Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 348: Chương 348




Đỗ Tịch và Trần Văn cũng ngạc nhiên không kém vị chủ biên và nhiếp ảnh gia, khơi dậy sự đấu trí, bất luận là Đỗ Tịch hay là Trần văn đều muốn áp chế Lâm Lam, cố gắng lấn át đối phương.

Nhưng Lâm Lam từ đầu tới cuối luôn dựa theo tiết tấu của bản thân, bắt nhịp theo tư thế của hai người tạo ra sự phối hợp ăn ý nhất, ngược lại so với hai vị kia càng thoải mái hơn.

Toàn bộ show hình thay 10 bộ trang phục, 5 kiểu phong cách, tốn gần 3 tiếng đồng hồ.

Khi kết thục show hình toàn bộ ekip ai cũng ướt mồ hôi.

Ánh mắt Trần Văn nhìn Lâm lam đã thay đổi, một câu cũng không nói liền khoác áo rời đi. Đỗ Tịch cũng nhìn Lâm Lam đầy ẩn ý, giống như Lâm Lam trước sau bất nhất, nhiếp ảnh gia vừa hô kết thúc, lập tức ngồi lên ghế ở bên cạnh, ngay cả vẻ nhạt nhẽo trước đó cũng biến mất, hoàn toàn không để ý hình tượng mà ngồi dựa vào ghế.

So với dáng vẻ trong lúc làm việc, giờ lại là bộ dạng hoàn toàn khác. Vừa hít thở sâu vừa nhìn hai người mà thở gấp, trong lòng trộm nghĩ kính phục, thể lực của cô xem ra ngày càng đi xuống rồi.

“biểu hiện của cô Lâm thật ngoài mong đợi.” Chủ biên khen ngợi, nhiếp ảnh gia cũng đồng ý gật đầu, anh tin tưởng ảnh bìa và tạp chí phát hành nội bộ lần này tuyệt đối là một vở hay, tấy nhiên sẽ bùng nổ dư luận.

Được khen ngợi Lâm Lam cười vui vẻ rồi thay trang phục, đi tìm người dàn ông nhà mình ăn cơm trưa tiện khể khoe thành tích.

Còn về việc đắc tội hai vị kia thì dù sao cũng đã đắc tội rồi.

Trong lòng có chút lo ngại nhưng cũng lực bất tòng tâm, cô cũng không có tâm tư mà đi xoa dịu sự tức giận của đối phương.

Nghề người mẫu này càng lên cao thì càng cô độc.

“Sao ngây người ra vậy? Boss đại đang chờ em ăn cơm đấy.” Trong lúc Lâm Lam bất giác rơi vào cảm xúc của chính mình thì Tăng tuyết khó khăn lắm mới thoát khỏi Thẩm Hoằng chạy qua đây, vỗ vào Lâm Lam đang ngồi ngây người trên ghế.

Lâm Lam ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Tăng Tuyết, lòng chững lại, bỗng nhiên được giải phóng, tại sao cô lại vì một số người không quen biết mà khó nghĩ chứ. Có những người yêu cô như thế này thì những người khác chỉ là phù du thôi.

Trong lòng trở lên thoải mái nhẹ nhõm, Lâm Lam đứng lên kéo tay Tăng Tuyết, “Nói thật đi gần đây chị làm việc gì vậy? Chúng ta hẹn 8 giờ 30 phút gặp, chị lại đến muộn đúng 3 tiếng đồng hồ!” Lâm Lam thoát ra vẻ âu sầu nghệ sĩ vừa rồi, ra dáng sếp hỏi Tăng Tuyết.

Tăng Tuyết nhếch mép, nhưng trong lòng lại phấn khích, “Chẳng phải chị đến muộn rồi đó.”

“Đến muộn phải có lý do chứ nhỉ? Hẹn hò phải không?” Lâm Lam lau mồ hôi trên trán, hỏi lung tung.

“Đâu có, cái này thật sự không có.” Tăng Tuyết nhìn Lâm Lam xua tay, cô không thể để Lâm Lam biết chuyện cô để Thẩm Hoằng ở trong nhà của mình, nếu không bị trêu đùa là chuyện nhỏ, sau này làm sao có mặt mũi nhìn người khác chứ.

Cho dù thế nào, cô và Thẩm Hoằng đều không có cơ hội, cũng không cần phải nói ra. Hơn nữa cô đến muộn cũng không hẳn phải là lý do đó.

“E hem?” Lâm Lam cảm thấy Tăng Tuyết có chuyện đang giấu mình, nhưng chị ấy đã không muốn nói, cũng ngại không muốn gặng hỏi, e hèm vài tiếng rồi dẫn đi ăn cơm.

Khiến người khác ngạc nhiên là một người đàn ông dường như rất quy tắc, lại đưa Lâm Lam tơi can-tin của giải trí Đỉnh Thành.

Vừa mới bước vào, toàn bộ ánh mắt của mọi người ở can-tin đều tập trung hướng về bọn họ, biểu cảm của Lâm Lam không được tự nhiên, tại sao cô lại đồng ý người đàn ông này đến can-tin ăn cơm chứ? Thức ăn nhanh không tốt sao? Meituan (tên một thương hiệu bán đồ ăn nhanh) không tiện hơn sao?

Thật sự là một nỗi buồn không hề nhẹ!

Nhưng nỗi buồn của Lâm Lam cũng không thể ngăn chặn được sự nhiệt tình muốn khoe vợ của người đàn ông, Lâm Lam ngại ngùng ngồi vào bàn ăn, nhưng Tăng tuyết chịu không nổi hàng trăm con mắt chú ý, liền mất hết nghĩa khí tránh sang một bên lặng lẽ đi tìm Lý Húc.

“Sao chúng ta lại phải tới đây ăn cơm?” Lâm Lam bị chú ý tới mức mất tự nhiên.

“Cá kho ở can-tin nhân viên Đỉnh Thành rất ngon, muốn để em nếm thử.

Diêm Quân Lệnh trả lời một cách hoang đường, Lâm lam lại không thể phản bác.

Hai người ngồi mới được một lát, những nhân viên cấp cao vốn không ăn cơm ở can-tin đều nhất loạt nhận được tin báo, mau chóng tới, ăn cơm là giả, nhìn tổng tài thể hiện tình yêu mới là thật.

Cuối cùng đám người Tương Nam tường sớm biết sự thật thì đứng về một bên.

Tiểu Tường biểu thị rất tủi thân, anh biết cũng là ngoài ý muốn cũng rất đột ngột, nhưng không thể nói với mọi người là bản thân nhìn thấy sếp và cô người mẫu nào đó làm chuyện 18+ trong phòng làm việc...

Hơn nữa lúc đó anh cũng không biết Lâm Lam là bà chủ!

Tóm lại nói anh ấy rất oan ức, nhưng đang oan ức thì bắt gặp ánh mắt sếp đang nhìn qa thì đột nhiên run rẩy, hướng về đám đông nói, “tôi không biết gì hết.”

Đồng chí Tương Nam Tường lại lần nữa bị đám đông nhìn.

Ăn cơm xong, Diêm Quân Lệnh từ từ đứng dậy, “Phu nhân của tôi cảm thấy mùi vị cá kho của can-tin chúng ta rất ngon, cho nên món cá kho của can-tin tuần này toàn bộ miễn phí, sau này cũng có thể bình chọn ra món ăn mọi người thích nhất, mỗi tuần miễn phí một món.”

“Cảm ơn phu nhân sếp!” cả can-tin đồng thanh cảm ơn bà chủ, Lâm Lam ngại ngùng mặt đỏ tía tai.

Là một công ty giải trí lớn, không ai để ý một bữa ăn miễn phí, nhưng mọi người đều hiểu một điều, đó là sếp rất coi trọng Lâm Lam, đó cũng là giới hạn của anh ấy.

Bất luận là người ngoài hay nội bộ giải trí Đỉnh Thành đều không được phép coi thường người phụ nữ này. Mỗ tổng dụng tâm khổ tứ, trong lòng Lâm lam tràn đầy sự cảm động. Nhưng đây vẫn chưa kết thúc.

Trong lúc Lâm Lam cho rằng tất cả đã xong rồi, thì can-tin bỗng tối hẳn đi, không biết từ bao giờ mà bàn ăn xung quanh bị dời qua một góc, thay vào đó trên mặt đấy là vòng hoa trái tim rất lớn.

Tuy có chút ấu trĩ cũng có chút trẻ con, nhưng mắt Lâm Lam đã đỏ hoe, ngây người nhìn người đàn ông.

“tôi Diêm Quân Lệnh, trước mặt toàn thể nhân viên công ty giải trí Đỉnh Thành, tại nơi đây cầu hôn Lâm Lam phu nhân của tôi, cảm ơn em yêu làm cho anh hiểu được thế nào là yêu, dạy cho anh biết yêu, từ nay về sau tất cả những gì anh có đều nguyện cùng em chia sẻ, cho dù là vật chất hay là buồn vui, em có đồng ý không?” Diêm Quân Lệnh quỳ một gối xuống, tất cả mọi người im lawngk, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Lam.

Lâm Lam từng chờ đợi lời cầu hôn từ Diêm Quân lệnh, cũng tưởng tượng ra rất nhiều cách cầu hôn, nhưng cuối cùng lại vô cùng thất vọng, nghĩ rằng người đàn ông vốn không đẻ ý hình thức, lần trước tỉnh dậy rồi nói chuyện hôn lễ cũng y như vậy.

Nhưng vạn lần không ngờ tới, người đàn ông này không những cầu hôn, mà còn trước mặt hơn nghìn nhân viên giải trí Đỉnh Thành mà cầu hôn cô.

“Ông xã...”

“Đồng ý anh nhé.” Lâm Lam giọng nghẹn ngào, Diêm Quân Lệnh lại nhìn chằm chằm cô.

“ừm.” Lâm Lam ừn nhẹ một tiếng, đầu không ngừng gật.

Nếu nói cô bây giờ không gật có được không? Đừng nói là trước mặt nhiều người như vậy nếu thật sự từ chối cô có thể ly hôn sao?

“Em yêu.” Diêm Quân Lệnh hài lòng lồng nhẫn vào tay Lâm Lam, sau đó đứng lên hôn môi cô gái nhỏ.

Nào ngờ Lâm Lam lại lùi lại tránh né, lúc này thật sự dọa chết người khác, chẳng lẽ bà chủ không đồng ý sao?

“Miệng em toàn mùi cá kho thôi.” Lâm Lam âu sầu nói, người đàn ông này cũng không nói trước với cô, trên miệng cô cũng toàn là dầu mỡ.

“Ha haha...”

Câu nói vô tư này của Lâm Lam khiến cho mọi người bật cười, Tăng Tuyết che mắt, thật muốn đỏ mặt thay cho con bé ngốc nghếch này.

Cảnh tượng lãng mạn biết bao nhiêu, giờ tan tành mây khói rồi.

Diêm Quân Lệnh biểu cảm mất tự nhiên, cũng may có Lý Húc đứng sau sắp xếp.

Ping ping ping, mấy đóa hoa nổ bung ra, coi như màn cầu hôn vị cá kho kết thúc viên mãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.