Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 128: Chương 128




“Bánh bao nhỏ không thành thực.” Diêm Quân Lệnh cứ nhìn Lâm Lam như vậy, độ cong của môi càng ngày càng lớn, anh nhìn đến nỗi trong lòng của Lâm Lam ngày càng ngứa ngáy.

Cũng không biết là bị mê hoặc hay không cưỡng lại được độ cồn trong người, cô đột nhiên như uống phải bùa mê thuốc lú, nghiêng người học theo Diêm Quân Lệnh dùng tay bịt lấy đôi mắt của người đàn ông, từng chút từng chút một hôn lên đôi môi của anh.

Người ta nói đàn ông môi mỏi thì bạc tình, Lâm Lam không biết Diêm Quân Lệnh có bạc bạc tình hay không, chỉ biết rằng đôi môi này thực sự rất đẹp, như là sinh ra để hôn vậy.

Lâm Lam cứ hôn rồi lại hôn, đột nhiên cô tinh nghịch cắn lấy cánh môi của người đàn ông sau đó phát hiện ra cảm giác cũng không tồi lại cắn tiếp cánh môi còn lại, kết quả là không khống chế được lực nên cắn quá mạnh.

“Ư...” Tiếng rên lần này là của Diêm Quân Lệnh, nhưng cơ thể của Lâm Lam lại không nhịn được mà run lên một hồi, giống như bị điện giật vậy toàn thân có cảm giác tê tê, tiếng rên của người đàn ông này còn mạnh hơn thuố kích thích khiến Lâm Lam can đảm hơn rất nhiều.

Đôi tay nhỏ có chút lạnh vuốt lên cơ bắp của Diêm Quân Lệnh, theo phản xạ cô liếm đôi môi của mình, sau đó cắn từng chút từng chút một, nếu như người đàn ông không phát ra tiếng kêu thì cô vẫn cứ mặc nhận là không đau, dùng sức mà cắn, chỉ đến khi nghe thấy ư hử trầm thấp hoặc là tiếng rên rỉ cô mới thôi, đổi sang chỗ khác.

Công sức sau một khoảng thời gian ngắn, từ yết hầu cho đến ngực của Diêm Quân Lệnh đều là những vết cắn lớn nhỏ, vô cùng ái muội.

“Bé con, em tuổi chó à?” Diêm Quân Lệnh nén lại cảm giác ngứa ngáy và một chút đau, thấp giọng hỏi.

“Anh sợ gì thì em tuổi đấy.” Lâm Lam ở trên cơ thể của người đàn ông tác oai tác oái, cô cũng trở nên to gan hơn, nói xong cô lại cúi đầu cắn lấy chỗ nào đó đang lồi lên của Diêm Quân Lệnh.

“Ư... Lâm Lam...”

“Em không cố ý...” Quá đắc ý nên cô vô ý cắn mạnh hơn, bản thân Lâm Lam cũng cảm nhận được hạ thân của người đàn ông run nhẹ lên, sau đó có một chỗ nào đó ở hạ thân ngay lập tức dựng thẳng lên, Lâm Lam lùi về sau, vật đó vừa vặn chạm vào mông cô.

“Anh biết.” Diêm Quân Lệnh cười như không người nhìn Lâm Lam, bàn tay to lớn di chuyển từ sau đầu trượt xuống bờ mông Lâm Lam, “Em khổ cực như vậy, nếu anh không “Lên” thì chẳng phải là rất mất lịch sự sao.”

“Anh... có thể đừng nói toẹt ra như thế được không?” Lâm Lam có chút xấu hổ.

“Được anh chỉ làm.” Nói xong câu này, một tay Diêm Quân Lệnh giữ lấy bờ mông Lâm Lam, một tay kéo chiếc quần ren của Lâm Lam sang một bên, cởi bỏ chiếc quần lót của mình, rồi đột nhiên thả tay ra.

Lâm Lam mất đi điểm tựa, ngồi mạnh xuống, cô hét lên một tiếng, cơ thể nằm trên ngực người đàn ông, thân dưới có cảm giác như bị xé rách vậy.

“Hự... bảo bối khít quá...”

“Ư... anh đừng nói chuyện.”

Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam như cùng lúc phát ra tiếng rên rỉ ậm ừ, chưa kịp thích ứng lại liền nghe thấy giọng nói phóng đãng của người đàn ông, khuôn mặt hồng lên vì xấu hổ của Lâm Lam vùi trong ngực của Diêm Quân Lệnh, cô ấp úng cảnh cáo anh.

“Được.” Người đàn ông nói một chữ được với ngữ điệu không mấy đứng đắn, cơ thể với body siêu chuẩn ôm lấy cơ thể mảnh mai của người phụ nữ, nhanh chóng dùng sức mạnh hơn.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên Diêm Quân Lệnh làm chuyện này, nhưng cảm giác mỗi lần lại khác nhau.

Lâm Lam không chịu nổi sự mãnh liệt như vậy của người đàn ông, không thể kềm được mà phát ra tiếng rên rỉ, “Diêm Quân Lệnh anh chậm chút...”

“小包子,还生气吗?”阎军令动作不减,哑着嗓音问。

“Bánh bao nhỏ, còn giận không?” Động tác của Diêm Quân Lệnh không hề chậm lại, hỏi với giọng khàn khàn.

Ánh đèn lờ mờ ở đầu giường khiến cho tư thế khăng khít của hai người bị phóng to lên mấy lần phản chiếu lên trần nhà, giống như trò chơi chiếu hình mà ngày bé ta vẫn chơi vậy.

Trước đó Lâm Lam không hề chú ý đến là mỗi lần cử động là cái bóng cũng sẽ động theo.

Không nghe thấy câu trả lời của cô gái bé nhỏ, Diêm Quân Lệnh bất mãn xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lam lại, cắn nhẹ một cái, “Còn giận?”

“Không.” Lâm Lam co người lại,kết quả là Diêm Quân Lệnh thuận thế thúc mạnh về phía trước, tư thế ngập tràn mùi sắc dục ái muội.

“Thế sau này còn làm loạn không?” Mỗi lần Diêm Quân Lệnh hỏi là cơ thể của anh lại tiến về đằng trước.

Cả người Lâm Lam lắc lư theo cơ thể của người đàn ông, lúc mới bắt đầu cô còn mất tập trung, nghĩ thứ khác, cuối cùng là bị dày vò khiến cho đôi mắt mơ mơ màng màng phủ một màn sương, không ngừng lắc đầu.

Nhưng Diêm Quân Lệnh vẫn không thấy đủ, anh nâng đôi chân dài của cô đặt lên vai mình, đẩy mông lên, tiếp tục hỏi, “Có thích như bây giờ không?”

“Diêm Quân Lệnh, anh lưu manh.” Bị xoay bắt thử những tư thế khó, lại còn hỏi cô có thích không, người đàn ông này cũng thực là quá xấu xa đi.

“Em không thích anh làm thế này?” Bởi vì đắm mình trong dục vọng nên trong giọng nói của Diêm Quân Lệnh lộ ra sự trầm khàn, khêu gợi tình dục một cách nồng nhiệt.

Độ dẻo dai của Lâm Lam rất tốt, nhưng da mặt lại mỏng, trước đó cô làm loạn lên vấn đề là người đàn ông này có tình cảm gì với cô, muốn nhân việc này để chứng minh anh đối với cô là thứ tình cảm của đàn ông đối với phụ nữ.

Nhưng khi tay không ra trận, Lâm Lam chỉ muốn làm một con rùa rụt cổ, nhưng người đàn ông nào đó lại trực tiếp hóa thân thành cầm thú.

“Em thích... ư...”

“Anh biết em thích anh.” Không đợi Lâm Lam nói ra, Diêm Quân Lệnh đã chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, trả lời giúp cô.

Lâm Lam phiền muộn, “Ai thích anh?”

“Thế em thích làm tình với anh?” Diêm Quân Lệnh cười gian.

“Anh...”

“Đừng anh nữa, chuyên tâm một chút.” Không muốn tranh luận cùng cô cái vấn đề có cũng vô dụng đó, Diêm Quân Lệnh nhịn đủ rồi, anh chỉ muốn dùng sức mà đoạt lấy.

Tuy mỗi lần đắm trong bể tình, trong đầu anh sẽ không tự chủ được mà xuất hiện hình dáng bánh bao nhỏ lúc ba bốn tuổi, anh cũng cảm thấy mình rất cầm thú, nhưng hộm nay thực sự không thể khống chế được nữa.

Cả phòng ngủ đều là tiếng thở dốc của hai người, nó cũng trở thành liều thuốc kích thích cho đôi bên. Nó khiến Diêm Quân Lệnh đòi hỏi không biết mệt, tiếp theo đó là chút cồn trong người làm cho anh càng hận không thể nuốt người phụ nữa bé nhỏ dưới thân này vào bụng.

Lâm Lam trong miệng lẩm bẩm cầm thú, cô ngầm quyết định là sau này không dám thách thức giới hạn chịu đựng của người đàn ông này nữa.

Ngày thứ hai.

Lâm Lam tỉnh dậy đã là mười giờ, mở mắt ra phát hiện mình bị ôm chặt trong lòng người đàn ông, khó chịu vặn vặn eo, “Diêm Quân Lệnh, cái đồ xấu xa nhà anh...”

“Uhm.” Diêm Quân Lệnh lười nhác xoay người, lại đè Lâm Lam xuống dưới cơ thể mình, anh còn tán đồng mà uhm một tiếng, nhắm mắt ngậm lấy dái tai của cô, “Hôm qua chưa làm em thỏa mãn? Hay là thêm lần nữa.”

“Không muốn!” Lâm Lam sợ hãi kêu lên một tiếng, vừa ngồi dậy, cả người đã bị kéo lại nằm gọn trong lòng người đàn ông.

“Không muốn? sao anh thấy là em đang muốn, nếu không thì làm sao xứng với việc sớm ngày ra em hô lên anh là đồ xấu xa?” Giọng nam trầm lười nhác vang lên, dứt lời anh còn cố ý thổi vào bên tai Lâm Lam một luồng hơi nóng.

Thổi đến nỗi cả tai và cổ Lâm Lam đều cảm thấy ngứa ngáy, không kềm chế được mà chui vào lòng Diêm Quân Lệnh.

Kết quả là Lâm Lam lại một lần nữa bị ăn cho sạch sẽ, toàn thân mềm nhũn không muốn cử động. Nhưng nhìn sang Diêm Quân Lệnh, người ta lại nét mặt hồng hào, bước xuống giường rồi đi vào nhà tắm.

Bụng Lâm Lam kêu òng ọc, nhưng không thể thắng nổi cơn buồn ngủ, cô ôm lấy bụng rồi ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là một giờ chiều rồi, thím Vương đã nấu cơm xong, chỉ đợi Lâm Lam xuống ăn.

Hiện giờ Lâm Lam không thể quan tâm đến cái kế hoạch chăm sóc cơ thể mà Coco đã đặt ra, cô cầm bát lên ăn từng miếng từng miếng to, đang ăn vẫn không quên hỏi thím vương, “Cái đồ cầm thú kia đâu ạ?”

“Ha, ông chủ đến công ty rồi.” Thím Vương có chút ngượng ngùng trả lời, có điều nói xong thì liền nhắc nhở, “Tiểu Lam, sau này cháu đừng gọi ông chủ là cầm thú, để ông chủ nghe thấy sẽ không vui.”

“Dạ.” Lâm Lam dạ một tiếng, trong lòng tức giận nghĩ, anh chính là cầm thú.

“Có điều ông chủ đúng là nên tiết chế chút.” Thím Vương với tư cách là người qua đường thì thầm một câu.

Xoẹt! Tai Lâm Lam bất chợt đỏ lên, cúi đầu tiếp tục ăn cơm. Hôm nay cô không phải làm việc, nhưng đã hẹn với Coco.

Lâm Lam đang nghĩ thì Coco đã tới trước giờ hẹn, nhìn thấy trên bàn ăn của Lâm Lam có bốn cái đĩa và hai cái bát trống liền đưa tay bịt miệng lại, “Trời ơi, trời ơi...”

“Xảy... xảy ra chuyện gì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.