Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 123: Chương 123




“Trần gia?” chuyện này ngoài dự liệu của Diêm Quân Lệnh, xem ra Trần gia tuy không nhận Trần Lâm Kiệt nhưng lại thiếu đi chữ Đức.

“Sếp xen xử lý như thế nào?”

“Trần gia không phải là đang tìm người đại diện thời trang sao? Để Trương Việt đi.” Diêm Quân Lệnh nói mà mặt không chút biểu cảm nào.

Lý Húc nghe xong thì giơ ngón tay cái ra, chiêu này thật thâm hiểm.

Ngày nay Diêm Quân Lệnh dùng một kẻ bỏ đi tới làm đại diện cho Trần gia, vậy là hình ảnh của Trần thị tự nhiên sẽ gắn liền với Trương Việt.

Một ngày nào đó Trương Việt lộ scandal, Trần gia đương nhiên sẽ bị liên lụy.

Bởi vậy Lý Húc mới nói chiêu này của Diêm Quân Lệnh thâm hiểm.

“Tôi lập tức kêu người đi làm.” Lý Húc vâng dạ, rời khỏi biệt thự.

Một lát sau Lộc Tam gọi điện tới, “Sếp, xe đã đưa tới chỗ Thẩm thiếu gia rồi.”

“Ừm, phái người đi theo dõi tài xế xe 16 chỗ đi.” Diêm Quân Lệnh rất ghét sự việc không rõ ràng.

“vâng.” Lộc Tam đã sắp xếp xong rồi, sơ suất hôm nay vốn dĩ có thể tránh được, nếu như họ sớm phát hiện chiếc xe đó có vấn đề thì sẽ không xảy ra sự việc như vậy rồi.

Tự trách bản thân, Lộc tam liền mau chóng xử lý công việc.

Trời nhá nhem tối.

Vương Đại và Lộc Tam không giống với những lúc làm việc trong bóng tối, mà giống như hai pho tượng đứng bất động trước cổng.

“Để bọn họ vào ăn cơm đi.” Lâm lam gọi mấy lần nhưng hai người không phản ứng gì.

“Em ăn đi.” Lần đầu tiên Diêm Quân Lệnh từ chối lâm Lam.

Lâm Lam thấy vậy liền mặt dày nói, “Anh tha cho họ đi, tình hình lúc đó họ chạy ngay đằng sau, là chiếc xe đó từ ở giữa xông lại, bọn họ muốn chặn cũng không chặn kịp, huống hồ em bây giờ đã không sao rồi mà.”

“Chỉ cần chậm 3 giây nữa thì tiểu hồng không chỉ xước chút sơn thôi đâu.” Diêm Quân Lệnh vừa nghĩ tới cảnh ghi lại từ camera liền rùng mình.

Tội nghiệp cô bé ngốc này, buổi sáng bị dọa tới mức hai chân mềm đi, buổi chiều lại bị kinh sợ tới mức quên sạch sẽ. Đúng là trí nhớ không phát triển.

“Ha ha, bởi vậy mới nói đại nạn không chết ắt có phúc báo, Thịnh Thiên đã đồng ý điều kiện hợp đồng của em, khi em tỉnh dậy đã làm thông báo chính thức rồi, chỉ đợi Lỗ tổng về là có thể ký hợp đồng ròi, xong hợp đồng em có thể kiếm được 150 vạn tệ, số nợ còn lại trong 1 năm sẽ trả hết. Nói đi, anh thích cái gì, em tặng!” Lâm Lam nhắc tới chuyện ký hợp đồng đầy vẻ tự hào.

Tuy rằng thông báo chính thức của Thịnh Thiên vẫn chưa biểu thị ró ràng là hợp đồng với cô, nhưng ngoài mặt thì đã rõ như ban ngày rồi. Nữ người mẫu hot nhất hiện nay, lại thêm việc trình diễn bộ sưu tập của Trình Phi, chỉ có thể là cô. Tâm trạng của lâm lam vui sướng vô cùng, còn về chuyện khiếp sợ lúc sáng, cô sớm đã quẳng sang một bên rồi.

“Ha, mới kiếm được 100 vạn tệ đầu tiên mà đã tự đắc nhỉ?” Diêm Quân Lệnh cười vui.

Lâm Lam ngẩng mặt vui vẻ, “Là 100 vạn chứ không phải 100 tệ. Trước đây em ký hợp đồng với Tinh Thần 3 năm cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, số tiền này cũng gần đủ để ba em làm phẫu thuật rồi!”

Những năm này Lâm Phúc Sinh chưa từng bạc đãi lâm lam, nhưng mà cách dạch chuyên nghiệp như vậy nói đói thì cũng không đói nhưng giàu thì không giàu nổi, bởi vậy lâm lam mới tự nhận mình chẳng qua là một người bình thường, đối với Diêm Quân Lệnh 100 vạn tệ là số nhỏ, nhưng đối với cô là cả số tiền lớn.

Hơn nữa số tiền tương đối lớn này vẫn chưa tới tay thì cô đã vui tới quên trời đất luôn rồi.

“Ừm, bánh bao nhỏ nhà chúng ta biết kiếm tiền rồi, nhưng mà có vui thì cũng đợi tới lúc cầm

được tiền trên tay đã.” Không giống như Lâm Lam coi trọng Thịnh thiên, Diêm Quân Lệnh lại rất rõ nội tình của Thịnh Thiên.

“Được, anh đợi mà xem.” Vẻ mặt dương dương tự đắc của Lâm Lam, vẻ mặt của cô gái năng động trẻ trung khiến Diêm Quân Lệnh thích thú.

“ăn cơm thôi.” Xoa xoa đầu phấn khích của Lâm lam, Diêm Quân Lệnh ra lệnh.

Ngoài cổng hai thần giữ cửa vẫn tiếp tục đứng.

Ăn cơm xong, nhân lúc Diêm Quân Lệnh đi vào phòng sách Lâm Lam liền đi đem cơm cho Vương Đại và Lộc Tam.

“Hai anh có ăn không?” Lâm Lam tốt bụng mang cơm cho họ nhưng không ngờ họ không nhận, cô đã mang tới trước mặt rồi nhưng họ vẫn không ăn. Lâm Lam nhất thời tức giận, vênh mặt lên hỏi.

Vương Đại không nói gì, Lộc Tam mặt khổ sở, không phải họ không muốn ăn mà là không dám ăn.

“Không nói phải không? Tôi ra lệnh cho các anh phải ăn!” lâm Lam nói xong liền lấy thìa ra, giống như đút cho ăn vậy.

“Phu nhân đừng làm vậy...” Vương Đại bị đông tác của Lâm lam dọa, mặt đỏ bừng vội vàng từ chối.

Lộc Tam thấy vậy, hài hước nói, “Phu nhân kêu cậu ăn thì cậu ăn đi.”

“Cậu im miệng.” Không giống thái độ khiêm nhường với Lâm Lam, Vương Đại nhìn Lộc Tam quát lớn.

Lộc tam thu người lại, kết quả Lâm Lam chuyển qua anh ta, “Anh ta không ăn thì cậu ăn.”

“Phu nhân, đừng... chúng tôi mà ăn sẽ bị ông chủ đánh chết.” Lộc Tam vừa thấy vậy thì sợ mặt trắng bệch ra,

Ông chủ của bọn họ nhìn có vẻ dễ tính, nhưng danh hiệu đứng đầu quyền vương quyền Thái không phải bịa ra, nếu không họ cũng không thể nào cam tâm tình nguyện bảo vệ Lâm Lam.

Vương Đại tuy ngại ngùng, nhưng vừa nhìn Lộc Tam như vậy cũng là trong họa có phúc rồi.

“Anh ta mặt đỏ, cậu mặt trắng? Tôi cũng không phải quỷ dạ xoa, đúng thật là.” Nhìn phản ứng của hai người này, Lâm Lam cũng hết cách, cô vốn vẫn muốn tiếp cận họ, kêu họ dạy cho chút võ quyền cước, xem ra không được rồi.

“Không có.” Hai người lần này đồng thanh đáp.

Lâm Lam hết cách, chỉ đành để hai người họ đứng đó.

Lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

“Là cô Coco.” Chú Trương lên trước trả lời.

Nghĩ tới ngày trước tự mình ghen tuông, còn về thân phận thật sự của Coco, Lâm lam chép miệng rồi để chú Trương mở cửa cho người vào.

“Các người cứ đói bụng đi, lát đừng giành ăn với vượng tài là được.” Lâm Lam dứt lời, kiêu ngạo đi vào trong, ôm theo vượng tài lên trên lầu.

Từ sau khi chú cún có lần lên lầu bị Diêm Quân Lệnh tức giận đá bay thì không dám lên nữa, nhưng mà cũng không cản được sự yêu quý của nó với người trên lầu.

“vượng tài em nói xem em có phải là ngũ quan khiếm khuyết? Chị thương em như vậy, em lại đi yêu tên đàn ông kia, nếu nói em háo sắc nhưng em lại là một chú cún? Nói em là gay nhưng em lại nhiệt tình với chó mẹ nhà hàng xóm, em nói rốt cuộc em yêu ai?” Lâm Lam ngồi trên sofa dạy dỗ vượng tài.

Kết quả là chú cún con trở mình thoải mái nằm trong lòng lâm lam, wang wang 2 tiếng rồi nhắm mắt ngủ.

“Ha.” Lâm lam hết nói nổi.

“Nó là Diêm Vượng Tài?” Coco vừa vào tới thì nhìn thấy vượng tài nằm trong lòng Lâm Lam, có chút thích thú liền hỏi,

“Đúng vậy.” Lâm Lam hoàn toàn không nhìn thấy vẻ thích thú của Coco.

Mấy lần trước tới, vượng tài đều bị thím Vương nhốt trong chuồng chó, hôm này lần đầu được gặp.

“Dễ thương quá, tôi có thể chụp với nó vài tấm hình không?”Coco bước lên dùng đôi tay được bảo dưỡng đẹp vuốt ve vượng tài.

“Có thể.” lúc Coco cúi xuống, Lâm Lam nhìn kỹ niềm kiêu hãnh trước ngực của đối phương, nếu là trước đây lâm lam nhất định sẽ rất ngưỡng mộ bộ ngực đó, nhưng lúc này vừa nghĩ tới đây là một người đàn ông...

Giọng nói và cơ thể của Lâm Lam ngây đơ ra, không phải cô không thích người đồng tính, chỉ là đối với sự khác biệt đó có chút không thích ứng được.

Cầm điện thoại lên chụp giùm ảnh cho Coco và vượng tài, Coco lúc thì chu môi, lúc thì hôn gió, cơ thể sexy,ngũ quan diễm lệ, kiểu gì cũng gợi cảm, mông cong nữ tính còn hơn cả con gái, lâm lam không ngừng nuốt nước bọt, bỗng cảm thấy bản thân là phụ nữ thật thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.