Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 293: Chương 293




Ăn xong bữa trưa đơn giản này, Lâm Lam liền nhận được điện thoại của Coco.

“Không phải sáng nay bảo nhận việc sao? Ở bên này đang có buổi thử hình, nhanh tới đi.” Coco nói với Lâm Lam.

“Được, bây giờ cô đang ở đâu? Tôi lập tức qua đấy.” Lâm Lam vừa nghe tới công việc, liền đứng dậy. Cô hiện tại rất thiếu tiền, cho dù là nợ Diêm Quân Lệnh hay là nợ Đồng Thiên Hoa, cô cũng phải trả hết.

Coco nói địa chỉ, Lâm Lam nói một câu lập tức tới, rồi đột nhiên như nhớ ra cái gì đó “Cái buổi thử hình kia xong, có thể lập tức trả tiền không?”

“Không phải vừa tổng kết tiền rồi sao? Thiếu tiền vậy sao?” Coco cau mày hỏi.

“Tiêu sạch rồi.” Lâm Lam nhìn vào tô mỳ thịt bò trước mặt, rất đau lòng nói.

Đồng Thiên Hoa nhướn nhướn mày “Bị tôi ăn hết rồi?”

“A a, Đồng tổng nói đùa rồi.” Lâm Lam cười ngượng ngùng, tất nhiên không phải anh ta, mà là một người đàn ông khác.

Nghĩ tới Diêm Quân Lệnh sắc mặt Lâm Lam bỗng dưng thay đổi.

“Cô đang ở cùng Đồng Thiên Hoa à?” Coco nghe thấy bên kia Lâm Lam đang trò chuyện, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một tia nghi ngờ, cô ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt, bất giác rùng mình.

“Tôi hiện tại qua chỗ cô.” Lâm Lam không trả lời câu hỏi của Coco, đứng dậy chào tạm biệt Đồng Thiên Hoa.

Không ngờ tới Đồng Thiên Hoa nắm lấy tay áo khoác cô “Tôi đem cô đi.”

“Cảm ơn Đồng tổng, tôi tự đi là được rồi.” Lâm Lam liền từ chối.

Đồng Thiên Hoa chậm rì rì ăn đến miếng cuối cùng “Nếu như tôi nghe không nhầm, cô phải đến Tây Thành quay phim, theo hiểu biết của tôi, ở đó giao thông không phát triển lắm, không có tàu điện ngầm, gọi xe ít nhất hết một trăm đồng, tiện mặt của cô còn đủ không?”

Đồng Thiên Hoa không ngần ngại hỏi tiền mặt còn đủ không?

Biểu tình của Lâm Lam từ chuẩn bị từ chối đến kinh ngạc, rút điện thoại ra nhìn bản đồ, ngẩng đầu lên mặt mày nhíu chặt ngại ngùng nhìn Đồng Thiên Hoa, khuôn mặt đang đấu tranh nên làm gì, biểu tình hết sức phong phú làm Đồng Thiên Hoa cảm thấy thích thú, lúc này Lâm Lam cuối cùng mở miệng “Có thể cho tôi mượn một trăm đồng không?”

“A.”

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, còn có phí phẫu thuật của ba tôi, cùng giá thận của anh trên thị trường đều trả lại cho anh không thiếu một đồng.” Lâm Lam nghe tới tiếng a của Đồng Thiên Hoa, nhất thời lo lắng, nhanh chóng giải thích.

“Một trăm đồng không có, nhưng tôi có thể đem cô đi.” Đồng Thiên Hoa nhìn có vẻ ấm áp thậm chí có mềm yếu, nhưng thật ra trong lòng cứng ngắc và bá đạo Lâm Lam vẫn còn chưa biết đến. Chỉ là mấy ngày qua vì Lâm Lam mà anh đã đặt nó xuống, luôn biểu hiện ôn nhu trước mặt Lâm Lam, làm cho cô không nhìn thấy rõ bộ mặt vô tình lạnh lùng của anh ngày trước là như thế nào.

Lâm Lam còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng nghĩ đến ca phẫu thuật lần tới của ba cũng chỉ đành gật đầu.

Lên xe, Lâm Lam nhanh nhóng gõ bàn phím điện thoại, hỏi buổi thử hình. Mặc dù Lâm Lam không xa lạ gì với máy ảnh, diễn xuất hay sàn catwalk nữa, nhưng đây không giống, cô không cảm thấy bản thân mình thích hợp hay không cũng hợp, cô đối với phim truyền hình cũng không có nhiều mối quan tâm lắm.

Cuộc sống con người đã quá nhiều thăng trầm, cô sợ rồi.

“Yên tâm.” Coco chỉ trả lời ngắn gọn, Lâm Lam không còn cách nào khác cũng chỉ đành yên tâm.

“Cô tiêu tiền rất nhiều sao.” Theo những gì Đồng Thiên Hoa biết mấy ngày trước ở Paris cô kiếm được không ít, mà sức tiêu tiền của cô không hề cao.

“Có chút chút.” Nhắc đến vấn đề này Lâm Lam trầm lặng, từ tối hôm qua cô đã ngăn mình không được nhớ người đàn ông đó, cuối cùng nửa đêm nhịn không nổi lại lên mạng xem tin về Diêm Quân Lệnh và Trần Văn, muốn tìm ra một chút manh mối và chứng minh điều viết trên báo là sai sự thật.

Nhưng tất cả những gì trên báo viết đều là tình cảm mặn nồng của hai người, từ Trần Văn bảo vệ Diêm Quân Lệnh khỏi nguy hiểm, rồi lại tới Diêm Quân Lệnh đích thân đến bệnh viện chăm sóc Trần Văn, những bức ảnh thân mặt kia làm cho trái tim của Lâm Lam đều đang run rẩy.

Hiểu nhầm sao? Làm sao có thể hiểu nhầm được?

Nhìn thấy Lâm Lam ngây người không nói gì, Đồng Thiên Hoa cũng nhếch nhếch mày, rồi cũng không nói gì nữa.

Đến nơi, Đồng Thiên Hoa mở cửa xe cho Lâm Lam, Lâm Lam không nói hai lời liền vẫy tay chào tạm biệt, quay người đi vào tìm Coco.

“Cô là như này đến sao?” Nhìn Lâm lam buộc tóc đuôi ngựa, bên ngoài mặc chiếc áo khoác bò, lông mày Coco chau thành nếp nhăn.

“Còn phải làm gì khác sao?” Lâm Lam không hiểu, buổi thử hình phải chuẩn bị cái gì?

Coco chỉ Lâm Lam đi vào phòng thay đồ, đồng thời nhắc nhở cô “Đi vào.”

Không chờ Lâm Lam nói gì, Coco đẩy thẳng Lâm Lam đi vào phòng thay đồ.

Hai mươi phút sau, Lâm Lam mặc chiếc áo Hanbook màu đỏ bước ra, một vải lạ màu xanh rong biển được thắt lên, lộ ra chiếc cổ dài, tạo cảm giác rất quyến rũ quý phạm, màu đỏ hoa mận ở giữa trán lại cho khí chất cả người cô trở nên đặc biệt hơn. Hôm nay buổi thử vai của cô là vào vai một kỹ nữ.

“Quả nhiên, lụa đẹp vì người.” Coco chẹp miệng cảm thán, lần trước nhìn thấy bộ dạng của Lâm Lam, một mặt y hệt tú bà, làm Lâm Lam bất giác rùng mình, cô hôm nay tới thử mình nhưng đây làm sao giống như đang mắc bẫy rồi.

“Được không?” Lâm Lam lùi ra sau một bước, bảo đảm khoảng cách an toàn với Coco.

“Đi đi, dù sao hôm nay cũng là một quá trình.” Coco nhún vai, một câu làm Lâm Lam suýt nữa phun ra máu, tại sao lại bắt cô lăn đi lăn lại thế này?

Nghĩ tới Tô Mộ Bạch ở Paris lần trước, Lâm Lam đột nhiên nghĩ ra, thì ra đây là buổi thử hình để tìm diễn viên cho Tô Mộ Bạch.

“Dù sao cũng không cần phải đẹp quá.” Coco uể oải lười giải thích nói một câu, mặc dù cảnh đi ngang qua, nhưng Lâm Lam vẫn phải dựa vào thực lực của mình để giành được vai diễn, không giống như những tổ đội khác được Tô Mộ Bạch tự mình tuyển chọn.

Lâm Lam thật sự bại trận trong tay Coco.

Đi vào phòng phử hình, Lâm Lam phát hiện xung quanh là đủ loại phương tiện ghi hình, nó không giống như mấy buổi thử hình trước đây. Có chút lo lắng, liền nhìn thấy Tộ Mộ Bạch ngồi sau máy quay hình, tiến lên trước chào hỏi.

“Tôi nói cô rất thích hợp với vai diễn này mà!” Lâm Lam còn chưa bước tới gần, Tô Mộ Bạch đã ngẩng đầu lên phấn khích đứng dậy, nhưng do bên chân còn đang bị thương nên bị ngã xuống.

“Không phải thử hình sao.” Lâm Lam bị Tô Mộ Bạch làm cho phát cười, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ngôi sao điện ảnh bị rơi vào tình trạng xấu hổ thế này.

“Có thể nhảy không?” Tô Mộ Bạch trực tiếp hỏi?

Lâm Lam gật đầu “Một chút.”

“Có sợ độ cao không?”

Lâm Lam lắc đầu.

“Sợ máu không?” Tô Mộ Bạch tiếp tục hỏi, Lâm Lam lắc đầu, không biết làm sao có cảm giác rất kỳ lạ, rốt cuộc nhân vật cô là như thế nào? Nhận được câu trả lời khẳng định của Lâm Lam, Tô Mộ bạch nhìn Phó đạo diễn “Kỹ nữ được định rồi, các vai khác ông tự mình tuyển chọn.”

“Nhưng còn Đỗ Tịch tiểu thư...”

“Tôi quyết định cậu có ý kiến gì không?” Phó đạo diễn đang hỏi lại thì bị câu này của Tô Mộ Bạch cắt ngang, không dám nói lời vô nghĩa nữa.

Nghe tới những lời của Tô Mộ Bạch, Lâm Lam không biết nên vui hay buồn, quả nhiên là cảnh nối nha! Nhưng không biết có đắc tội với người mẫu mới hay không, đặc biệt là Đỗ Tịch.

Mà Diêm Quân Lệnh ngồi trong phòng khách nhìn Lâm lam mặc chiếc váy đỏ mê lực như vậy, trong tim dường như xiết chặt lại “Phí sinh hoạt của cô ấy những ngày nay?”

“Nghe nói là mua một món quà nào đó.” Coco bắt đầu phản ứng lại, nhưng một mảnh nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra.

“Quà?”

“Một trăm mười vạn, là tiền toàn bộ trên người cô ấy, cũng là một số tiền lớn.” Coco nhún nhún vai.

Diêm Quân Lệnh một mặt phát lạnh, không có ai hiểu rõ bánh bao nhỏ hơn anh, sau lần mua chiếc váy đỏ mười mấy ngàn liền đau lòng như máu nhỏ gặt, càng nói gì đến mua món quà hơn một trăm vạn, Diêm Quân Lệnh thấp giọng quở trách “Cái đồ ngốc này.”

“Những ngày nay cô ấy vẫn sống tốt.” Coco nhìn thấy sự đau lòng trong tim Diêm Quân Lệnh.

“Tôi sẽ không làm cô ấy tổn thương.”

“Người phụ nữ này có vẻ không mạnh mẽ như tôi nghĩ.” Coco dường như đang đưa ra lời khuyên cho Diêm Quân Lệnh.

“Ừm.”

Toàn thân thở ra một tiếng thở dài đầy lạnh lẽ, ánh mắt lần nữa lại rơi vào bóng hình đang mặc chiếc váy đỏ bên ngoài, đường như tham lam hút hết bóng hình ấy vào tầm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.