Tất cả mọi người đều muốn biết lý do vì sao, nhưng dù là nhà họ Diêm hay Lâm Lam đều không hề có chút phản ứng gì với việc này cả.
Còn Diêm Như Tuyết vừa nhận chức, còn ít xuất hiện hơn so với Diêm Quân Lệnh trước kia, mọi người ngoài việc biết cô ấy đã từng là một nhiếp ảnh gia, tác phẩm của cô ấy đã nhiều lần được đăng trên các tạp chí địa lý quốc gia, còn những việc khác đều không rõ.
Mà cô ấy còn chịu ảnh hưởng từ phong cách lúc trước Diêm Quân Lệnh, không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào từ truyền thông, ngoài những hội nghị cấp cao ra thì hầu như không gặp bất kỳ nhân viên nào không liên quan.
Do đó có không ít người đoán rằng có phải hôn nhân của Diêm Quân Lệnh làm chọc giận các trưởng bối trong gia đình hay không, khiến cho họ cách chức chủ tịch của anh.
Câu chuyện cẩu huyết trong đầu mọi người, cuối cùng vẫn không có gì để kiểm chứng xác thực.
Chính vào lúc mọi người còn đang tò mò về tin đồn tình yêu của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam, đội trưởng Hàn đội cảnh sát hình sự thành phố đã phá được vụ án toa tàu điện ngầm số 9, bắt được 24 kẻ tình nghi phạm tội.
Tin tức kinh thiên động địa này cuối cùng cũng được truyền tới cư dân mạng, nhưng vẫn chưa dừng lại, sau đó Hàn Thiên Thành đã công bố kết quả cuộc điều tra thiếu nữ mất tích ở Bắc Kinh trong cuộc họp báo, chủ mưu chính là chủ tịch của Đồng Thị Đồng Thiên Hoa, cùng với tay sai của anh ta Lỗ Trấn Hải.
Đồng thời họ cũng công bố Đồng Thiên Hoa sợ tội bỏ trốn và đã bị chết dưới họng súng của thuộc hạ mình.
Hàng loạt những tin tức nóng sốt được đưa ra, làm cho tin tức về hôn lễ của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam cũng dần lắng xuống.
Có điều đã có người nhắc đến chuyện Đồng Thiên Hoa từng theo đuổi Lâm Lam, nhưng ngay lập tức có người phản đối và cho rằng Đồng Thiên Hoa cũng từng theo đuổi công chúa Saya nữa.
Đợi đến khi độ hot của những tin tức này qua đi thì đã vào đầu tháng bảy rồi.
Bất kể Lâm Lam hay Diêm Quân Lệnh đều không lộ diện trong một tháng hai mươi ngày.
Lúc này bộ phim Hán Vương được công chiếu nhân kỳ nghỉ hè, không chỉ khiến cho Tô Mộ Bạch một lần nữa trở nên nổi tiếng mà ngay cả những diễn viên lớn nhỏ tham gia bộ phim cũng ít nhiều được hưởng lợi.
Nhưng trong phim ngoại trừ Tô Mộ Bạch, người xuất sắc nhất có lẽ chính là Lâm Lam, lúc nhăn mặt hay tươi cười đều có tác động đến tất cả mọi người.
Bộ phim trở nên ăn khách, lượng vé bán ra không ngừng tăng lên, một lần nữa giới truyền thông và khán giả lại hướng sự chú ý vào cô, không biết hơn một tháng qua cô đã mất tích đi đâu.
Hơn nữa vì sao lại biến mất, lẽ nào cô định rút lui khỏi làng giải trí sau khi kết hôn sao?
Cứ như vậy, những tạp chí quảng cáo cô chụp trong tháng ba và tháng bốn đều lên hạng, bộ phim Hán Vương do Lâm Lam đóng rất ăn khách, cũng khiến cho vị trí siêu mẫu của cô được củng cố.
Khi Tô Mộ Bạch tổ chức tiệc ăn mừng đã gọi điện thoại cho Coco, hi vọng Lâm Lam có thể tới tham dự.
Nhưng Coco liền từ chối ngay.
Tô Mộ Bạch thở dài: “Người đã đi rồi, người sống cũng phải sống tiếp, cô thật sự muốn để cho cô ấy tiếp tục mê muội như vậy sao?”
“Cô ấy không mê muội, chỉ là đang dưỡng thai thôi.” Tô Mộ Bạch khi đó cũng nằm trong danh sách được mời tới tham sự hôn lễ, chỉ có điều anh ta có việc gấp, đến muộn nên khi đến nơi cũng là lúc Lâm Lam đã ngất xỉu, ít nhiều cũng biết chút sự tình.
“Cô nghĩ lừa mình dối người như vậy, rất thú vị?” Tô Mộ Bạch hỏi lại, đối với sự cố của Diêm Quân Lệnh anh ta cũng vô cùng thương tiếc, nhưng không thể chịu được một người trẻ như Lâm Lam lại vì người đã chết mà lãng phí bản thân.
“Anh đã quan tâm quá nhiều chuyện rồi.” Coco nói xong liền cúp máy.
Lý Húc nhíu mày nhìn sang: “Chị dâu bên đó thế nào rồi?”
“Còn thế nào nữa? Bình thường hơn bất kỳ lúc nào, nhưng vì bình thường quá mà lại thành ra bất thường.” Coco xổ ra một câu, không còn giữ kẽ như đang nói chuyện với Tô Mộ Bạch, nhìn vào Lý Húc lòng đầy tự tin và táo bạo nói.
“Hay là, cô qua đó chăm sóc chị dâu, mặc kệ thế nào, cô ấy ít nhiều nghe lời cô.” Hơn một tháng này, Lý Húc không chỉ bận việc phim trường ở Tấn Thị, mà còn phải hướng dẫn Diêm Như Tuyết làm quen với hoạt động của công ty khiến mắt anh ta thâm quầng.
Tất cả mọi người đều kìm nén một nỗi niềm nào đó, nhưng dường như không có ý nghĩa gì.
“Tôi thử xem sao.” Những ngày này hiếm khi Coco không gây sự với Lý Húc, thi thoảng còn giúp anh ta giải tỏa buồn phiền, có thể coi như hoạn nạn mới thấy được tình nghĩa thực sự.
Có điều những lời này nếu nói cho Coco nghe, cô ấy nhất định sẽ “Hừ” một cái.
Coco rời khỏi phòng làm việc của Lý Húc sau đó gọi điện cho Tăng Tuyết, để cô ấy chuyển máy cho Lâm Lam nghe.
Một tháng hai mươi ngày, hôm nào Lâm Lam cũng ngồi đếm vỏ sò cho qua ngày, bụng vẫn phẳng như bình thường, vẫn ăn tốt, chỉ là đồ ăn vùng biển mang theo đôi chút vị tanh, cô ăn không quen, người đàn ông đó cũng không ở đây, dĩ nhiên không thể mang lại cho cô cảm giác bình yên.
Cô học cách đến khu chợ gần đó, chọn những loại rau thịt cô có thể chế biến, làm ra những hương vị ưa thích, cô cũng không khắt khe với bản thân, cân nặng cũng hơi tăng lên chút, nhưng vẫn chưa đáp ứng yêu cầu của bác sĩ.
Nhận được cuộc gọi của Coco, Tăng Tuyết đưa điện thoại qua, Lâm Lam còn đang buồn phiền tự hỏi có nên ăn chút gì chua chua.
Giấm của Maldives thực sự rất nhạt nhẽo, khiến người ta không buồn ăn.
“Sao vậy?” Lâm Lam nhận điện thoại nhàn nhạt hỏi, tâm tư còn đang lơ lửng về đồ ăn.
“Hán Vương công chiếu được ba ngày đã vượt qua sáu trăm triệu, Tô Mộ Bạch muốn mời cô tham gia tiệc chúc mừng.” Coco thẳng thắng nói.
“Chua trai cay gái, có thể tôi đang mang thai bé trai.” Lâm Lam dường như không để ý đến lời nói của Coco, phân tích cực kỳ nghiêm túc, tiếp đó cũng không khách khí nói: “Cô gửi giúp tôi mấy chai giấm chín của Hàn Thành có được không?”
“Tôi nhất định gửi cho cô hẳn một tá gia vị!”
“Sao cô biết được tôi muốn những thứ đó?” Lâm Lam vui mừng nói.
“Tôi...” Coco cạn lời, người phụ này sau khi mang thai có phải IQ đã đi xuống rồi không, những điều này mà nhận không ra?
“Đợi lát nữa tôi bảo chị Tuyết lập một bản danh sách, gửi thêm hai chai tương ớt, thập tam hương, bột tiêu những thứ này đều phải của nhà Vương Thủ Nghĩa...”
“Thôi thôi thôi cô ngừng ngay cho tôi, tôi đâu hứa rằng sẽ gửi cho cô.” Coco ngắt lời Lâm Lam: “Phim Hán Vương có cảnh của cô và chủ tịch Diêm, cô thực sự không muốn quay về để xem sao?”
Câu cuối cùng Coco nói ra khiến Lâm Lam sững sờ.
Một lúc lâu sau, Lâm Lam nhẹ nhàng “à” lên một tiếng, rồi cúp máy.
Nghe tiếng dập máy bíp bíp, vẻ mặt Coco thiếu kiên nhẫn, kết quả này cô ấy sớm đã nghĩ tới, nhưng không ngờ rằng sự việc đã trôi qua hơn một tháng, Lâm Lam vẫn không thể chấp nhận.
Từ khi cúp điện thoại, Lâm Lam còn im lặng hơn lúc trước, giống như trở về mấy ngày đầu mới đến gần biển ở, miệng thì thào thì thào, Tăng Tuyết cũng nghe không rõ cô đang nói gì.
Có những lúc ngắm biển sẽ ngẩn ngơ cả một ngày.
Bố Lâm cũng hay gọi điện đến, nói chuyện nhiều thứ về gia đình, nào là hoa hồng đã nở rồi, Vượng Tài lại buồn chán vì béo quá, cây cà chua cô trồng vào tháng ba giờ đã ra hoa, rau cải xanh bị ông và thím Vương ăn được một nửa rồi.
Khi Lâm Lan nghe những chuyện nhỏ nhặt đó, cảm thấy mủi lòng, xúc động.
Còn lời nói của Coco làm Lâm Lan nhận ra một điều, thêm năm ngày nữa là cơ hội cô và Diêm Quân Lệnh gặp nhau lại tới, cũng là ngày sinh nhật tuổi 24 của cô.
Có lẽ nên quay về rồi.
Đúng vào ngày thứ ba sau khi Lâm Lam nhận điện thoại của Coco, Lâm Lam ngẩn ngơ nhìn biển đột nhiên nói với Tăng Tuyết: “Đặt vé máy bay về Tấn Thị giúp em.”
“Tấn Thị? Ừm, chị đặt ngay đây.” Nghe thấy Tấn Thị, Tăng Tuyết ngây người mất một lúc, nhận ra Lâm Lam đã dự định về nước, cô ấy vui mừng nhanh chóng đi làm việc.
Tăng Tuyết gọi điện thoại cho Linda, vé máy bay đến chiều là xong, ngày thứ hai sẽ bay về Tấn Thị.
Lâm Lam lúc đi chỉ cầm đồ chơi cô làm cho con, những thứ khác đều để lại, phòng cũng không trả, Tăng Tuyết không biết cô có quay lại ngay hay không, nhưng cũng không dám hỏi.
Bất luận thế nào, cô chấp nhận về nước cũng là việc tốt.