Khi bị tên to béo lực lưỡng đè lên người, Hàn Hinh Nhi vẫn luôn nghĩ rằng, liệu đây có phải là báo ứng dành cho cô ta?
Rằng ban đầu cô ta đã đối xử với Lâm Lam như vậy, rồi mọi thứ như một vòng tuần hoàn, sau cùng đều ứng lên người cô ta. Còn cô ta đến bây giờ cũng không hiểu nổi bản thân làm những việc đó vì cái gì?
“Mẹ ơi... chị ơi...” Phía dưới bị xé toạc, cũng là lúc cô ta hét lên trong đau đớn, lần đầu tiên chịu thừa nhận Lâm Lam là chị của mình.
Nhưng không biết việc này có còn ý nghĩa hay không.
Nằm sấp trên mặt đất, nước mắt của Hàn Hinh Nhi lăn xuống, chảy đến gò má, cam chịu để mình bị chà đạp, ngay cả khi cửa phòng bị đá bật ra cũng không phản ứng.
Người của Lộc Tam điều tra được vị trí của Hàn Hinh Nhi thì báo ngay với Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam để Tăng Tuyết đưa Chu Vũ Vy lên xe của Lộc Tam, còn Khương Lôi đã âm thầm đột nhập vào “Tầm Hoan“.
Cho dù là Diêm Quân Lệnh hay Lâm Lam thì hiện giờ vẫn không thích hợp để lộ mặt, chỉ có thân phận Khương Lôi là bí mật, lại không ai quen biết, thêm vào đó là có đủ sức chiến đấu, cho dù nhà họ Đồng phát hiện ra cũng không dám động vào.
Ba tên lực lưỡng trong phòng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nằm trên mặt đất, Khương Lôi đạp văng tên đang nằm trên người Hàn Hinh Nhi, cởi áo khoác ra quấn lên cơ thể không một mảnh vải của Hàn Hinh Nhi sau đó dẫn cô ta ra ngoài.
Người của Lộc Tam phụ trách dụ đàn em của chúng đi khỏi, chưa đầy năm phút Khương Lôi đã bước ra từ “Tầm Hoan”, nhét Hàn Hinh Nhi đang thoi thóp vào trong lòng Lâm Lam.
Hàn Hinh Nhi vẫn chưa hiểu rõ tình hình, vừa vùng vẫy thò đầu ra thì thấy Lâm Lam đang nhíu mày, cô ta ôm chầm lấy Lâm Lam, liên tục nói xin lỗi.
Lâm Lam nhìn Hàn Hinh Nhi, không biết nên nói gì: “Đến bệnh viện trước đã.”
“Em không muốn đi... sẽ bị họ bắt về mất...” Hàn Hinh Nhi vừa nghe thấy, nói trong sợ hãi.
“Yên tâm, có chị ở đây, sẽ không để em bị họ đưa về nữa.” Lâm Lam khẽ vỗ lên lưng của Hàn Hinh Nhi, an ủi tâm trạng sợ hãi của cô ta.
Diêm Quân Lệnh ngồi ở ghế lái phụ, nhíu mày.
Hàn Hinh Nhi đau đớn đến nỗi nhăn cả mặt mày, lúc này Lâm Lam mới phát hiện trên vai của cô ta có vết thương, gương mặt hơi ảm đạm, cô thật sự không ngờ Lỗ Trấn Hải lại đối xử tàn độc như vậy với người phụ nữ của mình.
“Sẽ đến bệnh viện nhanh thôi.” Chiếc xe được khởi động, chạy nhanh về hướng bệnh viện Thụy An.
“Vì sao... vì sao chứ...” Cơ thể của Hàn Hinh Nhi còn đang run lên, nhưng lại không kìm được cúi đầu lẩm bẩm.
Lâm Lam không biết Hàn Hinh Nhi bị gì, tiếp đó nghe thấy cô ta nói: “Vì sao lại cứu em?”
Câu hỏi này của Hàn Hinh Nhi thực sự khiến Lâm Lam ngây người, cô nghĩ đến xích mích giữa họ, những chuyện cũ lặp đi lặp lại không dứt, tự châm biếm chính mình: “Có lẽ bởi vì em là em gái duy nhất trên đời này của chị.”
Cho dù Lâm Lam và Hàn Hinh Nhi chưa từng thừa nhận, nhưng họ thật sự là chị em ruột.
Viền mắt của Hàn Hinh Nhi đỏ hoe, cô ta biết mối quan hệ của họ còn sớm hơn cả Lâm Lam, nhưng lại cảm thấy đó không phải niềm vui, cũng không phải được ông trời ban ơn, mà là đơn phương oán hận cô, ganh ghét cô, cảm thấy sự hiện diện của Lâm Lam chính là vì muốn lấy đi mẹ, đàn ông và tất cả những thứ thuộc về cô ta. Cô ta chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc đến mối quan hệ của họ.
Nhưng lúc này đây Hàn Hinh Nhi nhận thức được rằng, từ ban đầu thân thiết đến sau này trở thành kẻ thù, những điều này không phải là trùng hợp, chỉ là bởi vì cô ta một mực làm theo ý mình, mới khiến cho hai người vốn dĩ nên có được hạnh phúc, phải ra nông nỗi này.
“Xin lỗi chị... xin lỗi chị...” Hàn Hinh Nhi ôm chầm lấy Lâm Lam, không ngừng lẩm bẩm câu xin lỗi, nhưng cô ta biết rằng điều đó hoàn toàn vô nghĩa.
Lâm Lam không biết nên nói gì, lúng túng đặt tay sau lưng Hàn Hinh Nhi, rất lâu sau mới khẽ ôm lấy đối phương. Cô không biết sau khi Hàn Hinh Nhi tỉnh táo lại sẽ như thế nào, nhưng lúc này đây cô bằng lòng tin tưởng cô ta thật sự đang hối hận.
Suốt quãng đường Hàn Hinh Nhi ôm lấy Lâm Lam không buông, cơ thể không biết vì đau đớn hay sợ hãi mà khẽ run rẩy, đôi tay ôm chặt lấy Lâm Lam.
Từ sau lần bị tính kế ở cuộc thi “Ngôi sao Tấn Thị”, đến lúc tận mắt chứng kiến Hàn Hinh Nhi và Trần Lâm Kiệt quấn quýt nhau, Lâm Lam cứ tưởng cả đời này giữa cô và Hàn Hinh Nhi sẽ không có bất kỳ dính líu gì đến nhau nữa, nhưng người tính không bằng trời tính, sự việc đến mức này, cô lại trở thành sợi chỉ cứu mạng duy nhất của Hàn Hinh Nhi.
Đến bệnh viện, Hàn Hinh Nhi vẫn không chịu buông Lâm Lam ra, sợ Lâm Lam bỏ rơi cô ta.
Chu Vũ Vy bước xuống từ một chiếc xe khác, vội vàng chạy đến trước mặt Hàn Hinh Nhi, nhìn thấy con gái như vậy, phút chốc bật khóc nức nở.
“Để bác sĩ kiểm tra cho con bé trước đã.” Lâm Lam khẽ vỗ lưng của Chu Vũ Vy, dìu Hàn Hinh Nhi, không hiểu sao cô có cảm giác đã thật sự trở thành chị cả, tâm trạng cũng theo đó mà phức tạp.
Sau khi an ủi được Chu Vũ Vy, Hàn Hinh Nhi cũng đồng ý để bác sĩ kiểm tra, Lâm Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên người Hàn Hinh Nhi có nhiều chỗ bị bầm tím, nghiêm trọng nhất chính là vết bỏng trên vai và phần bên dưới bị xé rách. Lâm Lam nhìn mà khó chịu, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Diêm Quân Lệnh vẫn luôn đứng bên ngoài chờ cô, nhìn thấy nét mặt của cô, cảm thấy đau lòng: “Qua đây.”
Lâm Lam bước đến dựa vào bờ vai của Diêm Quân Lệnh, nhỏ giọng hỏi: “Chúng mình như vậy liệu có bị chụp không?”
“Bị chụp được thì càng tốt chứ sao?” Diêm Quân Lệnh thấy cô tâm trạng sa sút liền chọc cho cô vui.
“Không tốt, em còn chưa muốn ôm đùi ông lớn.” Lâm Lam khẽ chế giễu.
“Yên tâm, đây là bệnh viện của Chấn Nhạc, không ai dám hành động lỗ mãng.” Diêm Quân Lệnh xoa đầu Lâm Lam, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, khiến người khác không nhìn thấu được cảm xúc thật sự của anh.
“Ừm.” Lâm Lam khẽ ừm một tiếng, không nói thêm gì nữa. Cứ im lặng như vậy dựa vào bờ vai rộng của người đàn ông, chỉ những lúc thế này cô mới cảm thấy bình yên vì có một người để mình được dựa dẫm.
Diêm Quân Lệnh biết cô đang mệt, cũng không nói nhiều, để mặc cô im lặng dựa vào mình.
Thành phố vào cuối năm rất lạnh, mặc dù trong bệnh viện có máy sưởi, nhưng cơn gió ở hành lang vẫn khiến người ta cảm thấy rét buốt. Trước khi chuyện của Trương Lộ và Hàn Hinh Nhi xảy ra, cô chưa hề nghĩ tới trong giới người mẫu lại có góc khuất u ám như vậy, khiến người ngoài cuộc như cô cũng cảm nhận được một áp lực vô hình.
“Có phải em không nên vào ngành này?” Một lúc lâu sau, Lâm Lam bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi người đàn ông cao lớn bên cạnh.
“Mỗi một ngành đều có góc khuất, chỉ có điều người bình thường không nhất định sẽ dính vào nó. Em không thể bởi vì mặt tối của ngành này, mà phủ nhận toàn bộ về nó.” Diêm Quân Lệnh bình tĩnh giải thích.
Lâm Lam cảm thấy rất có lý, cô gật đầu, lại im lặng dựa vào lòng Diêm Quân Lệnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn ngoài hành lang chiếu sáng cảnh vật bên ngoài, soi rọi cả những bông tuyết bay theo gió.
“Tuyết rơi rồi!” Lâm Lam khẽ kêu lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Là tuyết đầu mùa... ưm...”
Nói được một nửa thì bờ môi đỏ mọng đã bị anh hôn lên, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lam mở to, ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu sao bỗng nhiên anh lại hôn mình.
Ngoài kia tuyết vẫn rơi, Chu Vũ Vy ở cạnh Hàn Hinh Nhi trong phòng bệnh. Tăng Tuyết nhìn sang thấy Lâm Lam và Đại Boss đang hôn nhau, biết ý liền kéo nhóm Vương Đại tránh đi.
Xung quanh yên tĩnh đến lạ, dường như Lâm Lam có thể nghe rõ nhịp tim của cô và Diêm Quân Lệnh.
Buổi tối tồi tệ này, bỗng trở nên viên mãn.