Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 306: Chương 306




Ngay khi tất cả mọi người đang suy đoán, không biết ai ở bên ngoài hô lên một câu “Đại Boss tới”, đám người buôn chuyện lập tức im thin thít, người nào người nấy nhanh chóng trở về vị trí, làm việc của mình.

Chân Tô Mộ Bạch vẫn chưa khỏi, thấy Diêm Quân Lệnh một mình đi đến, hơi nhíu mày: “Anh không có việc gì hay sao mà lại đến chỗ tôi dạo, không sợ các phóng viên cảm thấy anh thay lòng, chuyển sang yêu tôi à?”

“Có biết hai từ xấu hổ viết như thế nào không?” Diêm Quân Lệnh nhẹ nhàng đáp lại.

“Ồ, xem ra anh coi trọng nữ diễn viên kia trong đoàn làm phim của chúng tôi hả?” Tô Mộ Bạch cũng không giận, ánh mắt đảo quanh bốn phía, lướt đễn chỗ Lâm Lam vừa đi vào rồi ngừng lại một lúc, anh ta có linh cảm giữa hai người này có bí ẩn.

Diêm Quân Lệnh hiếm khi không thèm để ý đến Tô Mộ Bạch, lười nhác ngồi xuống bên cạnh: “Tiến độ đến đâu rồi?”

“Gấp cái gì, sao tôi có thể dừng tay khi chưa tiêu hết hai mươi vạn của anh?” Tô Mộ Bạch chế nhạo, vẫy gọi phó đạo diễn chuẩn bị, hiện tại hầu hết đều là phần diễn của vai phụ, bởi chân anh ta bị thương nên rất nhiều cảnh phim chưa quay được.

“Cậu Tô kiềm chế lại một chút, Đỉnh Thành này vốn chỉ dám mua bán nhỏ, chịu không nổi anh chà đạp đâu.” Diêm Quân Lệnh nói xong, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, hóa ra là đến xem diễn: “Tiếp theo là cảnh gì?”

“Nơi mua bán nhỏ? Thế mà chủ tịch Diêm cũng nói ra được.” Nếu như Đỉnh Thành chỉ dám mua bán nhỏ, vậy trên thế giới này chắc là không ai dám buôn bán lớn.

Diêm Quân Lệnh nhún vai.

“Cảnh tiếp theo là kỹ nữ ám sát Hán Vương.” Tô Mộ Bạch nói xong liền bảo thư kí đi gọi Lâm Lam chuẩn bị trang điểm.

Cảnh này là kỹ nữ nhận lệnh của chủ nhân, sau bữa tiệc tối kết thúc bước vào thị tẩm sẽ ám sát Hán Vương, nhưng thật ra nàng đã động tâm với Hán Vương, vì đất nước, nàng bắt buộc phải ra tay, nhưng cuối cùng lại chết thảm bởi lưỡi kiếm của thị nữ bên cạnh Hán Vương.

Lâm Lam mấy ngày này thường xuyên không có mặt ở đoàn làm phim, trước đó mặc dù có nền tảng vũ đạo, nhưng vẫn không đủ để diễn toàn bộ cảnh này, vậy nên sẽ quay cảnh ám sát trước.

Tất cả được chuẩn bị rất nhanh chóng, thế thân Hán Vương mặc hoàng bào đứng trong phòng ngủ, Lâm Lam cúi đầu nhu thuận đứng một bên, giọng nói trầm thấp khe khẽ: “Vương, thời gian không còn sớm nữa.”

“Đến cởi áo giúp bản vương.” Hán Vương giơ tay dài, đưa lưng về phía Lâm Lam.

Lâm Lam đang định tiến lên...

“Cắt!” Ngay khi Lâm Lam chuẩn bị đi lên ôm lấy Hán Vương, Tô Mộ Bạch bỗng nhiên hô ngừng: “Ai tìm người này diễn thế thân vậy? Là người gỗ sao?”

“Chuyện này... Thầy Tô, thầy cao quá, người bên chúng tôi có chiều cao thì thiếu khả năng diễn xuất, mà diễn được thì lại quá lùn, không thể giống thầy, thầy xem...” Đạo diễn tuyển diễn viên lúng túng trả lời.

Tô Mộ Bạch nghe xong liền nhíu mày, Coco nói bố Lâm Lam đang ở bệnh viện, bên Paris kia vẫn đang chờ, hai cảnh này phải quay xong sớm chút, chắc chắn là không đợi được đến khi chân anh ta khỏi, nhưng người đóng thế này tuy cao ngang anh ta nhưng kĩ thuật diễn còn không bằng người mới học.

Người mới? Nghĩ đến đây Tô Mộ Bạch bỗng nhiên lóe lên ý nghĩ, ánh mắt lập tức nhìn sang Diêm Quân Lệnh, không phải ở đây đang có sẵn một Hán Vương Đế sao? Trước đó, Tô Mộ Bạch còn từng nghĩ nếu như bộ phim này không giao anh ta diễn, mà chỉ làm đạo diễn, anh ta cảm thấy người đủ sức diễn Hán Vương chắc chắn chỉ có thể là Diêm Quân Lệnh, nhưng để vị “Đại thần” này diễn xuất là chuyện không bao giờ xảy ra, nhưng bây giờ ngỏ lời một chút chắc cũng không có vấn đề gì?

“Tôi là người đã có vợ.” Bị ánh mắt Tô Mộ Bạch nhìn đến rùng mình, Diêm Quân Lệnh có ý tốt nhắc nhở.

“Có vợ thì giỏi lắm sao?” Tô Mộ Bạch thật sự bội phục Diêm Quân Lệnh, người này khi tự luyến còn đáng sợ hơn cả phụ nữ, ánh mắt của anh ta thật sự kém đến vậy sao? “Tôi nhờ anh giúp tôi một chuyện.”

“Hửm?” Thế nào mới khiến cậu Tô nhờ anh giúp, Diêm Quân Lệnh rất hiếu kì.

“Diễn một cảnh.” Tô Mộ Bạch nói xong liền quan sát Diêm Quân Lệnh từ trên xuống dưới, dưới góc độ của một người đạo diễn đang tuyển diễn viên, anh ta cực kì hài lòng với Diêm Quân Lệnh.

“Diễn thế thân cho anh?” Tất cả những chuyện vừa xảy ra Diêm Quân Lệnh đều thấy hết, Tô Mộ Bạch vừa mở lời anh đã hiểu ngay tên này có ý gì.

“Ủy khuất chút chủ tịch Diêm.”

“Điều kiện.” Diêm Quân Lệnh nhìn người phụ nữ mặc một bộ váy đỏ, kìm nén nội tâm chờ mong xuống, hỏi.

“Tôi sẽ tăng nhanh tiến độ, giúp anh tiết kiệm chút tiền? Có mặt đầy đủ trong sáu buổi tuyên truyền.” Tô Mộ Bạch hỏi dò, trong lòng thật ra cũng không ôm nhiều hi vọng.

“Được.” Bất ngờ là Tô Mộ Bạch vừa nói xong, Diêm Quân Lệnh liền đồng ý, trực tiếp đứng dậy.

Tô Mộ Bạch sửng sốt, sao anh ta lại có cảm giác như mình vừa lỗ nặng nhỉ?

“Còn ngây ra đấy làm gì, chỗ trang điểm ở đâu.” Diêm Quân Lệnh không nhịn được, thúc giục.

Phó đạo diễn đứng một bên cũng kinh ngạc đến mức ngây người, nhân viên đoàn phim lẫn bên quay phim đều ngơ ngác, đến khi bị Diêm Quân Lệnh quát mới tỉnh lại, vội vàng sắp xếp trang phục, thay đổi tạo hình.

Hai mươi phút sau.

Luôn cố gắng cách bên này thật xa, Lâm Lam có ý định giữ khoảng cách với Diêm Quân Lệnh, còn đang suy nghĩ khi nào đạo diễn mới bắt đầu quay liền nghe thấy mọi người hít một hơi thật sâu, theo bản năng quay lại, cô nhìn thấy Diêm Quân Lệnh mặc long bào, khí phách hiên ngang chẳng cần làm gì tự bản thân anh đã khiến người khác cảm nhận được khí chất vương giả, cao quý, anh đang chậm rãi đi đến phía cô.

Tất cả mọi người ở đó đều bị hớp hồn, từ sau khi Diêm Quân Lệnh tham gia buổi họp báo lần trước, nhân dân cả nước đều biết chủ tịch của Đỉnh Thành đẹp trai ngang ngửa Tô Mộ Bạch, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy đối phương mặc cổ trang, giờ phút này thật sự là ngỡ ngàng đến không nói nên lời.

“Trời ạ, sao tôi cảm giác khí chất này còn cao quý hơn cả Mộ Bạch nhỉ?”

“Đúng vậy, đẹp trai quá má ơi, nếu có thể ngủ một đêm cùng Đại Boss, tôi có chết cũng cam tâm.”

“Làm sao bây giờ, tôi ướt rồi...”

“Cậu đúng là dâm dê!”

“...”

Lâm Lam nghe thấy tiếng bàn tán ở xung quanh liền quay đầu nhìn, đúng lúc thấy được Diêm Quân Lệnh đang đi về phía mình, mắt cô cũng lập tức bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác đứng đó, cô vẫn luôn biết người đàn ông này rất đẹp trai, nhưng cô không ngờ anh mang tóc dài cũng rung động lòng người như vậy.

“Có thể bắt đầu rồi.” Diêm Quân Lệnh đã nghe Tô Mộ Bạch giải thích về cảnh này, hơn nữa lúc nãy anh cũng nhìn thấy người đóng thế thân diễn, đại khái anh cũng biết tiếp theo mình phải làm gì, sau khi đứng đúng vị trí liền nói với nhân viên ở bên cạnh.

Nhân viên kia kích động đến đỏ mặt, hô với Tô Mộ Bạch ở bên kia: “Tất cả đã vào vị trí.”

“Bắt đầu!” Tô Mộ Bạch hô to, cực kì chờ mong tiếp theo đường đường là chủ tịch Diêm của Đỉnh Thành sẽ diễn như thế nào.

Lâm Lam vẫn mặc bộ váy đỏ, hóa trang xinh đẹp, nhưng đã không còn thong dong như lúc trước, đứng sau lưng Diêm Quân Lệnh khiến cô cảm giác áp lực cực lớn, nhưng điều này cũng chính là cảm xúc mà kịch bản yêu cầu diễn viên phải thể hiện.

Tô Mộ Bạch xem diễn, hơi nhíu mày, phản ứng hoá học của hai người này thật mạnh.

Nghe thấy tiếng hô bắt đầu, Lâm Lam cúi đầu nhu thuận, khẽ nói: “Vương, thời gian không còn sớm.”

“Đến cởi áo giúp bản vương.” Diêm Quân Lệnh giang tay ra, không cần diễn, khí chất đã quen ở trên cao của anh đủ khiến mọi người xung quanh run lên, mọi người đều ngừng thở xem xét.

Lâm Lam chậm rãi tiến lên, quả nhiên giúp Hán Vương cởi áo, giọng nói trầm thấp cảm tạ: “Vương, sao lại chọn thần thiếp?”

“Bản vương chọn nữ nhân cần phải giải thích sao?” Hán Vương bá đạo nói, mà thanh âm trầm thấp từ tính của Diêm Quân Lệnh khi nói câu này còn lộ ra sự mê hoặc, khiến người xung quanh đều say đắm.

Kỹ nữ đó nghe xong liền cảm kích, giúp Hán Vương cởi áo ngoài, đang muốn tiếp tục, đối phương bỗng nhiên kéo nàng vào trong ngực: “Ngươi có yêu bản vương?”

“Thần thiếp... yêu.” Nói xong, khóe mắt chảy xuống một giọt lệ óng ánh, Tô Mộ Bạch vội vàng cho quay đặc tả. Trong lòng cảm thán khả năng tiến bộ của cô bé này thật đúng là thần tốc, cảm xúc hôm nay đặt rất đúng chỗ, mà chủ tịch Diêm dẫn dắt cũng rất tốt.

“Vậy ngươi còn sợ cái gì?” Dứt lời, tay Hán Vương duỗi ra, xoay người bế ngang kỹ nữ đó lên, trực tiếp đi về phía giường.

Nhân viên xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người, mà thị nữ phụ trách chém giết Ca Cơ, cũng chính là nữ diễn viên kết thù oán với Lâm Lam, nhìn thấy màn này, ghen ghét đến mức sắp phát điên, cô ta khổ tâm tính toán tiếp cận Đại Boss thì chịu nhục nhã, nhưng sao Lâm Lam lại có vận khí tốt như vậy? Lát nữa chắc chắn cô ta phải cho cô thêm chút màu sắc trên mặt, hừ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.