Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 102: Chương 102




Tỉnh lại lần nữa, Lâm Lam phát hiện mình bị trói trên giường, bên cạnh có một máy quay.

“Trần Lâm Kiệt anh muốn làm gì? Anh điên rồi sao?” Lâm Lam giãy giụa, cô vẫn luôn đề phòng Trần Lâm Kiệt, nhưng không ngờ anh ta lại bỉ ổi đến mức này.

“Tôi điên rồi? Tuỳ cô nghĩ sao cũng được. Lâm Lam, tôi cũng không muốn làm thế này, nhưng cô có biết cô đã đắc tội ai không? Diệp Đại Hải, ông ta không phải hạng dễ nói chuyện, nếu không giao cô cho ông ta, người xui xẻo sẽ là tôi!” Giọng nói Trần Lâm Kiệt có phần vặn vẹo, anh ta gầm nhẹ.

“Vậy nên anh bắt cóc tôi cho ông ta? Trần Lâm Kiệt anh có còn là người không? Anh thả tôi ra...” Lâm Lam quả thực không ngờ Trần Lâm Kiệt lại không có chừng mực, không có tôn nghiêm, vì bản thân anh ta mà bất chập thủ đoạn như vậy.

“Thả cô? Vậy tôi phải làm sao?”

“Anh luôn mồm nói anh yêu tôi, muốn lấy tôi, nhưng Trần Lâm Kiệt, anh tự nhìn xem anh đang làm cái gì? Anh không thấy bản thân anh rất buồn nôn à?” Thấy cầu xin không có tác dụng, Lâm Lam thử đả kích Trần Lâm Kiệt.

“Đúng vậy, tôi buồn nôn. Cô thì không buồn nôn sao? Cô giả vờ ngây thơ trước mặt tôi nhiều năm như vậy, nhưng vừa chia tay cô liền lên giường với biết bao nhiêu thằng đàn ông, bọn họ đưa ra giá cao đúng không? Hay là kĩ thuật tốt?” Nhắc đến cái này, đuôi mắt Trần Lâm Kiệt loé lên một tia máu, càng trở nên vặn vẹo.

Lâm Lam cắn môi: “Đồ vô liêm sỉ!”

“Tôi vô liêm sỉ?” Trần Lâm Kiệt tức giận, anh ta tự giễu hỏi lại, tay bóp cằm Lâm Lam.

“A... Đau... Anh thả tôi ra, đừng phát điên nữa, chuyện chưa đến mức không cứu vãn được, chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh...”

“Giúp tôi? Giúp thế nào? Hay là kêu tên ăn hại đó của cô giúp?” Trần Lâm Kiệt ra sức bóp cằm Lâm Lam.

“Tôi...”

“Nói, các người cấu kết với nhau từ bao giờ? Vì hắn nên cô mới đá tôi đúng không?” Không đợi Lâm Lam trả lời, Trần Lâm Kiệt bất chấp sự thật ngoan cố hỏi, giống như người ngoại tình trước là Lâm Lam vậy.

“Trần Lâm Kiệt, anh như thế này có ý nghĩa gì chứ? Tôi chẳng làm chuyện gì có lỗi với anh cả, sau khi anh dan díu với Hàn Hinh Nhi thì tôi và Diêm Quân Lệnh mới kết hôn. Có thể anh không biết, sau khi cuộc thi “Sao Tấn Thị” kết thúc tôi đã trông thấy hai người.” Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Lâm Lam lộ vẻ mỉa mai, hôm đó là một bước ngoặt trong cuộc đời Lâm Lam.

Bởi vì Trần Lâm Kiệt, vì Hàn Hinh Nhi, vì sự phản bội của bọn họ.

“Cô...” Trần Lâm Kiệt không ngờ Lâm Lam lại biết ngay từ lúc đó rồi.

“Vì vậy đừng mở miệng ra nói yêu tôi nữa, làm ô uế tình yêu.” Lâm Lam lạnh lùng nói.

Trần Lâm Kiệt không đáp được, lại đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Cô vừa nói đã kết hôn với ai?”

“Chẳng phải anh nghe thấy rồi à?” Đến lúc này, Lâm Lam cũng thấy không cần thiết phải che giấu nữa.

“Cái gì... Diêm Quân Lệnh? Cô nói là Diêm Quân Lệnh? Diêm Quân Lệnh ở Bắc Kinh?” Lúc này, Trần Lâm Kiệt lúc này còn kinh hãi hơn cả việc nghe thấy tin Lâm Lam đã kết hôn trước đó, đáy mắt lộ rõ sự kinh ngạc và không thể tin.

Lâm Lam gật đầu.

“Không thể nào!” Trần Lâm Kiệt đẩy Lâm Lam ra, không tin tưởng cái sự thật này.

“Giờ anh thả tôi ra, tất cả vẫn còn kịp.” Lâm Lam cố gắng bình tĩnh khuyên Trần Lâm Kiệt, tránh đã kích thần kinh anh ta.

“Thả cô ra? Ha ha, Lâm Lam, cô nghĩ tôi dễ lừa như thế sao? Người đàn ông như Diêm Quân Lệnh sao có thể lấy cô chứ? Cô điên rồi hay xem phim ngôn tình nhiều quá hả?” Trần Lâm Kiệt vẫn không tin tưởng Lâm Lam.

“Anh cảm thấy tôi là loại người sẽ nói linh tinh để lừa anh sao?” Trần Lâm Kiệt, đừng liên tục mắc sai lầm nữa!” Lâm Lam vẫn tận lực khuyên nhủ, cô không ngốc, vừa nhìn thấy máy quay bên cạnh cô đã biết Trần Lâm Kiệt định làm gì.

“Vậy nghĩa là Thẩm Hoằng chỉ là tấm chắn, còn tên già kia thì sao?” Trần Lâm Kiệt không cam lòng hỏi tiếp.

“Tài xế riêng.” Lâm Lam rất sợ sẽ chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của Trần Lâm Kiệt.

“Vậy cô cũng không phải ở Nam Uyển mà ở quốc tế Đỉnh Thành đúng không?” Nhớ tới những tư liệu tra tìm lúc trước, Trần Lâm Kiệt rất bực tức, tên khốn thám tử đó lừa hắn để kiếm tiền, nhưng đúng là đã nhìn thấy Lâm Lam lái xe về hướng đó.

Bây giờ xem ra Lâm Lam không ở Nam Uyển mà là ở quốc tế Đỉnh Thành, nơi đó là khu khai phá của nhà họ Diêm.

Lâm Lam gật đầu: “Thả tôi đi, tất cả vẫn còn cơ hội.”

“Ha ha, cô cảm thấy tôi còn có thể thả cô sao? Diêm Quân Lệnh sẽ không tha cho tôi, Diệp Đại Hải cũng sẽ không bỏ qua, nếu đã vậy tại sao tôi không ngủ với người phụ nữ của tôi chứ. Lâm Lam, cô là của tôi. Ba năm trước cô là của tôi, giờ vẫn vậy!” Trần Lâm Kiệt bị đả kích, cảm xúc đã không khống chế được.

“Trần Lâm Kiệt anh lí trí một chút, anh đang phạm tội đấy, anh sẽ huỷ hoại chính mình!” Lâm Lam phát hoảng, nhớ lại hành động lần trước của Trần Lâm Kiệt, sự sợ hãi trong lòng cô không ngừng tăng lên.

“Huỷ hoại sao?’ Trần Lâm Kiệt nhìn chằm chằm vào Lâm Lam khẽ hỏi, cảm giác rất không bình thường.

“Trần Lâm Kiệt...”

“Nhưng tôi chỉ muốn có được cô!” Lâm Lam vừa hét một tiếng Trần Lâm Kiệt đã nghe thấy anh ta cố chấp nói.

Cả căn phòng ngập hoa hồng đỏ, mang theo cảm giác yêu dị của màu máu, máy quay dựng bên cạnh, tất cả khiến Lâm Lam cảm thấy bất an.

“Trần Lâm Kiệt, anh đang hiếp dâm đấy!” Lâm Lam giãy giụa gầm lên.

“Rồi sao? Diệp Đại Hải muốn cô thân bại danh liệt, để người khác kiếm lời không bằng tự tôi làm, cũng coi như lòng nhân từ cuối cùng của tôi dành cho cô!” Cưỡng hiếp có thể nói thành nhân từ, chắc cũng chỉ có loại đàn ông như Trần Lâm Kiệt mới nói đường đường chính chính như vậy.

Hai tay hai chân của Lâm Lam đều bị trói, cô không biết Tăng Tuyết có đọc được tin nhắn không, chắc chắn chú Trương không ở đó cũng chẳng phải là trùng hợp, Trần Lâm Kiệt đã tính hết tất cả.

“Trần Lâm Kiệt anh bình tĩnh đi, anh biết Diêm Quân Lệnh là ai mà, chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ bảo anh ấy giúp anh, được không? So với việc cá chết lưới rách, chẳng thà anh tìm cho mình một đường sống!” Lâm Lam không nghĩ rằng có một ngày cô sẽ dùng cách thức này để đàm phán với Trần Lâm Kiệt.

Tay chân bị trói chặt, đầu óc cô còn đang đau nhức và choáng váng vì thuốc mê.

“Giúp tôi? Diêm Quân Lệnh? Cô nghĩ rằng loại đàn ông như vậy sẽ quan tâm cô thật sự mà không phải chơi đùa sao? Nếu không tại sao anh ta lại che giấu việc đã kết hôn, che giấu cô như một con chim hoàng yến? Lâm Lam, cô đừng ngốc như vậy nữa!” Từ đáy lòng, Trần Lâm Kiệt vẫn cảm thấy người như Diêm Quân Lệnh sao có thể ở bên Lâm Lam cho được, đó là đế vương trên cao, không phải người phàm như bọn họ có thể với tới.

“Trần Lâm Kiệt... Nếu anh ấy không quan tâm tôi liệu anh ấy có lấy tôi không? Anh bình tĩnh lại đi...”

“Đừng ở đó nói ngon ngọt nữa, vô dụng thôi. Hắn đã ngủ với cô thế nào? Từ đây, hay từ đây?” Nghĩ tới chuyện người phụ nữ mà mình chưa từng đụng vào lại ngủ vô số lần với người đàn ông khác, Trần Lâm Kiệt ghen ghét phát điên. Anh ta kéo áo ngoài của Lâm Lam ra, sờ lên ngực cô, hỏi to.

“Trần Lâm Kiệt... lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra...”

“Tôi bẩn? Vậy cô chẳng phải càng bẩn sao? Đồ dâm tiện! Hôm nay tôi phải xem xem cô dâm đến mức nào mới chinh phục được người như Diêm Quân Lệnh!” Dứt lời, Trần Lâm Kiệt xé rách váy Lâm Lam.

Xoẹt...

Tiếng vải vóc bị xé rách khiến bầu không khí trong căn phòng càng trở nên căng thằng. Hai chân Lâm Lam bị trói, cô thử đá Trần Lâm Kiệt ra, cơ thể lùi về đằng sau.

Nhưng còn chưa được mấy bước lại bị Trần Lâm Kiệt kéo mạnh lại.

“Lâm Lam, đừng phí sức nữa, hôm nay cô chạy không thoát đâu!” Nói rồi Trần Lâm Kiệt hôn cô.

“Ưm... Trần Lâm Kiệt anh cút ra...” Lâm Lam cắn mạnh Trần Lâm Kiệt một ngụm, phút chốc mùi máu tanh tràn ra, nhưng Trần Lâm Kiệt không buông ra Lâm Lam ra, ngược lại càng thêm hưng phấn.

“Lâm Lam, cô thật tàn nhẫn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.