Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 268: Chương 268




Lâm Lam cố tình bước đến trước mặt Diêm Quân Lệnh và Trần Văn, thái độ khách sao nói chuyện với Trần Văn: “Em chào chị Văn, trùng hợp quá, không ngờ ở đây cũng gặp chị... Ah...”

Diêm Quân Lệnh thấy người phụ nữ của mình hoàn toàn không để ý đến anh, chỉ chào Trần Văn, trong lúc đang ngẩn người thì dưới chân Lâm Lam hình như bị trượt trơn, bỗng nhiên hô lên, sau đó ngã về phía của anh. Diêm Quân Lệnh vội vàng đưa tay đỡ Lâm lam, ai ngờ cô đang cầm ly rượu, giờ đã đổ thẳng vào trên người anh.

Nhưng Diêm Quân Lệnh lại không dám tránh, vì nếu làm vậy Lâm Lam sẽ bị ngã xuống đất, anh đành phải chịu đựng, thuận thế ôm người vào lòng.

Trần Văn nhíu mày nhìn màn cảnh này, trước đây cô đã từng nghe qua thủ đoạn của đàn em này rất lợi hại, trợ lý Lý của Đỉnh Thịnh, sếp Cung của LG, cậu thiếu gia của nhà họ Thẩm, thậm chí là sếp Tần mình đều rất chi coi trọng cô này.

Nhưng cô không ngờ được, cô gái này lại dám ra tay với Diêm Quân Lệnh trước mặt mình. Nhưng theo những gì cô đã biết, Diêm Quân Lệnh không hề là một người dễ bị tính toán, qua vụ đổ rượu vào trên người anh ta thế này, e là không những không khiến Diêm Quân Lệnh chú ý đến cô ta, mà còn làm cho Diêm Quân Lệnh nổi giận.

Hơi lui lại một bước, Trần Văn chuẩn bị xem màn kịch tiếp theo. Nhưng không ngờ Diêm Quân Lệnh không những không đẩy Lâm Lam ra, vẫn đưa tay đỡ vững Lâm Lam, ngoại trừ sự ngạc nhiên ban đầu ra, anh chỉ nheo mày lại, cũng không thả Lâm Lam ra, thậm chí ngay cả rượu vang trên mặt cũng không lau đi, hai người chỉ lẳng lặng đứng đó.

“Xin lỗi ông Diêm, tôi không phải cố tình.” Lâm Lam nhìn vào Diêm Quân Lệnh trên mặt vẫn còn ướt đẫm, muốn thoát khỏi bàn tay anh.

“Ừm, tôi biết cô không phải là cố tình.” Diêm Quân Lệnh nhấn mạnh ngữ điệu vào hai từ “Cố tình” đó.

Lâm Lam vấn tỏ vẻ vô tội: “Nếu ông Diêm biết tôi không phải là cố tình, mời ông bỏ tay ra được không? Dù sao đây là nơi công cộng.”

“Chính vì thế em mới to gan như vậy ư?” Diêm Quân Lệnh thấp giọng thủ thỉ bên tai Lâm Lam.

“Anh ôm em thế này không sợ tình yêu cũ của anh ghen tị sao?” Lâm Lam đánh trống lảng câu hỏi của Diêm Quân Lệnh, thách thức hỏi.

Diêm Quân Lệnh tự dưng phì cười: “Cho nên em đang ghen đây hả?”

“Sếp Diêm, ngài nghĩ nhiều quá.” Nụ cười của Lâm Lam rất giả, nhưng lại có nét đơn thuần và ngây thơ.

“Oh.” Diêm Quân Lệnh oh một tiếng: “Nếu không phải, thế cô chuẩn bị xin lỗi tôi thế nào đây?”

“Giúp ngài lau khô mặt?” Lâm Lam tỏ vẻ ngây thơ hỏi.

Diêm Quân Lệnh cười nhẹ, đang định nói tiếp, Trần Văn lại không còn chịu được sự âu yếm hai người này tại một nơi công cộng như vậy, “Diêm, cô Lâm chắc không phải là cố tình đâu, anh nể mặt em đừng có so đo tính toán với cô ấy.”

“Nếu như tôi nhất thiết phải so đo tính toán thì sao?” ấm lượng trong giọng nói của Diêm Quân Lệnh bỗng tăng lên, nhìn cô gái đang bị anh cố ấn lại trong lòng.

“Thế cộng thêm tôi nữa thì sao.” Đông Thiên Hoa ngồi bên cạnh xem kịch từ lúc đầu bỗng đứng dậy bước đến.

Diêm Quân Lệnh cười nhẹ nhìn Đồng Thiên Hoa: “Tay ông Đồng dài thế này từ khi nào vậy? Quản rộng vậy.”

“Người bạn gái đi cùng tôi làm ông Diêm không vui, tất nhiên là có liên quan đến tôi rồi.” Đồng Thiên Hoa có một khuôn mặt vô cùng thanh tú, ngay cả giọng nói cũng cậy, nghe cực kỳ dễ chịu.

Vốn dĩ Diêm Quân Lệnh đang tức Lâm Lam vì đi cùng với Đồng Thiên Hoa, lúc này lại nghe thấy đối phương cố tình nói cô ấy là người bạn gái đi cùng, nỗi giận như núi lửa sắp phun trào, nhưng nghĩ lại đây có thể là âm mưu của anh chàng họ Đồng này, nếu không làm sao có việc trùng hợp như thế, nên gắng sức kiềm chế lại: “Thế thì quả thật là trùng hợp rồi, Lâm Lam là vợ tôi, việc riêng của nhà chúng tôi làm phiền ông Đồng tốt nhất đừng có xen vào.”

Lời của Diêm Quân Lệnh vừa nói xong, người ngạc nhiên nhất chính là Trần Văn. Cô trùng hợp gặp lại Diêm Quân Lệnh ở sân bay, tưởng đối phương là vì cô mới đến đây, nhưng khi ở trên máy bay, đối với lời bày tỏ tình cảm của cô, người đàn ông này ngoại trừ lạnh nhạt gật gật đầu ra, không còn chút phản ứng nào khác. Nhưng khi xuống sân bay, cô lại gặp lại anh này trên Đại Lộ Champs-élysées, trong lòng vui thầm, cảm thấy Diêm Quân Lệnh nhất định chưa thật sự quên cô, có thể là sĩ diện nên mới cố tình không nói chuyện với mình, thực tế lại đến đây tìm cô.

Cho nên Trần Văn mới kiếm một cái cớ kéo Diêm Quân Lệnh về lại nơi hẹn hò đầu tiên của hai người, nhưng không ngờ ở đây gặp phải Lâm Lam, còn biết được một tin ngạc nhiên như vậy, anh ta quả thật đã kết hôn rồi? Và cô vợ này lại chính là đối thủ đang đứng trước mắt mà cô chưa chưa thật sự coi trọng.

“Diêm, những gì anh vừa nói là sự thật?” Trần Văn như một bại quân, giọng điệu đã có chút run rẩy.

“Tôi tưởng tôi đã nói rất rõ rồi.” Diêm Quân Lệnh trả lời một cách vô cảm.

Diêm Quân Lệnh từ lúc xuống máy bay đã gọi điện cho Vương Đại, biết được hai người đang đi chơi phố, liền đi theo lộ trình của Lâm Lam, ai ngờ gặp lại Trần Văn, níu kéo không dứt, nhất định đòi đi ăn cơm cùng, đúng lúc này Diêm Quân Lệnh nhìn thấy định vị GPRS của Lâm Lam cũng đang ở đây, nên đi theo vào, không ngờ bị nha đầu này hiểu nhầm, còn to gan dùng rượu đổ vào mình.

Đúng là lâu ngày không trừng trị, đã dám trèo lên cổ rồi.

“Nhưng mà...” Trần Văn trước đó ở quán Bar đã bị Diêm Quân Lệnh từ chối với lý do là anh ta đã có vợ, nhưng lúc đó cô chỉ tưởng là người đàn ông đang hận cô vì hồi trước đã bỏ đi, nên anh nói vậy để cố tình chọc tức cô, ai ngờ việc này lại là sự thật.

Lúc này Trần Văn tay để vào ngực, cô cảm thấy bị tổn thương rất nặng.

“Ông Diêm quả thật là không biết thương hoa tiếc ngọc.” Đồng Thiên Hoa nhìn thấy biểu cảm của Trần Văn, cố tình nói.

“Ông Đồng biết thương hoa tiếc ngọc như vậy, thế thì làm phiền ông hãy thương xót cho những cô gái nào thật sự cần nhé.” Ý của Diêm Quân Lệnh là đừng có động chạm đến vợ mình.

“Hà hà.” Đồng Thiên Hoa nghe vậy cũng không giận cáu gì, nụ cười càng cuốn hút hơn: “Tôi thấy tiểu Lam là một sự lựa chọn tốt, nếu sếp Diêm quả thực không nhẫn tâm phụ lòng cô Trần, muốn vạch đường với tiểu Lam, thì hãy nhớ thông báo cho tôi biết trước nhé, tôi thành tâm thành ý chờ đợi đó.”

“Thế e là ông Đồng phải cô đơn cả đời rồi.” Diêm Quân Lệnh nói xong dứt khoát bế Lâm Lam, bá đạo và vô cùng khí thế nhìn vào người trong lòng: “Hôm nay em cũng mệt rồi, nên về nghỉ ngơi thôi.”

“Em...”

“Trật tự, về nhà rồi tính sổ với em.” Lâm Lam còn định nói thêm, kết quả đã bị Diêm Quân Lệnh một câu cắt ngang, khí thế đó làm cô giật mình không dám lên tiếng nữa, tủi thân, khóe mắt lại thấy được biểu cảm đau khổ của Trần Văn, trong lòng lại dâng lên một cảm giác áy náy, mình làm thế này có phải coi là chia loan rẽ thúy không nhỉ?

Tăng Tuyết làm khán giả từ đâu đến cuối, giờ thấy Lâm Lam và ông Boss chuẩn bị đi, cúi đầu nhìn lại những món chưa ăn hết, vội vội vàng vàng nhét thêm vài miếng vào mồm, liền đứng dậy gọi nhân viên phục vụ tính tiền.

Ai ngờ nhân viên phục vụ lại vô cùng khách sáo nói rằng: “Ông Đồng là khách VIP của chúng tôi, tiền bữa ăn này sẽ khấu trừ từ ông Đồng.”

“Nhưng mà...” Tăng Tuyết tuy không nỡ tốn tiền, nhưng việc nào việc đấy, đã là hai người đang nợ ân tình, thì nên cho mình trả tiền, làm sao có chuyện để ông Đồng thanh toán được, tuy nhiên số tiền hơn vạn đó cũng chỉ là một giọt nước trong sông đối với họ mà thôi.

“Không có nhưng mà, tôi ăn cơm chưa bao giờ để các cô gái phải trả tiền giúp mình.” Đồng Thiên Hoa ngắt lời Tăng Tuyết, không cho cô nói lại.

Tăng Tuyết cũng không dám dây dưa với Đồng Thiên Hoa ở nơi công cộng thế này, đành phải khách sáo nói: “Thế để sau tôi sẽ bảo Tiểu Lam chuyển tiền vào tài khoản của sếp Đồng, thời gian cũng muộn rồi, tôi đi đây.”

Nói xong Tăng Tuyết cũng không ở lại nữa, chuồn đi nhanh như chớp, một bữa cơm thôi mà sao cô cảm thấy mình sắp bị bệnh tim rồi.

Đồng Thiên Hoa nhìn hình bóng của Tăng Tuyết đang xa dần, lại nghĩ đến cảnh Lâm Lam xối rượu vào Diêm Quân Lệnh, thấy cũng khá là thú vị. Lướt qua món ăn đang ăn nửa chừng trên bàn, nhìn Trần Văn vẫn chưa bình phục tâm trạng: “Bây giờ họ đi rồi, không biết cô Trần có nể mặt sang đây cùng tôi ăn hết bữa cơm này không?”

“Không cần đâu.” Trần Văn vừa bị đả kích, thật sự không có tâm trạng ăn gì.

“Tôi có cách để anh ta quay lại với cô.”

“Ý anh là sao?” Đồng Thiên Hoa chỉ dùng một câu nói đã níu được chân Trần Văn khi cô đang định bước ra đi.

“Ý trên mặt chữ.”

“Tại sao giúp tôi?” Câu trả lời của đối phương đã khiến nhịp tim Trần Văn đập nhanh thình thịch.

“Có lợi cho hai bên mà thôi”

Đồng Thiên Hòa nói xong liền đưa cho Trần Văn một ly rượu, Trần Văn nhìn chăm chú vào Đồng Thiên Hoa một lúc lâu rồi đưa tay nhận lấy chiếc ly.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.