Tần Sâm xem buổi họp báo sắc mặt vô cùng khó coi, lại nhìn những tấm ảnh, anh ta ngồi bất động trên ghế, sắc mặt trắng bệch, chẳng lẽ anh ta đã hiểu lầm Lâm Lam? Nhưng nếu cô là vợ của Diêm Quân Lệnh, vì sao không nói cho anh ta biết?
“Chủ tịch Tần...” Khúc Khải vẫn chưa hết kinh ngạc chậm rãi đi đến, nhìn thấy bộ dạng ôm đầu đau khổ của Tần Sâm, khó xử gọi anh ta.
Rầm!
Tần Sâm dùng tay đẩy ngã toàn bộ đồ vật trên bàn, thành công dọa cho Khúc Khải lùi về sau một bước: “Đã hài lòng chưa? Bây giờ anh đã hài lòng chưa?”
“Chủ tịch Tần, tôi cũng không biết...”
“Cút!” Tần Sâm nổi giận gào lên một tiếng, một lần nữa ngã phịch xuống, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.
Công ty giải trí Tân Trí hai năm nay phát triển không tệ, nhưng so với Đỉnh Thành thì căn bản không đáng để nhắc tới. Đỉnh Thành còn là doanh nghiệp bất động sản đứng đầu trong nước, Diêm Quân Lệnh là đời thứ ba nhà quyền thế, đời thứ hai nhà làm quan, chú hai của nhà họ Diêm tranh cử thành công trở thành thị trưởng Bắc Kinh, sau gần nửa năm làm việc, được nhân dân Bắc Kinh vô cùng yêu thích.
Về những người bạn bên cạnh Diêm Quân Lệnh, bất luận là Khương Lôi hay Tiêu Chấn Nhạc, thậm chí là Thẩm Hoằng, đều có thể nói rằng đó là những người đứng đầu của các ngành nghề, lần này Diêm Quân Lệnh có thể điều động bộ đội đặc chủng, có thể thấy được bản lĩnh của anh ta như thế nào.
Càng nghĩ tới Tần Sâm càng cảm thấy sợ hãi.
Mà buổi họp báo vẫn còn đang tiến hành.
Sau khi Diêm Quân Lệnh nói đến điều thứ hai, toàn bộ phóng viên trong hội trường và cả cư dân mạng đều xôn xao, rất lâu cũng không thể bình tĩnh.
Người trên sân khấu cũng không sốt ruột, lẳng lặng nhìn mọi người ồn ào, cho đến khi âm thanh dần dần ngừng lại, Diêm Quân Lệnh lên tiếng lần nữa: “Thứ ba...”
Hai từ, những phóng viên ở đây lập tức im lặng, nín thở, nhìn người trên sân khấu.
“Hiện tại tôi long trọng tuyên bố, vào tháng năm khi hoa đỗ quyên nở, tôi và vợ sẽ tổ chức hôn lễ tại đảo Maldives, đến lúc đó tôi sẽ gửi thiệp mời đến mọi người.”
Nói xong Diêm Quân Lệnh đưa micro cho Linda, quay người rời đi.
Soạt!
Một phút sau khi Diêm Quân Lệnh rời khỏi, cả đại sảnh yên tĩnh lập tức bùng nổ.
Tại hội trường, Diêm Quân Lệnh chỉ nói ba câu, đều là những câu có sức bùng nổ mạnh.
Câu đầu tiên, trực tiếp nói Lâm Lam là vợ của Diêm Quân Lệnh anh, hơn nữa sẽ truy cứu trách nhiệm với ai bôi nhọ cô. Câu thứ hai, tuyên bố Lâm Lam hủy bỏ hợp đồng với công ty giải trí Tân Trí, cũng tuyên bố rõ ràng mối quan hệ giữa hai công ty không còn nữa. Câu thứ ba, tuyên bố ngày kết hôn với Lâm Lam, lần nữa khẳng định vị trí của Lâm Lam trong lòng chủ tịch Diêm, cũng là lời cảnh cáo đến giới truyền thông, cô là người phụ nữ của Diêm Quân Lệnh, ai dám ức hiếp?
Bệnh viện.
Lâm Lam ngủ cũng không yên tâm, khi anh rời đi cô đã thức dậy, thấy Tăng Tuyết nhìn mình chằm chằm, cô sờ sờ mặt: “Mặt em có gì lạ hả?”
“Không có.” Tăng Tuyết lắc lắc đầu.
“Vậy chị sao vậy?” Lâm Lam nghi hoặc.
“Đại Boss quá đẹp trai, quá tuyệt vời, quá mạnh mẽ, em không thấy lúc anh ta bước xuống từ trực thăng, những người có mặt đều sợ đến ngây người. Trước kia chị thật sự là hiểu lầm Đại Boss rồi, anh ta thật sự rất yêu em.” Tăng Tuyết nói xong trên mặt hiện lên hai chữ mê trai.
Lâm Lam chỉnh lại cảm xúc, thấy bộ dạng Tăng Tuyết như vậy, trêu chọc nói: “Hay là em tặng anh ấy cho chị?”
“Thôi đi em ơi... cho dù là chị muốn, nhưng Đại Boss sẽ muốn chị sao?” Khuôn mặt Tăng Tuyết hiện lên vẻ tủi thân, cũng không biết tại sao trong đầu lại nghĩ đến Thẩm Hoằng, nghĩ tới lúc anh ta bế cô xuống từ sân thượng, cảm giác khẩn trương khi đó làm trái tim cô ấy run lên.
Nhưng Tăng Tuyết lại phủ nhận, cô ấy sẽ không động lòng với người đàn ông đã từng làm mình tổn thương.
“Ha.” Nghe được câu trả lời của Tăng Tuyết, Lâm Lam cười khẽ một tiếng.
Lúc này Tăng Tuyết nhìn đồng hồ: “Oa, đã đến giờ rồi, mau xem, Đại Boss sắp xuất hiện!”
“Gì vậy?” Lâm Lam không biết Diêm Quân Lệnh muốn mở họp báo.
“Họp báo.” Tăng Tuyết đưa điện thoại đến trước mặt Lâm Lam.
Chỉ thấy dáng vẻ lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh xuất hiện trước màn hình, tóc húi cua đã dài hơn một chút, làm tăng thêm vẻ hoàn mỹ của người đàn ông, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý. Đôi mắt đen hẹp dài dù cách màn hình cũng cảm giác được tầng tầng lớp lớp ý lạnh và cơn giận.
“Đầu tiên, tôi thay mặt vợ tôi là Lâm Lam làm sáng tỏ...”
Giọng nói Diêm Quân Lệnh vang lên, không hề che giấu gọi cô là vợ, Lâm Lam đầu tiên là hoảng hốt, sau đó bất giác mím môi, sự cảm động lan tràn trong lòng, cô biết rõ anh làm như vậy tất cả là vì cô.
Họp báo rất ngắn, hiện trường cực kì chấn động, trên mạng cũng là một trận ồn ào. Một màn này gần như che hết cả màn hình, người đàn ông dùng Lâm Lam là vợ tôi để mở đầu, cuối cùng tuyên bố hôn lễ để kết thúc, làm cho cả đám người bị sốc và choáng váng đến trợn mắt há hốc mồm.
Tăng Tuyết chảy nước miếng, hâm mộ nhìn Lâm Lam: “Đại Boss quá đẹp quá xuất sắc rồi, chị rất yêu Đại Boss, mà hoa đỗ quyên có ý nghĩa gì?”
“Vĩnh viễn thuộc về em.” Lâm Lam xem nhẹ lời nói lúc đầu của Tăng Tuyết, nhẹ giọng trả lời.
Tăng Tuyết lặp lại: “Vĩnh viễn thuộc về em? Đại Boss thổ lộ với em sao? Trời ạ, thật sự quá lãng mạn rồi!”
Đừng nói là Tăng Tuyết, cư dân mạng cả nước đều tìm hiểu về ý nghĩ của hoa đỗ quyên, trong chốc lát chủ đề “Vĩnh viễn thuộc về em” trở nên vô cùng hot, mọi người và Tăng Tuyết đều có cùng suy nghĩ: “Đại Boss đang thổ lộ với Lâm Lam sao?”
Lâm Lam không nói lời nào, nhưng trong đáy mắt cô là sự vui sướng. Không muốn công khai là vì có nhiều lý do, nhưng khi người đàn ông này khẳng định trước mặt mọi người như vậy, lại là một loại cảm giác khác.
Giống như người bị giam cầm trong vòng xoáy của bóng đêm, bất chợt tìm thấy được ánh sáng của mặt trời.
Tăng Tuyết vẫn còn đang xem lại hình ảnh vừa rồi, Lâm Lam nhìn người đàn ông trong màn hình, không có từ ngữ nào diễn tả được sự vui sướng của cô.
Cộc cộc cộc!
Đúng lúc này bên ngoài vang lên một loạt tiếng gõ cửa, Tăng Tuyết vừa mới đứng dậy cửa phòng đã bị đẩy ra, Diêm Quân Lệnh bước nhanh vào: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lâm Lam không nói gì chỉ im lặng nhìn anh.
Diêm Quân Lệnh không biết cô gái nhỏ này làm sao, bước tới trước sờ lên trán cô: “Hạ sốt rồi, còn không thoải mái sao?”
“Không có.” Hai má cô đột nhiên ủng hồng trông rất khả nghi.
“Là Tiểu Lam xấu hổ đấy.” Tăng Tuyết mập mờ cười khẽ, thốt ra một câu, còn không đợi Lâm Lam trừng cô, cô ấy đã nhanh chóng chạy khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho hai người.
“Xấu hổ?” Diêm Quân Lệnh nhẹ nhàng lặp lại.
Mặt Lâm Lam càng đỏ hơn, lắc đầu: “Anh đừng nghe Tăng Tuyết nói lung tung, em không có.”
“Còn nói không có, hai tai đều đỏ.” Anh càng cười vui vẻ hơn, đưa tay véo nhẹ cái mũi đáng yêu của cô.
“Em... a...” Cô còn muốn nói dối, Anh dứt khoát cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Lâm Lam đẩy nhẹ người đàn ông ra, mím môi không cho phép lại bị khi dễ.
Diêm Quân Lệnh nhìn cô vui vẻ: “Không có sự đồng ý của em tự tuyên bố ngày kết hôn, em không giận sao?”
“Không có.” Lâm Lam biết rõ tất cả những gì Diêm Quân Lệnh làm đều là vì cô, sao cô lại không biết tốt xấu mà trách anh?
“Vậy thì tốt, nếu như đã không trách anh, vậy có nghĩa là em đồng ý tổ chức hôn lễ vào tháng năm.” Đáy mắt anh mang theo vài phần trêu đùa.
Đôi mắt cô hiện lên một tia giận dữ: “Không tức giận nhưng không có nghĩa là em đồng ý.”
“Ha ha, bánh bao ngốc.” Diêm quân lệnh sờ lên chiếc nhẫn trong ngực, nhưng không lấy ra, anh không những muốn cho cô gái nhỏ này một hôn lễ long trọng, anh còn muốn cho cô một màn cầu hôn lãng mạn mà không phải trên giường bệnh.
“Anh mới ngốc.” Lâm Lam tức giận lườm người đàn ông, đáy lòng có chút mất mát, vậy mà anh không thừa cơ hội này cầu hôn, chẳng lẽ là vì nguyên nhân cô đã gả cho anh sao?
Nhưng cảm giác mất mát này rất nhanh được cái ôm của anh xoa dịu, từ đầu đến cuối, cô chỉ cần người đàn ông trước mặt và tình yêu của anh, những thứ khác chỉ là hình thức mà thôi.