặt đến xuống chân.
Ánh mắt sinh cơ ngày càng tàn lụi, lấy mắt thường có thể thấy cả người bọn hắn nhanh chóng già yếu đi, dần da thịt rời ra, máu khô quắt, cả người biến thành tro bụi.
Con kia thủy long ảo nghĩa mờ đi biến mất.
Toàn trường bỗng nhiên im lặng, nếu nói vài phút trước chính là náo nhiệt ồn áo như cái chợ, thì lúc này lại không một tiếng động.
Mặc dù lúc này không có gió thổi, Nê Tuyết Hà lại cảm thấy cả người lạnh run lên, một cổ cảm giác kinh dị, sợ hãi xông lên đầu.
“Toàn bộ đã chết?”
Người rời xa chiến trường trong mắt hiện lên kinh sợ, không dám tin vào mắt mình.
“Dâm vương, thậm chí dâm đế đều toàn bộ chết? Ta nhớ rõ vài phút trước bọn hắn còn sống a. Tiếp đó đột nhiên cả bọn điên cuồng kêu lên, rồi lăn ra chết, đây là sao?”
Có người toàn thân không tự chủ run rẩy, hai chân như muốn đứng không vững lung la lung lay.
Đám người xung quanh không nói gì bởi vì bọn hắn cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Bọn hắn chỉ thấy đám kia đột nhiên la lên, sau đó lăn ra chết, không thấy Minh Hạo động tay chân gì, loại này chết vô cùng quỷ dị
Một hồi ngẩn ngơ, cả đám phục hồi lại tinh thần, sợ hãi chạy đi, không dám dừng lại.
…
Trong nháy mắt, tin tức toàn bộ người hoàng thất, các thế lực gia chủ, bá chủ Bách Thủy Quốc, và quan trọng nhất chính là hoàng đế Bách Thế Nhân vẫn lạc truyền ra khắp tứ châu dâm giới.