Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 364: Chương 364




Đến bệnh viện gần nơi xảy ra chuyện, Diêm Quân lệnh vừa bước vào thì Vương Đại quỳ sụp dưới đất, “Ông chủ, là chúng tôi không tốt, ngài muốn phạt thế nào cũng được.

Diêm Quân Lệnh sắc mặt u ám, “Hắn mang theo bao nhiêu người rời đi?”

“thêm bà chủ tổng cộng là 4 người.” Vương Đại nghĩ một lát rồi mau chóng trả lời.

“Kêu người chăm sóc Lộc Tam, cậu đi cùng tôi.” Diêm Quân Lệnh không rảnh so đo với mấy người này, bây giờ quan trọng nhất là tìm thấy bánh bao nhỏ.

“vâng.” Vương Đại không dám nhiều lời, lập tức nghe theo.

“Theo như cậu nói thì Lâm Lam vì nghe điện thoại của Trần Văn mới đi tới chỗ hẹn, cậu lập tức điều tra hành tung của Trần Văn cho tôi.” Diêm Quân Lệnh tìm hiểu qua sự việc rồi mau chóng hạ lệnh.

“Tôi lập tức làm ngay.” Vương Đại tiếp nhận nhiệm vụ mau chóng rời đi.

Diêm Quân Lệnh nhìn Lộc Tam, “Cứ nghỉ ngơi cho khỏe lại.”

“Ông chủ...”

“Chuyện này không phải là lỗi của các cậu.” Câu nói này của Diêm Quân Lệnh khiến một nam tử hán như Lộc tam cũng phải nghẹn ngào, theo anh thì không thể bảo vệ bà chủ thì đó là sự thất trách, vì cứu anh mà bà chủ mới đồng ý đi cùng Đồng Thiên Hoa, anh thật đáng chết.

Nhưng câu nói vừa rồi của Diêm Quân Lệnh càng khiến Lộc Tam hổ thẹn, nhưng vì bị thương ở đùi nên lực bất tòng tâm.

“Cứ yên tâm nghỉ ngơi.” Dứt lời Diêm Quân Lệnh gọi y tá tới chăm sóc Lộc Tam, ra khỏi cửa liền phái người ở đây canh chừng, phòng có chuyện bất trắc xảy ra.

Rời khỏi bệnh viện, bên Khương Lôi thông tin tới, Đồng Thiên Hoa có khả năng đi Srilanka, từ đó lại bay đi Anh Quốc.

“Được, tôi lập tức tới ngay.”

“Đội hình sự quốc tế đã xuất phát đi chặn lại, anh đừng quá lo lắng, hắn ta đã muốn đem theo chị dâu, đương nhiên không có khả năng làm hại chị dâu.” Khương Lôi sợ Diêm Quân Lệnh rối trí, liền nhỏ giọng an ủi.

“Tôi biết rồi.” Diêm Quân Lệnh trầm giọng trả lời, lúc này anh bắt buộc phải bình tĩnh, nếu không cô gái nhỏ nhà anh sẽ phải làm sao?

“Vậy thì được.” Khương Lôi đang nói, thì thuộc hạ tiến lại nhỏ giọng hồi báo, liền lập tức nói với Diêm Quân Lệnh, “Đã theo dõi được hành tung rồi, đnag ở gần sông Srilanka, tôi nghi ngờ bọn chúng muốn rời đi bằng đường hàng hải.”

“Tôi lập túc tới ngay.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền lên xe, chú Trương đã thuê được xe rồi.

“thiếu gia, còn mọi người bên đó...”

“Tôi sẽ bảo Như Tuyết an ủi họ, giờ chúng ta đi Srilanka trước, Tiểu Lôi sẽ thông báo cho cảnh sát biên giới.” Theo Diêm Quân Lệnh được biết, biển Srilanka là ranh giới hai quốc gia, bây giờ cảnh sát hình sự quốc tế đã đuổi theo dấu vết của Đồng Thiên Hoa ở sông Srilanka, chứng tỏ rằng Đồng Thiên Hoa rất có khả năng muốn thông qua biển Srilanka rời đi, nếu như hắn ta tiến vào đảo nhỏ bí mật, thì muốn tìm cũng khó...

Srilanka vốn là một quần đảo, vô số đảo nhỏ, tới lúc đó muốn tìm người thật sự như mò kim đáy bể.

“Cậu chủ, chúng ta đi như vậy rất nguy hiểm!” chú Trương không phải là lo lắng cho bản thân mag ông sợ Diêm Quân Lệnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“tôi tự lường được.” Lúc này nói Diêm Quân Lệnh buông xuôi đó là điều không thể.

Diêm Quân Lệnh vừa dứt lời liền gửi tin nhắn cho Tiêu Chấn Nhạc, tối nay Tiêu Chấn Nhạc cũng tới dự đám cưới, nhìn thấy tin nhắn đương nhiên sẽ qua đây.

“Xuất phát thôi.”

“Vâng, cậu chủ.”

Xe nổ máy, Diêm Quân Lệnh mau chóng mở laptop ra, không ngờ rất nhanh đã xác định được vị trí của Lâm Lam.

Trước đây luôn lo lắng cô gái nhỏ xảy ra chuyện, lại sợ định vị ở điện thoại không được chính xác, cho nên Diêm Quân Lệnh đã đặt thiết bị theo dõi định vị rất nhỏ trong nhẫn cầu hôn của Lâm Lam. Diêm Quân lệnh nắm chặt nắm đấm, đây có lẽ là việc mà thông minh nhất mà anh làm gần đây.

...

Từ khi bị Đồng Thiên Hoa đưa đi từ khách sạn, đám người bọn họ đã lái xe đúng 6 tiếng đồng hồ.

Lâm Lam vốn ngồi máy bay tới nơi cũng 10 tiếng đồng hồ, vừa mới xuống máy bay lạ bị bắt đi, mới chưa được 3 tiếng đồng hồ, lại ngồi đường trường, sắc mặt vô cùng khó coi.

Đồng Thiên Hoa thấy vậy lo lắng, “Em không sao chứ?”

“Tôi có sao thì anh sẽ dừng lại chứ?” Lâm Lam không biết Đồng Thiên Hoa muốn đi đâu, nhưng nếu như anh ta cứ lái xe suốt như vây, cô thật không dám đảm bảo bản thân có kiên trì được đến nơi hay không.

“Nghỉ ngơi tại chỗ.” Đồng Thiên Hoa nói một câu, cuối cùng xe cũng dừng lại.

Lâm Lam nửa câu không nói liền đẩy cửa xe ra, liên tục nôn khan.

“Em sao rồi?” Đồng Thiên Hoa tiến lại nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Lam trắng bệnh, dịu dàng hỏi.

“tôi không sao... ọe, có thể là chưa ăn gì... ọe...” vừa nói Lâm Lam vừa nôn.

“Gần đây có gì tươi ngon để ăn không?” Đồng Thiên Hoa lạnh lùng hỏi.

“Ở đây... trái cây có được không?” tên thuộc hạ hỏi vẻ bất lực, bọn họ đang ở giữa đoạn Srilanka, tới nơi cần tới ít nhất cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ, còn phải tránh cảnh sát biên giới, và tất cả những người có khả năng đuổi theo nữa.

“ăn chút trái cây thấy thế nào?”

“tôi muốn ăn mỳ chua cay.” Lâm Lam cũng không biết bị sao nữa, trong miệng một chút mùi vị cũng không có, nôn xong lại muốn ăn đồ chua.

“Cái này...” sắc mặt hai người kia xanh lên, lúc này lại muốn ăn mỳ chua cay? Có phải đầu óc có vấn đề hay là cố tình?

“Đợi chúng ta tới nơi rồi, em muốn ăn gì tôi đưa em đi ăn.” Đồng Thiên Hoa vỗ nhẹ lưng Lâm Lam.

Lâm Lam rùng mình một cái, sơ ý bước lên phía trước, giữ khoảng cách với tay của Đồng Thiên Hoa, sau đó chỉ tay ra rặng dừa ở phía xa, “tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?”

Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam chằm chằm, một lát sau khi Lâm Lam định từ bỏ ý định thì đột nhiên mở lời, “Được, tôi đưa em qua đó.”

“ừm.” Lâm Lam ừm nhẹ một tiếng, có chút khó chịu bước về phía trước, sau đó ngồi trên một đám cỏ, hít một hơi thật sâu, cô không biết bản thân kéo dài thời gian như thế này rốt cuộc có tác dụng không, nhưng cô buộc phải làm như vậy. Coi như là lần giãy giụa cuối cùng.

Còn một ngày nữa là hôn lễ của cô và Diêm Quân Lệnh, hôn lễ mà Lâm Lam luôn mong muốn.

“Còn khó chịu không?” Đồng Thiên Hoa ngồi xuống, đưa chai nước cho Lâm Lam.

Lâm Lam lắc đầu, “Anh chuẩn bị đưa tôi đi đâu?”

“Chân trời góc bể, thấy thế nào?” Đồng Thiên Hoa bỗng nhìn Lâm Lam cười.

Lúc này bọn họ đã rời khỏi Maldives, từng tia nắng hoàng hôn buông xuống bao trùm cả Srilanka, khiến xung quanh được phủ lên từng tầng từng lớp sắc vàng óng, bao gồm cả Đồng Thiên Hoa bên cạnh Lâm Lam.

Anh ta lúc này dường như tỏa ra ánh sáng của Phật, nhưng Lâm Lam lại biết rõ người này chưa từng có một chút tâm Phật nào.

“Anh khong phải là tiểu ca ca của tôi, rốt cuộc anh là ai?” Lâm Lam không trả lời câu hỏi cảu Đồng Thiên Hoa, mà hỏi ngược lại anh ta.

Nếu như nói Lâm Lam lúc đầu thấy tin nhắn của Đồng Thiên Hoa, thật sự cho rằng anh ta là người đó trong lòng cô, vậy thì giờ đây cô dường như có thể khẳng định, Đồng Thiên Hoa tuyệt đối không phải là tiểu ca ca của mình.

Một người cho dù thay đổi thế nào chăng nữa, cũng không thể thay đổi hoàn toàn mặt mũi của mình. Thậm chí sự lương thiện từ đáy lòng cũng bị gột rửa sạch sẽ, chỉ để lại một vỏ ngoài đẹp đẽ.

“Em thật sự không nhớ ra tôi sao?” Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam hỏi, ánh mắt ẩn giấu nỗi buồn khiến người ta không nhẫn tâm cự tuyệt.

Tiếc là phát súng bắn vào Lộc Tam của anh ta đã thức tỉnh Lâm Lam, không bị mê hoặc thêm nữa.

“Anh hy vọng tôi nhớ gì về anh?” Lâm Lam vốn không nhớ rõ chuyện hồi nhỏ, điều duy nhất mà cô nhớ rất rõ đó là khoảng thời gian ở cùng tiểu ca ca.

Ý của Đồng Thiên Hoa bây giờ, có thật là anh ta quen biết cô?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.