Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 270: Chương 270




Diêm Quân Lệnh bị cô gái nhỏ nhà anh chọc tức gần chết, chỉ thiếu nước giáng xuống đầu cô một cú để cái đầu nhỏ kia tỉnh lại, nhưng anh thực sự không dám, nếu không nha đầu này sẽ thù anh suốt đời.

“Vậy thì cứ coi như là trùng hợp đi.” Ôm cô trong lòng, tâm trạng của Diêm Quân Lệnh rất tốt nên anh không tranh cãi với cô nữa, nhưng có một số chuyện vẫn cần phải nhắc nhở, “Sau này anh không hi vọng những chuyện trùng hợp thế này xảy ra nữa.”

“Những chuyện trùng hợp thế này em có thể ngăn nó không xảy ra được sao?” Lâm Lam cãi lại Diêm Quân Lệnh, chuyện này thực sự không thể nói rõ được.

“Em... nhất định phải chống lại anh đúng không?” Diêm Quân Lệnh vươn tay giữ lấy Lâm Lam, vừa tức vừa bất lực.

“Không, chị Tuyết còn ở đằng kia, em phải đi tìm chị ấy.” Lâm Lam lấy cớ muốn nhảy khỏi giường của Diêm Quân Lệnh.

“Anh bảo Vương Đại đưa cô ấy về, em yên tâm ở lại đây một tối, ngày mai anh đưa em đi phỏng vấn.” Diêm Quân Lệnh vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lam, không cho phép nha đầu này bỏ chạy.

Lâm Lam tức giận, “Rốt cuộc anh có ý gì? Nếu đã thích Trần Văn thì đi mà ở với cô ta, tuy trong lòng em rất buồn những cũng sẽ không ngăn cản anh, để anh khỏi phải chạy đi chạy lại giữa hai người phụ nữ.”

“Mắt nào của em thấy anh chạy đi chạy lại giữa hai người phụ nữ?” Diêm Quân Lệnh nghe thấy Lâm Lam hỏi vậy liền cau mày.

Lâm Lam nghe vậy càng tức giận hơn, “Có gan làm mà không có gan nhận à?” Dứt lời cô bèn ném bài viết mà hôm nay điện thoại đề xuất xem sang cho Diêm Quân Lệnh, để anh tự xem.

Diêm Quân Lệnh cầm lấy điện thoại, anh nhìn đề mục lớn ở phía trên, chân mày càng cau lại chặt hơn, anh gọi điện thoại cho Linda, “Chuyện gì đây?”

“Là lúc sếp lên máy bay, đúng lúc đó cô Trần Văn cũng đi Pari, có phóng viên đã chụp được bóng lưng của anh nên qua suy đoán họ đã viết ra bài báo này.” Lúc này Bắc Kinh mới là rạng sáng, Linda cũng vừa mới nhận được tin.

“Tôi không muốn nhìn thấy tòa báo này nữa, lập tức gỡ bỏ bài báo này. Còn nữa sau này tôi muốn nhìn thấy bất cứ bài viết không chân thực nào về Đỉnh Thành và Trần Văn.” Diêm Quân Lệnh trầm giọng, lạnh lùng ra lệnh.

Đầu dây bên kia, Linda rùng mình, trong lòng đoán rằng có lẽ là do bà chủ nhỏ đã đọc được tin tức nên ghen, sau đó chọc tức đại boss nên mới khiến anh ấy làm ầm lên như vậy, nhất định là như vậy.

Lâm Lam cũng nghe thấy câu nói của Linda, trong lòng thầm nghĩ hình như cô đã hiểu nhầm người đàn ông này rồi, nhưng vừa nãy anh còn đi vào nhà hàng cùng Trần Văn, cô đâu có hiểu nhầm anh.

Trong lòng đã bớt tức giận một chút, nhưng vẫn cứng đầu không chịu nhận, cô vênh mặt lên nói, “Cái con người anh cũng bá đạo quá rồi đấy, một câu không muốn nhìn thấy tòa báo kia là ngay lập tức đánh sập người ta, anh có nghĩ đến làm như vậy sẽ khiến bao nhiêu người thất nghiệp không?”

“Những tòa soạn không có bất cứ cơ sở xác thực nào đã đăng bài để mặc mọi người liên tưởng thì không xứng đáng làm truyền thông.” Ánh mắt Diêm Quân Lệnh đột nhiên trở nên lạnh lùng, nói.

Cơn tức giận này khiến Lâm Lam giật mình, trái tim nhỏ bé của cô đập thình thịch, nhưng cô lại không có tiền đồ mà cảm thấy người đàn ông này thật là đẹp trai, đúng là hết thuốc gì. Sau khi lý trí đã trở về một chút, Lâm Lam nhìn san Diêm Quân Lệnh, “Cứ coi như là truyền thông viết linh tinh, nhưng anh đuổi em xuống xe là sự thật không thể tranh cãi.”

“Vậy nên em liền lên xe của người đàn ông khác?” Lâm Lam không nhắc thì thôi, nhắc đến là Diêm Quân Lệnh lại phát hỏa.

“Em...” Lâm Lam co người lại, cái này có thể trách cô sao? Bất giác cô cảm thấy thật ủy khuất, tròng mắt bắt đầu đỏ lên, chẳng lẽ cô nên ngồi trong gió lạnh chịu rét thì người đàn ông này mới vừa lòng sao?

“Ngốc nghếch.” Thấy Lâm Lam bị mình dọa sợ, Diêm Quân Lệnh vươn tay kéo cô lại gần, “Là anh không tốt, không nên để em xuống xe.”

“Anh không có gì là không tốt, đều là tại em không tốt. Em không nên được người đàn ông khác cứu, càng không nên cùng người đàn ông khác vào nhà hàng! Diêm Quân Lệnh sao anh lại bá đạo như vậy, anh và công chúa Saya cô nam quả nữ ở cạnh nhau một đêm, lại còn có bao nhiêu là tin đồn, hiện giờ lại còn ở đâu chui ra mối tình đầu, anh đã nói gì? Anh nói sẽ để em tin anh, em cố gắng tin anh, nhưng anh đã bao giờ tin em chưa?” Lâm Lam càng nói càng ủy khuất, cô luôn cố gắng để bản thân trở thành một cô gái hiểu chuyện, một người vợ hiền hiểu chồng.

Nhưng đó không phải là con người thực của cô, nếu cô nhìn thấy những tin tức kia mà không cảm thấy chút tức giận nào mới là không bình thường, nhưng người đàn ông này chỉ một mực yêu cầu mà chưa từng hạn chế những hành động của bản thân mình, cô làm sao có thể chịu được dày vò?

“Bánh bao nhỏ, là anh không tốt, ngoan, đừng khóc...” Thấy nước mắt của cô gái nhỏ sắp trào ra, Diêm Quân Lệnh luống cuống, cũng ý thức được rằng có một số chuyện anh cho là đúng, nhưng không chắc là tiểu nha đầu cảm thấy tốt. Những chuyện anh cảm thấy sẽ tốt cho cô, nhưng chưa chắc cô đã chấp nhận.

“Em không khóc...” Nước mắt tràn đầy hốc mắt những Lâm Lam vẫn cứng đầu nói mình không khóc.

“Được được được, không khóc.” Diêm Quân Lệnh dứt khoát học theo bộ dạng của Lâm Lam, anh quỳ bên giường, dùng lòng bàn tay giúp Lâm Lam lau nước mắt, vừa hùa theo câu nói không khóc của cô.

Lâm Lam đẩy bàn tay to lớn của Diêm Quân Lệnh ra, cô tự mình lau mặt, “Anh đi ra ngoài, em muốn đi ngủ.”

“Thế anh ngủ cùng em.” Diêm Quân Lệnh mặt dày nói.

“Ai cần anh ngủ cùng? Anh ra ngoài.” Lâm Lam vừa nói vừa lau nước mắt, kết quả là tròng mắt càng đỏ hơn, may là nếu không lên sân khấu cô sẽ không đánh mắt, nếu không lúc này nhất định sẽ trở thành một con gấu mèo thực thụ rồi.

“Bên ngoài lạnh như vậy, em nhẫn tâm để anh ra ngoài?” Cứng không được, Diêm Quân Lệnh thử cách mềm mỏng.

Mắt Lâm Lam đỏ lên, “Lần trước lạnh như thế, không phải anh cũng đuổi em xuống xe sao?”

“Sao anh lại nhớ là do em tự yêu cầu xuống xe?” Đây là lần đầu tiên Diêm Quân Lệnh nhìn thấy cô gái nhỏ càn quấy như vậy, còn kinh khủng hơn lần trước, nhưng anh lại chẳng hề tức giận chút nào, mà còn cảm thấy bộ dạng này của tiểu nha đầu rất buồn cười và đáng yêu.

“Em... Thế thì anh cứ để em xuống à?” Lâm Lam ngoan cố, tiếp tục hỏi một cách rất vô lý.

Diêm Quân Lệnh vội vàng gật đầu, “Thôi coi như lần này anh bị trách phạt rồi, anh không ra ngoài nữa, ở lại cùng với bảo bối của anh.”

“Em không cần anh ở lại đây!” Lâm Lam nói một cách kiên định.

“Thật đấy?” Diêm Quân Lệnh thử dò hỏi.

Lâm Lam mạnh mẽ gật đầu, “Đúng, anh đi đi!”

“Thế anh đi thật đấy?” Diêm Quân Lệnh đứng dậy, nhìn Lâm Lam rồi tiếp tục hỏi.

Lâm Lam vừa nhìn thấy Diêm Quân Lệnh có ý rời đi thật, tâm trạng của cô càng tồi tệ hơn, nước mắt bắt đầu trào ra từ hốc mắt, nhưng miệng vẫn tức giận nói, “Anh đi đi, bây giờ đi luôn đi, đi ngay lập tức!”

“Lần này là em đuổi anh thật đấy nhé, anh đi thật đó?” Dứt lời Diêm Quân Lệnh thực sự bước xuống giường, đi dép vào rồi đi ra ngoài

Lâm Lam tức đến nỗi cả người cô run nhẹ lên, trong lòng cô đã có chút hối hận, nhưng vì giữ thể diện nên cô vẫn cắn răng nói, “Muốn đi thì đi đi, còn nói nhiều như thế làm gì!”

“Thôi được, bánh bao nhỏ thật là tuyệt tình...” Khuôn mặt Diêm Quân Lệnh tràn đầy ủy khuất, anh mở cửa đi ra ngoài, thực sự đã đi ra ngoài...

Hoàn toàn không ngờ là mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, Lâm Lam không kiềm được, những giọt nước mắt lại một lần nữa trào ra, chạy chân trần ra ngoài, cô muốn biết là người đàn ông xấu xa kia đã đi đâu rồi, trong lòng vừa tức giận vừa không vui.

“Diêm Quân Lệnh... anh là đồ khốn kiếp...” Miệng vừa lẩm bẩm chửi rủa vừa chạy ra ngoài, cả khuôn mặt cô đầy vệt nước mắt.

Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã bị một cách tay dài kéo vào lòng, Lâm Lam sợ đến nỗi điên cuồng dãy dụa, kết quả là nghe thất giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, “Làm sao đây? Em lại yêu phải một tên khốn kiếp!”

“Anh... chưa đi à?”

“Em ở đây, sao anh nỡ đi chứ? Đồ ngốc.” [Thêm “” khi tìm truyện trên google để đọcbản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

“Diêm Quân Lệnh anh là đồ đại khốn kiếp, anh vô lý, anh trăng hoa, anh ức hiếp em... um...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.