Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 182: Chương 182




Lâm Lam cúp máy, nụ cười trên mặt đã lập tức cứng đơ lại, bực bội nghĩ: “Gã đàn ông thối này, ăn cơm đã ăn mất mấy tiếng đồng hồ rồi, anh nghĩ anh đang nướng cả con bò hay sao?”

Tuy nhiên tức thì tức thật, Lâm Lam nằm úp trên giường, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào vì câu trả lời lúc nãy của ông chồng mình, nhưng nằm úp một lúc sau, cô tự dưng ngủ thiếp đi.

Mấy ngày này liên tục vòng vo đi lại giữa sáu thành phố lớn này, lại còn suýt nữa bị hỏng mặt, cộng thêm áp lực trong lòng, nếu nói Lâm Lam không mệt là chắc chắn là chuyện đùa, bây giờ đã được nằm trên giường mình rồi, cơn buồn ngủ như sóng triều ập tới, không lâu đã ngủ say.

Diêm Quân Lệnh về đến nhà, cứ tưởng sẽ phải nhận cuộc điều tra nghiêm ngặt của bà vợ mình, không ngờ đi vào phòng ngủ cái là đã nhìn thấy một chiếc “bánh bao nhỏ” đang nằm bẹt trên giường, ngay cả áo ngủ còn chưa thay, co người chui ở trong chăn, ngủ rất ngon lại còn ngáy nữa.

“Tiểu hậu đậu này.” Diêm Quân Lệnh cười khẽ, lôi điện thoại ra chụp một tấp ảnh đang ngủ nghiên mặt của nàng, lúc chuẩn bị đi vào phòng tắm, anh lại nghĩ đến cái gì đó, bật chế độ ghi âm, ghi âm lại tiếng ngáy của Lâm Lam vào điện thoại.

Nhưng như vậy vẫn chưa xong, người đàn ông luôn thể hiện tác phong cứng nhắc lại còn có bộ mặt lãnh cảm này lại gửi tấm ảnh vừa chụp vợ yêu tung lên tường bạn bè, sau đó ghi chú: “Ngay cả ngủ ngáy cũng đáng yêu như vậy.”

Diêm Quân Lệnh gửi xong đã bình tĩnh đi vào phòng tắm, nhưng mà trên tường của bạn bè sếp Diêm chúng ta lại đang sôi nổi như bắn pháo.

Thẩm Hoằng: “Đây là chiêu thức mới của bí kíp trên giường?

Tiêu Chấn Nhạc: “Lại biểu diễn ân ái trước mặt người khác rồi.”

Linda: “Phu nhân Tổng Tài ngủ cũng đẹp như vậy, ai có thể hỏi giúp tôi chị ấy dùng hãng mỹ phẩm dưỡng da nào đấy?”

Lý Húc: “Vừa đi về từ đường biên tử thần, tại sao còn thể hiện ân ái trước mặt em?”

Thẩm Hoằng, Tiêu Chân Nhạc, Linda đều tỏ lòng đồng tình thương xót với Lý Húc, nhưng chỉ là trên mặt tinh thần.

Coco thướt tha đến muộn, hỏi một cách rất cảnh giác, bé này có phải lại béo lên rồi không? Kết qua là bị mọi người khinh bỉ, cô thế này là hâm mộ cộng ghen tị.

Nhưng Coco không chịu thua, lập tức gửi một ảnh tự chụp ngực đẩy mông cong lên, lại khiến một đám nam nóng đến mức chảy máu cam.

Tóm lại, sau một cú gửi của Diêm Quân Lệnh, mọi ngời đã phấn khởi lên, còn về Lôi Tử mà lúc trước hứa hẹn sẽ về sớm nhưng giờ lại bị sai đi chấp hành nhiệm vụ khác, cậu ta càng ngày càng tò mò, rốt cuộc lão đại nhà mình đã lấy được một cô vợ như nào vậy.

Diêm Quân Lệnh tắm rửa xong, nhìn lướt qua tường bạn bè đang nhộn nhịp này, dứt khoát cất máy lại, ôm người đẹp của mình đi ngủ.

Lâm Lam ngủ rất say, bị người khác ôm vào lồng ngực còn không phản kháng gì, ngược lại, cô hạ ý thức ngửi ngửi mùi hương trên người đàn ông đó, như có vẻ đã xác nhận, chui vào lòng Diêm Quân Lệnh, sau đó an tâm ngủ tiếp.

“Ha, bánh bao nhỏ của anh ngủ ngon nhé.” Nhìn cô gái trong lòng như vậy, Diêm Quân Lệnh cười khẽ, dịu dàng chúc một câu ngủ ngon, anh cũng dần đi sâu vào giấc ngủ của mình.

Nhưng hai người này được nghỉ rồi, Lý Húc số khổ vẫn chưa được.

Từ lần trước sau khi đi vào Tấn Thị, Lý Húc đã luôn cảm thấy có người đang theo dõi mình, may là trước khi đối phương ra tay, đã bị người của Diêm Quân Lệnh tiêu diệt.

Tuy sát thủ đã giải quyết, nhưng người thuê sát thủ lại không.

Lý Húc đâu phải là người bình thường, nếu người khác chưa biết điều đó, nhất định là vì chưa thật sự tiếp cận với cậu ta. Cậu tự tay đào được những gì muốn biết từ một sát thủ chuyên nghiệp, ngay tối hôm đó, cậu đã đích thân đến nơi chỗ ở của Trương Việt.

Xuất hiện trong bóng tối như một quỷ thần, đứng trước mặt ông Bill.

“Muốn tính mạng của tôi ư?” không có một câu nói nhảm nào, Lý Húc không còn là vai trò trợ lý có khí chất hiền lành và tốt tính đến mức như không có tính tình nữa, trợn mắt hỏi thẳng.

Bill không hề biết được tại sao Lý Húc đi được vào đây, giật mình lui lại, người run rẩy hỏi: “Trợ... trợ lý Lý”

“Vì hắn?” Lý Húc chỉ vào tấm ảnh có hình Trương Việt đang được dán khắp phòng.

Bill vô cùng sợ hãi, nhưng cũng biết là những chuyện nào có thể nhận và có những chuyện nào là không, vội vàng giả vờ: “Anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu...”

“Thế sao?” Lý Húc lạnh giọng cười, thuận tay cầm lên con dao gọt hoa quả phí về hướng Bill.

“A a a a... cứu... cứu tôi với... a... anh... anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, giết người là phạm pháp đó!” Bill sợ hãi đến mức gào thét, nhưng phát hiện con dao đó không ném trúng vào người mình, vừa thở nhẹ một hơi, nhưng đã phát hiện con dao đó đang cắm thẳng sâu vào giường gỗ của mình, sức lực đó mạnh đến mức nào vậy? Bill lại một lần cảm thấy hoảng sợ.

“Cho ngươi một phút nữa, nếu ngươi không nói, thế cú phí dao tiếp theo, tôi không chắc là sẽ chỉ cắm vào đầu giường đâu.” Giọng nói của Lý Húc không có một chút ngữ điệu nào, khiến người nghe vô cùng hoảng hốt.

“Tôi... tôi...”

“Ngươi sao?” Lý Húc hỏi.

“Cầu xin ngài tha cho tôi đi, tôi thật sự là có mắt như mù, cầu xin anh tha cho tôi đi ạ.” Bill không kiên trì được nữa, quỳ trên giường van xin.

“Ừm?” Lý Húc không trả lời trực tiếp cho Bill, cậu chỉ ừm một tiếng như lão đại của mình.

Còn ông Bill đó tưởng là Lý Húc đã đồng ý, nhanh chóng nói tiếp: “Trợ lý Lý, cầu xin ngài, thật sự chỉ tại tôi một thời nghĩ nhầm, Trương Việt nói ngài và Lâm Lam hạ tiện... Lâm Lam xinh đẹp đó là một cặp đôi, người dựa của cô ta chính là ngài, nhưng anh ta lại đắc tội với Lâm Lam rồi, cộng thêm công ty bây giờ đang có tin đồn phong thanh bảo là sắp “Đóng băng” anh ta lại, cho nên anh ta tưởng là do ngài làm nên...”

“Cho nên các người nghĩ là chỉ cần tiêu diệt tôi đi là hắn sẽ được thản nhiên tiếp tục ở lại Đỉnh Thịnh?” Lý Húc như vừa nghe được một chuyện cười hài hước vô cùng.

Nhưng Bill lại gật gật đầu, chẳng lẽ là họ nghĩ đơn giản quá?

“Ha hà, đúng là người ngu khó trị.” Lý Húc hà hà cười khẽ, nói xong liền ra khỏi phòng của Trương Việt.

Lần này đến lượt ông Bill thấy thắc mắc, chỉ thế này đã đi luôn rồi sao?

Nhưng e là lần này họ sẽ không thể ngờ tới, từ giây phút này, bất kể là Trương Việt hay là Bill, đều phải trả giá vì những gì họ làm.

Lý Húc quay lại phòng của mình, kiểm tra lại tin tức của Trương Việt và Lâm Lam đó, biết là thời cơ cũng sắp đến rồi.

...

Trương Việt đến rất muộn rồi mới về, nhìn vào con dao cắm trên đầu giường và cả người ông Bill đang hoảng sợ run rẩy kia, thắc mắc hỏi tại sao.

Bill run lập cập kể lại mọi việc, Trương Việt sợ hãi đến mức ngồi bệt trên đất, giọng nói đã bắt đầu run: “Cậu... cậu nói là ông ta vẫn chưa chết? Sao cậu lại ngu như vậy, ngay cả chuyện bé tẹo này còn không làm được, còn để cho tên biến thái Lý Húc đó chạy đến nhà, cậu mau cút đi, không chạy sớm nhất định sẽ liên lụy đến tôi!”

“Anh nói gì?” Bill tỏ vẻ khó tin những gì Trương Việt vừa nói, mắt nhìn chằm chằm.

“Tôi bảo cậu cút đi!” Trương Việt nói một cách bạc tình.

Bill tức đến mức ngay cả bộ mặt hơi nữ tính của mình đều biến dạng đi, tay chỉ Trương Việt: “Lúc đầu việc thuê người giết Lý Húc không phải là một mình tôi quyết định, với lại tất cả mọi việc này đều là vì anh, bây giờ lộ rồi thì anh nghĩ là sẽ có thể thoát khỏi quan hệ hay sao?”

“Tại sao không? Vốn dĩ sát thủ là cậu tự tìm, tiền cũng là cậu trả, có liên quan gì đến tôi đâu?” Trương Việt mở miệng cái là đã định kéo mình thoát khỏi vụ này rồi.

“Anh... sao anh có thể làm vậy?” Bill bị tức đến mức phát khóc.

Trương Việt không quan tâm, tiếp tục đuổi người: “Cậu có đi không, không đi thì đừng trách tôi không khách sáo!”

“Anh... Trương Việt, anh được lắm, tôi đi!” Bill đi xuống giường, khoác lại áo khoác của mình, vết thương lần trước của anh vẫn chưa lành, đành phải què chân nhúc nhích đi ra ngoài, khi đến cánh cửa, cậu không nhịn được, quay đầu nói tiếp, “Trương Việt, anh tưởng đuổi tôi đi là anh sẽ không có chuyện gì ư? Đừng hòng!”

“CÚT!”

Bill cắn răng đi ra.

Lý Húc đang đeo tai nghe, đã nghe hết được toàn bộ nội dung quá trình, cũng gọi là đã biết được thế nào là lật mặt không nhận người, người đàn ông luôn thể hiện tốt tính này vẽ lên một nét cười lạnh, anh rất tò mò tiếp theo Trương Việt sẽ làm thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.