Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 285: Chương 285




Trong lòng Lâm Lam ngập tràn sự chờ đợi và niềm vui nhưng cô không ngờ rằng tin tức đầu tiên bản thân nghe được khi về nước lại là cái này.

Biểu cảm trên khuôn mặt cô trở nên có chút cứng nhắc, ở phía đằng trước Tăng Tuyết không biết làm thế nào, cô quay đầu lại nhìn Lâm Lam, vốn dĩ Lâm Lam còn đang nghi ngờ độ xác thực của tin tức này nhưng vừa nhìn thấy biểu cảm chột dạ trên mặt Tăng Tuyết cô đã biết Tần Sâm nói đúng.

Cô nắm chặt lấy chiếc túi có đựng món quà mà cô đã mua với giá trên trời cho người đàn ông kia, tâm trạng cô đột nhiên trở nên nguội lạnh, nhất thời cô không có cách nào chấp nhận sự thật này.

Nhớ đến cái đêm ở Pari anh vội vàng đến thăm cô, Lâm Lam muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Những gì Tần Sâm nói không thể lọt vào tai cô được nữa, trên đường Lâm Lam tùy ý lấy một cái cớ để Tần Sâm cho cô và Tăng Tuyết xuống bên đường, đợi xe của Coco.

Ai dè đúng lúc này điện thoại của Lâm Lam rung lên, là Chu Vũ Vi.

Mấy ngày nay vì quá bận, thêm vào đó là điện thoại đường dài quốc tế nên Lâm Lam cũng chỉ nhận điện thoại của Chu Vũ Vi một cách qua loa, lúc này nhìn thấy dòng chữ dì Chu hiện trên màn hình, cô vẫn có một cảm giác gì đó không thể diễn tả thành lời, do dự một lát rồi ấn nút nghe liền nghe thấy Chu Vũ Vi vội vàng hét lên, “Tiểu Lam con về nước chưa? Ba con xảy ra chuyện rồi!”

“Cái gì?” Lâm Lam ngạc nhiên hô lên một tiếng, cô bị tin này dọa cho sợ hãi.

“Tiểu Lam con nghe ta nói... ba con ông ấy...”

“Ông ấy làm sao?”

Chu Vũ Vi nghẹn giọng, “Năm ngoái bệnh tình của ông ấy ngày càng trở nặng, nhưng vì không muốn quấy rầy công việc của con nên không dám nói, nhưng khi nãy bác sĩ nói, hiện giờ nếu còn không phẫu thuật... chỉ e là không cầm cự được đến đến một tháng...”

“Ba!” Lâm Lam thất thanh kêu lên, sau đó cô không quan tâm đến bất kì thứ gì khác, đem hết đống đồ nhét vào tay Tăng Tuyết, đưa tay vẫy một chiếc taxi.

“Tiểu Lam em bình tĩnh một chút, sự việc vẫn chưa đến mức tồi tệ, đừng cuống.” Tăng Tuyết ôm một núi đồ cũng lo lắng không kém, cô hét lên.

Nhưng Lâm Lam không nghe được gì cảm cô trực tiếp nhảy lên một chiếc taxi, cô cũng không quan tâm đến Tăng Tuyết nữa mà trực tiếp bảo lái xe đưa ra sân bay.

Tăng Tuyết vội vã hét lên, nhưng không ngăn nổi Lâm Lam.

Lâm Lam vội vàng đi tới sân bay, nhưng đến chỗ mua vé thì mới phát hiện ra là trên người cô không có tiền mặt, trong thẻ cũng không có tiền. Cô lo lắng đến nỗi sắp bật khóc, đúng lúc này liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cô vội vàng xông đến túm chặt lấy, “Đồng tổng, hãy giúp tôi!”

“Có chuyện gì vậy?” Đây là lần đầu tiên Đồng Thiên Hoa nhìn thấy bộ dạng mất bình tĩnh như vậy của Lâm Lam, hơn nữa cô còn nhờ anh giúp đỡ.

“Giúp tôi mua một chiếc vé máy bay về Tấn thị, đợi tôi về tôi sẽ lập tức trả cho anh.” Tim Lâm Lam đập nhanh đến mức không thể kiểm soát được, một tháng? Ba chỉ còn sống được một tháng? Sao có thể chứ...

Lâm Lam cảm thấy đầu mình không thể suy nghĩ thêm được gì nữa, hận một nỗi không thể lập tức bay về Tấn thị.

“Cô trước tiên bình tĩnh lại, mọi chuyện cứ từ từ nói, tôi sẽ cho người lập tức mua giúp cô.” Đồng Thiên Hoa nói xong vội vàng rút điện thoại ra nhanh chóng gọi cho trợ lý, một lát sau đã có người đem hai tấm vé bay đến Tấn thị.

“Cảm ơn.” Lâm Lam cầm lấy vé rồi chạy ngay vào trong sân bay, đôi mắt cô sưng đỏ lên khiến không ít người chú ý đến. Đồng Thiên Hoa nói gì đó với trợ lý rồi ngay lập tức chạy theo.

May là chuyến bay trong ngày từ Bắc Kinh tới Tấn thị rất nhiều, Lâm Lam rất nhanh chóng được lên máy bay, lúc này cô mới phát hiện Đồng Chấn Hoa ở bên cạnh mình, mà cả khoang hạng nhất chỉ có hai người.

Không đợi Lâm Lam mở miệng, Đồng Thiên Hoa đưa cô một chiếc áo khoác và mũ, “Lát đến Tấn thị sẽ lạnh, xuống máy bay thì mặc vào.”

“Cảm... cảm ơn.” Lâm Lam không biết làm thế nào để cảm ơn Đồng Thiên Hoa, tuy người đàn ông nhà cô luôn hi vọng cô không tiếp xúc với anh ta quá gần, nhưng không thể phủ nhận, Đồng Thiên Hoa là người đàn ông rất chu đáo.

Tuy người đàn ông này có vẻ bề ngoài quá thứ sinh, đẹp quá mực.

“Có thể giúp cô, tôi rất vui.” Đồng Chấn Hoa đâu có bỏ qua cơ hội tán tỉnh Lâm Lam.

Nhưng Lâm Lam thực sự không còn hứng thú để nói chuyện với đối phương, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng chỉ quanh quẩn trong mấy câu nói của Chu Vũ Vi, nếu như không thay thận ngay, có thể ba sẽ không cầm cự được đến một tháng.

Lâm Lam từ nhỏ đã dựa vào Lâm Phúc Sinh để sống, cô không thể tưởng tượng nổi nếu ba không còn nữa, cô sẽ làm thế nào... Lồng ngực Lâm Lam vì quá lo lắng mà lên xuống một cách dữ dội, cô thực sự không thể mất ba.

“Uống chút nước nóng.” Nhận thấy được tâm trạng đang thấp thỏm của Lâm Lam, Đồng Thiên đưa cho cô một ly nước ấm.

“Cảm ơn.” Lâm Lam đỡ lấy ly nước, môi mím chặt rồi lại đặt cốc nước xuống. Rõ ràng là quãng đường chỉ dài ba mươi phút mà Lâm Lam cảm giác còn dài hơn mười mấy tiếng bay từ Pari về đây.

May là Bắc Kinh cách Tấn thị không xa, sau khi xuống máy bay Lâm Lam nhanh chóng chạy ra ngoài sân bay, nhưng Đồng Thiên Hoa đã nhanh chóng kéo cô lại, “Tôi đã cho xe chờ ở bên ngoài, cô đi đâu tôi đưa cô đi.”

“Tôi...” Lâm Lam không biết mình có nên nói với Đồng Thiên Hoa không.

“Còn do dự gì nữa, không phải là có chuyện gấp sao?” Đồng Thiên Hoa thúc giục.

Đầu Lâm Lam quay mòng mòng, lúc này không còn quan tâm đến Diêm Quân lệnh không cho phép cô làm gì nữa, ba quan trọng hơn.

“Uhm.” Lâm Lam uhm một tiếng, cô đội chiếc mũ lưỡi chai mà Đồng thiên Hoa đưa cho rồi chạy nhanh ra khỏi sân bay, sau đó nói với tài xế nhanh chóng lái xe đến bệnh viện Vi Ái.

Khi Lâm Lam đến bệnh viện, Chu Vũ Vi đã đợi ở cổng, Lâm Lam vội vàng nắm lấy tay bà, “Ba tôi đang ở đâu? Ba tôi đâu?”

“Tiểu Lam ba con vừa mới qua cơn nguy kịch, nhưng...”

“Đừng ấp úng nữa, bà nói mau lên.” Lâm Lam lo lắng đến nỗi sắp điên rồi.

“Nhưng hiện giời bệnh viện không có nguồn thận tương thích.” Chu Vũ Vi cũng rất lo lắng.

“Để tôi thử xem sao, tôi là con gái của ba tại sao tôi lại không thể...” Lâm Lam không từ bỏ thấp giọng gào lên, cô đã tiến hành kiểm tra hai lần rồi nhưng lần nào cũng bị không tương thích, Lâm Lam không can tâm, cô là người thân duy nhất của ba, cũng là người có huyết thống duy nhất với ông, tại sao cô lại không hợp!

“Cái này... Tiểu Lam con đừng kích động, chuyện này không thể ép buộc được.” Chu Vũ Vi né tránh ánh mắt của Lâm Lam nói.

Lâm Lam đau khổ ôm đầu, “Hiện giờ ba ở đâu?”

“Nếu không thì để tôi thử xem.” Ai ngờ đúng vào lúc Lâm Lam đang cảm thấy tuyệt vọng thì Đồng Thiên Hoa bị cô bỏ quên ở đằng sau đột nhiên lên tiếng.

“Anh?” Lâm Lam hơi ngơ người, nhất thời không hiểu ý của Đồng Thiên Hoa.

“Có thể thử thận của tôi, xem có thích hợp với chú không.” Ngữ điệu của Đồng Thiên Hoa đều đều, chỉ là giọng nói đó không trầm thấp cuốn hút như Diêm Quân Lệnh, luôn có cảm giác như cách một tầng sương mù vậy.

Câu nói của Đồng Thiên Hoa khiến Lâm Lam cô cùng kinh ngạc, cô vốn tưởng rằng vị tổng giám đốc Đồng này có chút thù oán với Diêm Quân Lệnh nên mới cố ý bám lấy cô, muốn chọc tức Diêm Quân Lệnh, nhưng không ngờ rằng anh ta lại muốn thử hiến thận.

“Vị... vị tiên sinh đây?” Chu Vũ Vi nhìn thấy Đồng Thiên Hoa toát lên khí chất nho nhõ của một nhà nghệ thuật, còn cả khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ kia nữa, bà có chút không chắc chắn mà hỏi Lâm Lam.

“Bạn tôi.” Lúc này Lâm Lam chỉ có thể trả lời như vậy.

Nhưng Đồng Thiên Hoa lại ngay lập tức gọi y tá đến lấy máu.

Nhìn theo bóng lưng của Đồng Thiên Hoa, trong lòng cô không rõ là có cảm xúc gì. Nhưng đến phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh cô lập tức chuyển sang khuôn mặt thoải mái, nhưng trên thực tế Lâm Phú Sinh vẫn chưa tỉnh.

Nhưng ngày qua việc thẩm tách liên tục ngoài sức chịu đựng của ông đã khiến sự sống của ông gần như bị hút cạn, khuôn mặt già nua ngày càng sưng lên một cách đáng sợ.

“Ba...” Mới một tiếng ba, Lâm Lam lại một lần nữa khóc không thành tiếng. Cô cố gắng đè nén cảm xúc của mình, cô không muốn làm ồn khiến ba thức giấc nên cứ yên tĩnh ngồi bên cạnh giường bệnh nhìn ông.

Một lát sau Chu Vũ Vi đột nhiên xông vào, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên nhìn Lâm lam.

Lâm Lam không biết là có chuyện gì, cô nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, Chu Vũ Vi kích động nắm lấy cánh tay cô, “Tiểu Lam, tốt quá, người bạn kia của con và Phú Sinh kết hợp thành công rồi!”

“Cái gì?” So với chuyện nghe thấy ba đang bệnh tình nguy kịch, lần này Lâm Lam còn kinh ngạc hơn, hơn ai hết cô hiểu rõ được việc kết hợp khó đến mức nào, khi nãy Đồng Chấn Hoa nói muốn thử, trong lòng cô cảm động nhưng cũng không ôm hi vọng gì, nhưng không ngờ lại thành công.

Đây là sự thật sao? Ba có hi vọng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.