Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 330: Chương 330




Lâm Lam khó lắm mới có thời gian rảnh rỗi, tuy nhiên bên ngoài vẫn đầy rẫy các tin đồn thị phi, nhưng cô coi như không nghe không biết gì, những ngày đầu xuân chuyên tâm trồng một vườn rau.

Biệt phủ của tập đoàn Đỉnh Thành Bắc Kinh và Tấn thị giống nhau, nhưng hai cái sân vườn rất rộng. Mùa này hoa hồng ở trong vườn bắt đầu nhú chồi non, Lâm Lam sai thím Vương đi mua ít hại giống cà tím và rau cải, rồi cùng ba làm một mảnh vườn trồng rau, lại bắt đầu tháng ngày trồng trọt của cô.

Diêm Quân Lệnh thấy mắc cười, “Mấy thứ năm trước em trồng đã ăn hết chưa?”

“Không ăn hết thì đem tới can-tin bệnh viện rồi, cũng coi như không lãng phí.” Để mảnh vườn hài hòa, Lâm Lam còn đặc biệt làm hai hàng rau ở hai bên.

“ừm, nói cũng phải, đợi rau được ăn rồi thì mang cho bà nội một ít, nói với mọi người đây là rau sạch không có thuốc trừ sâu.” Diêm Quân Lệnh không cảm thấy cô bé này ăn hết nhiều như vậy.

“Được đấy, anh biết ông bà nội thích ăn gì không?” Lâm Lam vừa nói vừa phủ màng bọc lên đất.

Lâm Phúc Sinh đứng bên cạnh chỉ đạo, nghe hai người nói chuyện, trên mặt vui vẻ nở nụ cười, con bé này từ nhỏ lớn lên ở bên ông, không có người thân gì, như hôm nay coi như có người thương,cũng biết thương người rồi.

“Dưa hấu?” Diêm Quân Lệnh chớp chớp mắt nói.

“vậy để em nói thím Vương đi mua thêm ít hạt dưa hấu, lần trước lúc ăn cơm nhìn thấy ông nội thích ăn cà tím xào thịt, chúng ta cũng trồng ít cà tím, đợi tháng 5 tháng 6 có thể ăn được rồi.” Lâm Lam vỗ tay nói với thím Vương.

Diêm Quân Lệnh ôm mặt, cô bé này tưởng thật sao. Nhưng mà mảnh đất bé bằng bàn tay này, có thể trồng nhiều rau tới vậy không? Diêm Quân Lệnh không thể tưởng tượng nổi, đợi hoa hồng nở rộ leo lên tường, bên dưới là các loại rau xanh, vậy thì cảnh tượng đó thật khó nhìn nổi.

“Anh biểu cảm gì vậy? Nhà chúng ta mỗi ngày mua rau hết 40 50 tệ, một tháng hết 1500 tệ, đợi chỗ rau này ăn được thì có thể ăn trong hai ba tháng không vấn đề, tính ra có thể tiết kiệm cho nhà chúng ta bốn năm nghìn tệ, bằng lương một tháng của người bình thường đó.” Lâm lam thấy Diêm Quân Lệnh có vẻ không để ý thì có chút bất mãn.

“ba, con đã lấy về một cô vợ đảm biết tiết kiệm quản lý nhà cửa rồi.” Diêm Quân Lệnh cười vui vẻ, ngoái đầu lại nhìn Lâm phúc Sinh mà nói.

“Con bé này sau khi kết hôn cũng biết lo lắng cuộc sống rồi.” Ba Lâm Lam cũng cười hùa theo.

Lâm Lam e hèm không thèm để ý hai người này nữa, tiếp tục vùi đầu làm việc của mình. Nghĩ tới ở chợ sáng có bán tùng sọt lớn dâu tây, trong lòng thầm nghĩ, cô phải sai thím vương mua thêm ít cây giống dâu tây, dâu tây nhà trồng mới ngon.

Tiếng máy chụp ảnh...

Diêm Quân Lệnh nhìn trên mũi cô gái nhỏ lấm tấm mồ hôi, trên đầu vấn chiếc khăn vải, không những không ra dáng thôn nữ, mà phảng phất một vẻ đẹp thanh tịnh trong trẻo, liền lấy điện thoại ra chụp vài tấm, sau đó tự hào đăng lên nhóm weibo, bà xã đang trồng rau, nói một tháng tiết kiệm được 1500 tệ, 3 tháng có thể tiết kiệm 4500 tệ, cẩm nang du lịch nhà vườn bỏ túi!

Đăng lên xong Diêm Quân Lệnh đi qua giúp Lâm Lam, bình luận trên nhóm Weibo bùng nổ.

Lý Húc, sếp, từ lúc nào mà anh nghiện đăng status vậy? Có thể cai được không? Ngứa mắt quá đi!

Thẩm Hoằng, lại rắc thính rồi, chỉ tiết kiệm được 4500 tệ thôi sao? Nút áo của anh đã hơn 4500 tệ rồi đấy!

Giả nhị thiếu gia trả lời Thẩm Hoằng, có biết cái gì gọi là sự thú vị của tình yêu không?

Tiêu Chấn Nhạc, yêu đương rất tổn thọ.

Linda, sếp, thính cũng đắt lắm, đừng rắc lung tung nữa. Đứng trên lầu nói chuyện nên cẩn thận chút.

Khương Lôi, tự dưng muốn lấy vợ quá.

Coco trả lời Lý Húc, Tiểu Lý tử chết dẫm mau qua đây!

Những người khác thấy vậy nhao lên hỏi, chuyện gì thế này? Hai người này ở chung hả?

Lý Húc tức run, lập tức ấn tắt điện thoại. Coco này là quỷ sao? Sao lại lôi anh vào đây?

Coco đợi mãi không thấy Lý Húc trả lời`tức giận muốn ném điện thoại đi, nhưng Tần Sâm lại điện thoại tới, nghĩ một lát ấn nghe, nén cơn giận lại, yểu điệu hỏi, “Tần tổng, nghĩ xong rồi hả?”

“tôi đang ở gần đây, hay là gặp mặt rồi nói.” Tần Sâm đứng dưới nhà Coco, giọng điệu vô cùng thành khẩn.

“vậy là chưa nghĩ kỹ rồi? Chưa nghĩ xong thì gọi điện làm gì?” dứt lời Coco liền cúp máy, ngay cả một chút tình nghĩa cũng không có.

Tần Sâm tức giận, nhưng lúc đầu anh mời Coco đến, đối phương không ký bất kỳ hợp đồng nào, bây giờ tình hình như vậy, anh không còn cách nào cả. Bất lực đứng dưới nhà, anh biết Coco đang ở nhà, anh không tin là bản thân không đợi được.

Coco từ cửa sổ nhìn xuống chiếc xe dưới nhà, thầm nghĩ tên này sao lại tới khu biệt thự chứ? Quay người lại không thèm để ý nữa, sau đó gọi cho Diêm Quân Lệnh, “tôi ký hợp đồng với bà xã anh.”

“vậy phải hỏi bà xã tôi đã.” Diêm Quân Lệnh tháo găng tay dính đầy bùn đất ra khỏi tay.

“Ha, được voi đòi tiên đúng không? Một năm 1000 vạn, thù lao của tôi, chưa tính hoa hồng.” Coco không biết hai chữ khách sáo là gì.

“Ok.” So với giá mà Coco đòi chỗ Tần Sâm thì 1000 vạn là có lương tâm rồi.

“Coco gọi tới ạ?” Lâm Lam nghe tiếng đầu dây bên kia ngẩng đầu cười hỏi.

Cũng chỉ có Coco có thể khiến bất kỳ ai đều bất đắc dĩ, nhưng lại không ghét nổi.

“ừm, cô ta định ký hợp đồng làm quản lý riêng của em, anh đồng ý rồi.” Diêm Quân Lệnh nhún vai nói.

“E hèm?” Lâm Lam ngạc nhiên, cuối cùng Tần Sâm bên đó cũng không dễ dàng để Coco di, bây giờ cô ấy lại ký hợp đồng với mình, Tần Sâm mà biết e là nổi giận mất.

“Yên tâm, trước đây Coco và Tân Trí chỉ là hợp đồng miệng, không được xem là vi phạm hợp đồng.” Diêm Quân Lệnh đưa tay ra vỗ về cô gái nhỏ, kết quả là không cẩn thận để dính bùn lên má của Lâm Lam, nhịn không nổi cười phá lên.

Lâm Lam không biết đàn ông cười cái gì, sờ lên mặt mình thì thấy vốn là tay đang dính bùn, quệt lên mặt giống như chú mèo khoang vậy.

“Ha haahah...” Diêm Quân Lệnh cười lớn, Lâm Phúc Sinh nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy không kiềm được cùng cười phá lên.

“Không được cười, còn cười nữa!” Lâm Lam xấu hổ la người đàn ông, kết quả Diêm Quân Lệnh càng cười to hơn, Lâm Lam bất mãn liền dùng tay quệt lên mặt đàn ông, hai người phút chốc biến thành hai con mèo khoang, người này nhìn người kia cười.

Ánh nắng ngày xuân thật ấm áp, Lâm Lam vừa đuổi Diêm Quân Lệnh vừa kêu đàn ông đứng lại, tiếng cười vang khắp biệt phủ, ngay cả thím Vương cũng thò đầu ra nhìn bọn họ.

Lâm Phúc Sinh lắc lắc đầu, bỗng có cảm giác trở về quá khứ, cũng không biết con bé này còn nhớ hay không, Quân Lệnh chính là tiểu ca ca năm đó của cô.

Đời người có lúc thật kỳ diệu, lúc đầu Lâm Phúc Sinh cho rằng Diêm Quân Lệnh đứa bé này một ngày rời đi, hai người họ cả đời sẽ không gặp lại, ai ngờ mười mấy năm trôi qua, hai đứa trẻ này lại thành vợ chồng.

Thứ duyên phận này không biết nói sao cho chuẩn, nhớ tới Chu Vũ Vi, trong lòng lặng lẽ thở dài, lại nhớ ở đây là Bắc Kinh, ánh mắt có chút già nua dấy lên tia suy nghĩ, nếu như người đó nhận ra... không đâu, ông ta sẽ không nhận ra tiểu Lam đâu.

“Hahahaa, em bắt được anh rồi.” Phía xa Lâm Lam cuối cùng cũng bắt được Diêm Quân Lệnh, kêt quả mới vừa la lên thì đột nhiên bị hôn chặt, vội nhìn qua Lâm Phúc Sinh sợ ba nhìn thấy.

Cuối cũng ba chỉ mỉm cười, chỉ than một câu aiz, bọn trẻ bây giờ! Sau đó quay người đi bộ dưới con đường rợp bóng cây bên ngoài biệt phủ, bên đó có không ít bạn chơi cờ, tránh có ông ở đó bọn trẻ không tự nhiên.

“u... ba đang...”

“Đi rồi!” Lâm Lam bị hôn chặt, nhớ tới ba sắc mặt thẹn thùng. Diêm Quân Lệnh ôm chặt đầu của cô hôn say đắm.

Lâm Lam không tin ngoái đầu lại nhìn, phút chốc ôm mặt, nhất định ba nhìn thấy mới rời đi.

Hu hu, Diêm Quân lệnh, đồ xấu xa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.