Sau khi ngưng tụ được Vân Đoàn, Tiêu Liên vẫn tiếp tục tu luyện thêm nữa ngày, đây là lần đầu tiên tu luyện của cô nên hiệu quả tu luyện vô cùng tốt, chính vì thế cô không muốn ngừng quá sớm. Còn Tiêu Viêm thì sau khi giúp cô ngưng tụ được Vân Đoàn thì cũng âm thầm rời đi.
Trong nữa ngày ấy Vân Đoàn liên tục mở rộng, đấu khí tích lũy được ngày càng nhiều, bỏng, một hiện tượng lạ nẩy sinh, thông qua hồn lực cảm nhận, cô nhận thấy sự hiện diện của một vật thể lạ trong người và vật thể này đang cố gắng hút lấy một lượng lớn năng lượng cô vừa hấp thụ được, cô nhận thấy Vân Đoàn của mình đang co rút lại, tuy tốc độ rất chậm nhưng cô vẫn nhận thấy nó. Cô bắt đầu ngưng thần nhìn chăm chú về hướng đi của nguồn năng lượng bị lấy đi một cách kỳ lạ đó và cô kinh ngạc phát hiện nguồn năng lượng đó đang đi về linh hồn hải của cô. (Linh hồn hải: Còn gọi là thức hải là nơi cất chứa lực linh hồn ở trung tâm não hải)
Khi nhìn vào Thức hải cô thấy có một vòng xoáy năng lượng đang hội tụ ngày một lớn và đang xoay tròn tốc độ cao, trung tâm vòng xoáy từ từ xuất hiện một chiếc nhẫn, kỳ lạ là chiếc nhẫn này ở trạng thái hư ảo, không hề có thực thể, nó cứ trôi nổi ở giữa tâm vòng xoáy và liên tục hút năng lượng, liên tục hút gần nửa ngày, chiếc nhẫn này hình thể có chút rõ ràng hơn nhưng sự thay đổi không nhiều nên vẫn không thể thấy rõ hình dạng chiếc nhẫn.
Nhận thấy sự thay đổi của chiếc nhẫn, cô càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ, nó hút đấu khí của mình là để phát triển. Ở kiếp trước cô là một Giám Đốc tài ba nên sự quyết đoán thì thể thiếu được, chính vì thế, cô trở thành kiến thợ siêng năng, ngày nào cũng dành thời gian tu luyện giúp chiếc nhẫn thần bí phát triển.
Thắm thoát, công việc này cô đã duy trì liên tục 8 năm.
Tám năm dài trôi qua, có nhiều việc phát sinh và thay đổi, trong đó có hai việc mà tôi vô cùng để tâm. Một vui, một buồn.
Tin vui là sau tám năm kiên trì thì chiếc nhẫn thần bí rốt cuộc cũng lộ diện hình dáng thật sự a. Đó là một chiếc nhẫn màu đen, vẻ ngoài vô cùng bình thường, chỉ như một chiếc nhẫn đồng thông thường, không có bất kỳ họa tiết trang trí nào, một chút cũng không, vô cùng trơn mượt, nhưng lật mặt trong chiếc nhẫn thì lại thấy chằng chịt các hoa văn kỳ lạ, không cách nào hiểu được.
Lúc này Liên Nhi đang nhập định tu luyện ở rừng trúc sau núi chợt cô nghe được một giọng nói “Đã lâu không gặp, cô khỏe chứ” giọng nói này nghe rất quen nhưng cô không nhớ được đã từng nghe thấy ở đâu.
“Ngươi là ai, chúng ta đã từng gặp nhau sao???” cô ngừng tu luyện, mở ra đôi mắt mờ mịch ngó nhìn xung quanh hỏi dò.
“Không cần tìm, ta không ở ngoài đó đâu, ta đang trong thức hải cô” giọng nói tiếp tục vang lên từ tốn.
“Thức hải của ta, sao có thể???” cô không tin hỏi, nhưng khi hỏi xong thì cô chợt nghĩ tới điều gì, cô lại bắt đầu nhập định, nhưng lần này không phải tu luyện mà cô đưa tâm thần chìm vào thức hải ngóng nhìn chiếc nhẫn thần bí, lúc này cô không dám tin hỏi “là ngươi nói chuyện với ta đúng không???”
“Đúng” nó hơi dừng một chút rồi nói tiếp “Có lẽ cô không nhớ ta đâu nhỉ??? hơi... Ta là người trước đây hỏi cô muốn đến thiên đàng hay địa ngục a” nó nói ngay vấn đề khác mà cô thắc mắc.
Nhưng khi nghe được câu trả lời thì cô ngốc trệ rồi kinh ngạc la lên (đương nhiên là la ở trong thức hải nên không ảnh hưởng môi trường xung quanh, không ai khác nghe thấy a) “Là ngươi” sau một khắc giật mình không dám tin, cô hỏi tiếp “nếu đúng như ngươi nói thì ta muốn hỏi ngươi tại sao ta lại ở đây, chẳng phải ta chọn đến thiên đàng sao???”
“Đây chẳng phải là một thiên đường rất tuyệt sao??? ta tạo cơ hội cho cô sống lại rồi còn gì, cô không thích à, nhưng theo ta thấy thì hình như cô cũng không căm ghét cuộc sống hiện tại a” nó lẽ thẳng khí hùng trả lời cô.
“Đúng là vậy, nhưng mà... hơi... thôi bỏ đi, đúng như ngươi nói, ta cũng không hề ghét cuộc sống hiện tại” cô không biết phải cãi lại như thế nào nên chỉ còn cách thở dài chấp nhận. Nhưng chợt cô nghĩ đến điều gì nên cô hỏi tiếp, nhưng thái độ có vẻ không được hòa hoãn cho lắm “Vậy nếu việc ngươi đưa ta đến đây là nhiệm vụ của ngươi, thì nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, thế, việc gì mà ngươi lại ở đây, trong thức hải của ta???”
“Ta cần trả lời cô sao??? ta thích ở đâu thì mặc ta” với giọng điệu trêu tức, chiếc nhẫn nói. “Thôi được rồi, ta đùa ngươi thôi, ta ở đây là để hổ trợ ngươi, ta đưa ngươi đến đây thì không thể để mặc ngươi như vậy được“. Nhưng khi thấy gương mặt không vui của Tiêu Liên nó liền đổi giọng nói.
“Hừ... Nghĩa khí quá hả, ngươi giúp gì được cho ta??? chẳng phải suốt thời gian qua ngươi vẫn phải nhờ vào hấp thu đấu khí của ta mới có thể nói chuyện được hay sao??? Ờ, nhắc việc này ta mới nhớ, ngươi nói muốn giúp ta mà suốt thời gian qua ngươi luôn kéo lùi làm ta không thể nào tiến triển được, nhìn xem, tám năm rồi, đã tám năm nhưng ta mới chỉ có Năm Đoạn Đấu Khí a, gần như một nửa lượng đấu khí ta tích lũy được đều bị ngươi, chiếc nhẫn thối nhà ngươi chiếm mất.” cô hơi bực mình nên nhả khẩu liên hồi làm cho con nhẫn đen đó chết lặng không biết đường trả lời.
“Nè, ngươi cũng đừng quá đáng vậy chứ. Ta cũng chỉ lả bất đắc dĩ thôi, vì để ngươi trọng sinh ta đã dùng hầu như hết sạch năng lượng tích lũy của ta, vì hao hết tinh lực nên ta rơi vào ngủ say, khi ngươi bắt đầu tu luyện, ta mới dựa vào đó tích lũy lại nguồn năng lượng bị mất ban đầu và dần dần thức tỉnh, dù vậy thì ta vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ khi nào ta có thể hóa thành thực thể trở lại thì mới có thể xem như khôi phục hoàn toàn, mà muốn có lại thực thể trừ phi ngươi trở thành Đấu Đế” có lẽ còn thù việc Liên Nhi liên tục chỉ trích lúc nảy nên nó cũng trả đũa bằng cách nói một mạch liên hồi.
“Đấu Đế, làm như chỉ cần ngươi nói là được vậy??? Hừ...” Liên Nhi có chút bất mãn hừ lạnh.
“Ngươi yên tâm, tuy ta chưa hồi phục hoàn toàn nhưng vẫn có thể giúp được ngươi” nhưng đáp lại cái hừ lạnh chỉ gặp nó lẽ thẳng khí hùng nói.
“Giúp ta cái gì???” gặp câu hỏi của cô nó không trả lời mà chỉ thấy trên người nó có một luồng ánh sáng hiện lên bao phủ cô vào trong, nhưng không chỉ có thần hồn mà còn có cả thể xác nữa, cả hai thoáng cái cùng nhau biết mất, tiêu thất một cách kỳ lạ.
Chỉ thấy vài hơi thở sau cô lại xuất hiện trong một không gian xa lạ, nơi đây giống như một thế giới thật sự, có đất đai, có bầu trời, có nước, cây cối, và nhiều thứ khác nữa. Lúc này cô chỉ biết trố mắt nhìn xung quanh, nơi đây thật đẹp, trời trong, nắng đẹp, gió nhẹ mát mẻ, nếu được cô muốn ở đây mãi.
Trong lúc cô đang thưởng thức phong cảnh xung quanh thì chiếc nhẫn thúi đó lại kéo cô trở về bằng một câu nói “thế giới này là một thế giới nhân tạo, do người tạo ra” khi nghe xong câu nói này, tất cả nhận thức của cô hầu như tan vỡ.
“Nhân tạo, không...không thể nào” cô không chắc chắn trả lời.
“Tại sao lại không, chỉ cần cô đủ thực lực thì chuyện tạo ra một thế giới mới không hề khó, chỉ cần, đủ thực lực thôi” nó hơi trêu đùa trả lời, hình như nó có sở thích là trêu chọc người khác a.
“Hơi... không biết đến khi nào ta mới có thể tạo ra một thế giới của riêng mình a” cô cảm thán than.
“Còn sớm lắm” đáp lại câu này là đôi mắt hình viên đạn của Liên Nhi.
“Ui, đừng nhìn ta như thế, ta có chút sợ a”giọng châm chọc chợt nổi lên
“Ngươi cũng biết sợ sao???”cô đáp lại bằng một lời mỉa mai. Sau khi mỉa mai thì cô mới phát hiện một điều, trước mặt cô là một chiếc nhẫn, không cái nào khác chính là cái nằm trong thức hải cô nhưng mà giờ nó lại treo lơ lững bên ngoài cơ thể cô “ Ngươi ra ngoài được rồi”
“Chỉ ờ đây thôi” Nó thản nhiên đáp lại.
“Được rồi, để ta đưa ngươi tham quan nơi này” nói xong nó bay thật nhanh về phía trước, Liên Nhi cấp tốc theo phía sau. Đi được một canh giờ thời gian. Bổng phía trước xuất hiện một cái huyết trì rộng chừng mười mét.
“Ngươi đừng nhìn nó nhỏ mà khinh thường, tuy chỉ rộng mười mét nhưng nó sâu không thấy đáy a, ta cũng không xác định được nó sâu bao nhiêu, bên trong là máu yêu thú, toàn là những yêu thú cường đại a, ví dụ như Chân Long, Chân Phương,... bên trong còn ẩn chứa nhiều điều bí mật, sau này ngươi tự mình tìm hiểu tiếp đi.”
Họ tiếp tục đi về phía trước, thêm khoảng một canh giờ nữa thì phía trước xuất hiện bốn ngọn tháp với màu sắc khác nhau.
“Những ngọn tháp này là gì? Chúng có công dụng gì?” cô tò mò ngó nhìn bốn tòa tháp hỏi.
Tuy bị hỏi nhiều lần nhưng nó vẫn kiên nhẫn giải thích cô nghe “Ngọn tháp màu trắng là Luyện Cấp Tháp, khi ở bên trong tu luyện, tốc độ tu luyện sẽ gia tăng nhiều lần so với thông thường, nhưng mỗi tầng mức độ nồng đậm của linh khí không giống nhau, tầng sau cao hơn tầng trước nên lực chèn ép lên cơ thể tăng lên theo, ví dụ, ớ tầng thứ nhất tu luyện thì tốc độ tu luyện sẽ nhanh gắp mười lần bình thường, tương tự lực ép cũng tăng gấp mười lần, muốn lên tầng tiếp theo thì có hai cách, cách một là tu vi cao đến một mức độ nhất định thì có thể lên tầng cao hơn, cách hai, đây là một cách gian lận a, chỉ cần có cường độ thân thể đủ mạnh để chịu đựng được lực ép do tầng trên tạo ra thì có thể lên tầng cao hơn.”
Dường như sợ cô chưa tiếp thu kiệp nên nó hơi dừng lại một chút rồi mới nói tiếp “tiếp theo là tào tháp màu xám, nó là Luyện Hồn Tháp, tác dụng duy nhất là luyện tính dẻo dai, bền chắc của thần hồn, đó là công năng chính, còn công năng nào nữa không thì cô tự mình tìm hiểu đi.”
“Phải tự tìm hiểu nữa sao??? Phiền phức”
Nó làm như không nghe thấy nói tiếp “ Tiếp theo là tòa tháp màu đồng, ngươi có ngửi thấy một mùi thuốc thoang thoảng bay ra từ đó không?”
“Đúng là có thật” cô kinh ngạc rồi chợt hiểu nói “có phải đây là Luyện Đan tháp?”
“Thông minh” nó không hề kiệm lời mà khen cô “tên như ý nghĩa, ngươi có thể học luyện đan ở đó, bên trong có rất nhiều đan phương đa dạng chủng loại với nhiều cấp bậc, đến từ nhiều thế giới khác nhau, luyện đan là một môn học bát đại tinh thâm nên ngươi cần phải cô gắng thật nhiều a”
Rất nhanh đã đến tòa tháp cuối cùng, tòa tháp cuối cùng là một tòa tháp màu bạc, lóng lánh màu kim loại “tòa tháp cuối cùng này tên là Luyện Khí Tháp, bên trong có các phương pháp luyện chế binh khí các loại, còn nguyên liệu thì có thể tự tìm bên ngoài mang vào hoặc lấy tại bên trong tháp, còn phương thức chi tiết thì khi ngươi bước vào bên trong sẽ được hướng dẫn sau”
Sau khi biết công dụng của bốn tòa tháp, họ lại tiến về phía trước và thấy một khu vườn, bên trong trồng không phải là hoa hay cây ăn trái mà là thảo dược, thảo được ở đây được trồng theo cụm, mỗi một cụm là một loại thảo dược khác nhau, ớ đây có nhiều loại khác nhau, đếm cũng không xuể, Tiêu Liên ngốc trệ, đứng yên tại chổ khi thấy cảnh này, cô không còn biết nói gì nữa, lúc này chỉ có chiếc nhẫn đó nói.
“Đây là được viên, vì môi trường ở đây khá đặc biệt nên có thể trồng nhiều loại thảo dược khác nhau mà không sợ chúng chết vì điều kiện sống không thích hợp, ngươi có thể sử dụng thảo dược ở đây để luyện đan, những thảo dược này được phân chia theo các khu rất thuận tiện cho việc tìm kiếm, rất nhanh ngươi sẽ quen thôi”
Sau một lát ngốc trệ Liên Nhi liền tỉnh lại và liên tục thốt ra những câu cảm thán.
“Vẫn chưa hết, vẫn còn vài nơi ta muốn ngươi đi nhưng không còn thời gian a, gia tộc ngươi sắp diễn ra trắc thí, chúng ta về thôi, lần sau lại đến, lúc đó ta sẽ cho ngươi xem nhiều thứ hơn.”
“Được” Liên Nhi tiếc nuối trả lời, nhưng nghĩ đến lần sau lại có thể vào khám phá làm cô bình tĩnh lại rất nhiều. Sau khi cô dứt lời chỉ gặp một luồng ánh sáng bao bọc lấy cô và một lần nữa cô lại biến mất và hiện ra lại ở rừng trúc sau núi.
Cô chạy thật nhanh đến địa điểm trắc thí vì cô nhận thấy thời gian trắc thí đến rồi. Khi đến nơi cô thở phào nhẹ nhõm vì vẫn chưa đến lượt cô nhưng khi ngước nhìn lên trắc nghiệm thạch thì cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc. Tiêu viêm, tam ca của cô đang chuẩn bị trắc nghiệm.