Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 226: Chương 226




Chiếc xe lái đến bên bờ biển, Vương Đại mới dừng lại, biết điều đi ra ngoài tìm một chỗ hút thuốc.

Lâm Lam bước xuống, nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ đẹp trai của Diêm Quân Lệnh: “Anh dẫn em đến đây làm gì?”

“Nói chuyện.” Diêm Quân Lệnh trả lời một cách rất nhẹ nhàng, nhưng Lâm Lam lại bị chọc giận ngay lập tức.

“Nói chuyện?” ở đâu chẳng nói chuyện được, nhất thiết phải chạy đến nơi xa thế này? Lâm Lam liếc qua bờ biển bên ngoài, bãi biển Bắc Kinh mới vào tháng 12 này quả thực là không hề ấm áp chút nào.

“Chúng ta xuống xe đi.” Diêm Quân Lệnh gật đầu, cởi áo khoác của mình xuống quàng lên người Lâm Lam, hai người nắm tay đi xuống.

Một cơn gió lạnh phả vào mặt, khiến Lâm Lam loạng quạng ngã vào trong lòng Diêm Quân Lệnh, khuôn mặt nhỏ xíu đó chứa đầy bất mãn: “Anh chắc chắn là dẫn em tới đây không phải vì muốn để em rét chết đấy chứ?”

“Đi nhanh lên.” Diêm Quân Lệnh nói xong ôm eo Lâm Lam, Lâm Lam gần như chỉ có ngón chân chạm đất, cùng người đàn ông này đi vào một nhà hàng như người đang bay.

Vừa đi vào cái là hơi ấm lan toả khắp cơ thể. Khiến Lâm lam đang co người vì rét lập tức thả lỏng, tò mò nhìn xung quanh. Nhà hàng này không có một người nào. Nhưng hoa tươi nở khắp nơi, bóng đèn hình sao nhỏ màu sắc rực rỡ treo đầy khắp trần nhà, rèm vải hồng nhẹ đã tạo nên một cảm giác đồng thoại nồng đậm, đẹp đến mức huyền ảo.

Lâm Lam đang hà hơi vào tay lập tức sững sờ ngẩn ngơ tại chỗ, nghi hoặc nhìn người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn đó: “Đây là gì?”

“Chúc mừng Lâm Lam ký kết thành công, giành được tư cách đại sứ thương hiệu đầu tiên trong cuộc đời em.” Diêm Quân Lệnh nhìn vợ mình, thâm tình chúc mừng.

Lâm Lam hơi ngẩn ngơ: “Em... anh...”

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG...

ĐOÀNG ĐOÀNG!

Trong lúc Lâm Lam đang xúc động đến mức không nói nên lời, bên ngoài đã vọng đến tiếng nổ pháo hoa, Lâm Lam hạ ý thức ngó sang, thấy toàn bộ bãi biển đã bị chiếu sáng cả lên.

Pháo hoa muôn màu nở rộ trên biển cả xanh, cảnh đẹp đến mức khiến con tim run rẩy. Điều khiến Lâm Lam ngạc nhiên vui mừng nhất là tấm lòng của người chồng dành cho mình, ngẩng đầu nhìn Diêm Quân Lệnh: “Đây... đều là anh chuẩn bị?”

“Thích không?” Diêm Quân Lệnh nhếch môi cười nhìn người con gái của mình rồi hỏi.

Lâm Lam gật đầu, đây là lần đầu tiên có người làm những việc này cho mình, không những không làm cô cảm thấy cách làm này ấu trĩ, ngược lại trong lòng chứa đầy cảm giác hạnh phúc khó tả.

“Nha đầu ngốc nghếch này.” Diêm Quân Lệnh cười nhẹ, đưa tay ôm người con gái đang ở bên cạnh mình vào lồng ngực.

Lâm Lam vui mừng áp mặt vào lồng ngực của Diêm Quân Lệnh, “Anh làm từ khi nào đấy?”

“Anh đã sắp xếp từ lâu rồi, chỉ đợi em ký hợp đồng xong thôi, đợi lâu vất vả thật.” Diêm Quân Lệnh trêu đùa nói.

Đôi tai Lâm Lam lập tức đỏ lên, bực bực hỏi: “Diêm Quân Lệnh, ý anh là sao?”

“Ha ha ha, không có ý gì, việc ký kết mới chỉ là bắt đầu thôi, thách thức mai sau mà em cần gặp phải còn nhiều lắm.” Diêm Quân Lệnh nhìn vào pháo hoa đang nở rực rỡ trên bầu trời, trầm giọng nói.

“Em biết.” Lâm Lam đâu phải không biết đây chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

“Trông oai lắm nhỉ.” Nghe thấy câu trả lời kiên định của người vợ mình, Diêm Quân Lệnh phát cười.

Lâm Lam nhún vai, cô không phải là oai, chỉ là từ lúc bước chân vào Bắc Kinh, trong lòng đã có chuẩn bị tâm lý cho con đường gian nan này rồi.

Dựa vào lòng Diêm Quân Lệnh, ngắm từng khóm pháo hoa tiếp tục nở ra, hạ ý thức ngửa đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ai ngờ Diêm Quan Lệnh cũng đang nhìn cô.

Khuôn mặt xinh đẹp đang được chiếu sáng bởi pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, mang theo tình cảm nồng nàn, gương mặt anh tuấn đó cũng chứa đầy bao la thâm tình.

Chỉ trong giây phút, nhưng nỗi khổ vất vả trong thời gian này của Lâm Lam đã được lãng quên đi, tình cảm ôm ấp người đàn ông của mình, Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn lên cặp môi đỏ hồng quyến rũ của cô gái, nụ cười đó đẹp mắt và rực rỡ hơn cả pháo hoa.

Đợi pháo hoa kết thúc, Diêm Quân Lệnh dẫn Lâm Lam đến một bàn gần cửa sổ, nhân viên phục vụ lần lượt mang món ăn lên, đều là hải sản tươi ngon đã qua mười mấy khâu công thức xử lý chế biến, hương vị đậm đà ngập tràn trong không khí, vô cùng hấp dẫn.

“Wa, sao anh lại biết nơi này?” Lâm Lam nhìn những món hải sản đầy đủ màu sắc hương vị, kích động hỏi. Là một người rất thích ăn nhưng lại ăn rau luộc hơn tháng trời, lúc này không có cái nào khác có thể khiến Lâm phấn khởi ngoài đồ ăn.

“Đồ ngốc.” Nhìn phản ứng này của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh nhẹ nhẹ cười mắng một câu, nha đầu này nhìn thấy mình còn không phấn khởi như vậy.

Một ông Boss trong ngành giải trí này lại đang ghen tị với một bàn đồ ăn hải sản.

“Em có thể bắt đầu luôn được không?” Mặc kệ phản ứng của ông chồng mình lúc này, Lâm Lam tay cầm đôi đũa, liếm môi cấp bách hỏi.

“Nếu anh nói chưa được, em có ăn luôn anh không?” Diêm Quân Lệnh trêu chọc.

Lâm Lam chỉ lườm anh một cái, dứt khoát cầm đũa, ai bảo ăn đồ phải có sự đồng ý của người đàn ông này, tuy nhiên sự thật là tiền do anh ta chi.

Mới ăn được một miếng, Lâm Lam đã há miệng thật to, sắc mắt ngạc nhiên nhìn vào Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh bị giật mình bởi biểu cảm khoa trương của người con gái này: “Sao? Không ngon? Cay quá hay là mặn quá?”

“Thật sự là ngon quá đi, em chưa bao giờ ăn một món nghêu lại ngon như vậy.” Lâm Lam nói xong lại lập tức gắp vào đĩa cá bơn bên cạnh, cũng ngon tươi như vậy, quan trọng nhất là món này cay đúng khẩu vị.

Ăn quá lâu mấy món rau củ nhạt toẹt rồi, đối với sự sắp xếp lần này của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam chỉ cảm thấy yêu chết đi dược, không một lúc lâu, một bàn hải sản đã bị Lâm Lam ăn hết sạch.

Diêm Quân Lệnh đưa tay lau khóe môi đang dính dầu mỡ đó: “Nếu bị các fan hâm mộ của em nhìn thấy, chắc họ vỡ mộng.”

“Họ là người, em cũng là người, cùng là người tại sao không được giống nhau? Chẳng lẽ khi họ ăn hải sản thì miệng không dính mỡ hay sao?” Lâm Lam ngụy biện.

“Ha hà.” Diêm Quân Lệnh cười nhẹ, giơ tay ra hiệu cho nhân viên phục vụ mang lên món tôm hùm.

Không lâu sau, nhân viên phục vụ đã bưng lên một con tôm hùm Úc khổng lồ, Lâm Lam đơ người: “Con này bao nhiêu Kg vậy?”

“6 kg.” Diêm Quân Lệnh nhìn thẳng đôi mắt đang phát sáng của Lâm Lam nhẹ nhàng trả lời.

Lâm Lam hạ ý thức liếm liếm môi: “Em có thể chụp ảnh được không?”

Tuy Lâm Lam cũng cảm thấy hành động chụp ảnh lúc ăn cơm quả thật là rất quê mùa, nhưng cô thật sự muốn đăng lên status.

Diêm Quân Lệnh liền thấy buồn cười, xoa xoa đầu của Lâm Lam, “Sao em lại đáng yêu như vậy?”

“Chắc vì anh yêu em, nên mới cảm thấy em làm gì cũng đáng yêu.” Lâm Lam tỏ vẻ tự cao tự đại, dùng điện thoại hướng thẳng vào con tôm hùm đó chụp liên tục.

Diêm Quân Lệnh nhìn động tác chăm chú và những lời vừa nói của vợ mình, hơi sừng sỡ rồi mặt bỗng cười tươi rất rực rỡ, Lâm Lam nhìn vậy nhanh tay ấn vào nút chụp, vừa khéo bắt được cái ảnh có nụ cười của đàn ông này cùng với cả con tôm hùm khổng lồ.

Nhìn Diêm Quân Lệnh với nụ cười cuốn hút trong màn hình này, trái tim Lâm Lam hơi run rẩy, nghĩ đến việc đàn ông này đang yêu mình, chợt cảm thấy cuộc sống này vô cùng tươi đẹp và ý nghĩa.

“Ăn đi.” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam đang ngẩn ngơ, nhẹ giọng nhắc nhở.

Lâm Lam gật gật đầu, nhưng không biết phải ăn bằng cách nào: “Cái này... ăn thế nào vậy?”

“Ngốc.” Diêm Quân Lệnh chê bai xong bắt đầu giúp Lâm Lam bóc vỏ tôm.

Trong căn phòng đang lan trào mùi hương say đắm của các loại hoa tươi, ngôi sao màu vàng lấp lánh trên trần nhà xanh lam, nước biển bên ngoài trong vắt lung linh dưới ánh sáng bóng đèn, tất cả mọi thứ đang vẽ lên một bức tranh yên tĩnh và mĩ lệ.

Lâm Lam ăn rất tận hứng, những áp lực trong thời gian này đã được xả hết, bây giờ trong mắt cô chỉ có người đàn ông đối điện và màn đêm huyền ảo này.

Bất kể kết quả bình chọn một tuần sau như nào, tâm trạng của Lâm Lam sẽ không còn nặng nề nữa. Bây giờ cô chỉ đơn giản muốn tận hưởng khoảnh khắc này, tận hưởng từng khoảnh khắc khi lên sân khấu.

Người đàn ông ở bên cạnh đang dùng hành động để chứng minh cho cô thấy tất cả đều sẽ hợp với ý người.

Nhưng mà sau khi ăn no uống đủ, Lâm Lam xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, ánh mắt trách móc nhìn vào Diêm Quân Lệnh: “Chị Tuyết mà biết em ăn nhiều như vậy, chắc sẽ nổi điên mất!”

“Không sao, anh sẽ tập thể thao với em.” Diêm Quân Lệnh đề nghị một cách chân thành.

Lâm lam vẫn chưa kịp hiểu được ý ngầm của người đàn ông này thì người cô bỗng được nhấc lơ lửng khỏi mặt đất, cô bị bế lên tháng máy nhà hàng.

“Diêm Quân Lệnh, anh làm gì vậy?”

“Giúp em tiêu hóa.” Vẫn là giọng điệu thành tâm đó.

Mặt Lâm Lam đỏ hồng: “Diêm Quân Lệnh, em mới ăn no...”

“Ừm, đi tắm trước đi đã.”

Ờ...

Vương Đại và Lộ Tam nhìn hai người đang lên lầu kia, chuẩn bị đi ăn thêm hải sản, đằng nào ăn cẩu lương nhiều cũng không đỡ đói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.