Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 396: Chương 396




Chú hai nhà họ Maktoum này vẫn không cam lòng, nhưng sau khi bị ông cụ xì lạnh một tiếng, đành phải ngoan ngoãn về chỗ ngồi.

“Xấu hổ quá.” Ông cụ ãy nãy nói với Lâm Lam xong, nhìn sang Benson, “Dẫn Lâm tiểu thư đi ăn uống nghỉ ngơi.”

“vâng. Ông nội.” Benson cung kính trả lời.

Lâm Lam vẫn có chút phản ứng không kịp, kết quả Benson ung dung nhìn sang cô, “Sao, định cho chú hai tôi dẫn cô đi à?”

“thế làm phiền ông Benson rồi.” Lâm Lam hạ ý thức nhìn sang chú hai nhà họ Maktoum một mắt, lê bước đi theo Benson.

Ông cụ nhìn sang những người khác, “Mọi người cũng tan đi, việc này đến đây là hết, bây giờ nhà Maktoum chúng ta đang Thông gia với hoàng tộc, mọi người đều đã biết, cả nhà cũng phải biết điều mà làm, nếu không đừng trách ông già này không khách sáo.”

“Bố...”

“Dạ, thưa bố.” Chú hai nhà Maktoum vẫn chưa chết lòng, nhưng đã bị anh cả chen lời vào.

Ông cụ vẫy vẫy tay, bảo quản gia dìu mình về phòng sách.

Đợi ông già đi rồi, người còn lại trong phòng khách lập tức ầm ĩ lên, chú hai nhà họ Maktoum chạy lên trước mắt anh cả Sike, “Đại ca, anh định cho thằng danh con đấy kế thừa chủ ngôi hay sao?”

“Đây là nguyên tắc hơn trăm năm của nhà Maktoum chúng ta, em có thể không phục, có thể nói chuyện với bố mà.” Sike bình hòa nói, dường như những vụ tranh đấu này không có liên quan đến mình.

“Em không tin đại ca lại không có một chút ý đồ nào, dù sao theo cấp bậc lớn nhỏ, người kế thừa của thế hệ này chính là anh.” Philip vẫn không chịu cam lòng.

“Những gì em nói là phương thức kế thừa của những người phổ thông, chứ không phải nhà Maktoum.” Sike nói xong, liền đứng đậy không tiếp tục ở đây nữa.

“Đại ca đừng có tưởng em không biết, người mà tưng đi ám sát Benson, người của anh tuyệt đối không ít hơn người chúng em.

“Oh, bằng chứng đâu?” lạnh nhạt nói một câu xong, chỉ để lại hình bóng sau lưng cho 3 cậu em trai này.

philip không thoải mái, rầm một cái đấm lên trên bàn, nhìn sang em cậu năm, “Anh thấy mỗi em là nhục nhất, người phế vật đó, căn bản là một con cáu.”

“bây giờ mới phát hiện đã muộn rồi.” Cậu ba cuối cùng cũng chen một câu.

Cậu năm bị mắng lại không có nổi giận, “vừa lấy lòng được ông cụ và công chúa, còn xử lý luôn cậu bốn một cách nhẹ nhàng như trở bàn tay, cháu trai này của chúng ta quả thật là không đơn giản.”

Lúc này không ai chen lời nữa.

Dựa vào tình hình bây giờ, dù họ có bằng chứng gì thật, nhà Maktoum với hoàng tộc là một việc không thể thay đổi.

Ba người ở trong phòng khách này bắt đầu trầm mặc.

...

Lâm Lam được Benson dẫn sang cantin của lâu đài, lại một lần nữa lĩnh ngộ được thế nào gọi là đại gia, nhưng đáng tiếc là cô không có tâm trạng ăn uống, vì tiểu bảo bối trong bụng mới cố ép mình ăn vào cho no bụng. Xong liền bảo Benson gọi điện cho mấy người Khương Lôi, để họ không phải lo lắng cho mình.

Benson vẫn thái độ lịch sự, nghe theo lời dặn dò của ông cụ, ăn cùng với Lâm Lam xong, dẫn cô vào căn phòng khách.

“Chúc Diêm phu nhân có một buổi đêm vui vẻ yên ấm trong lầu đài Alsha.” Nói xong câu này, Benson định đi ra, ai ngờ bị Lâm Lam kéo tay lại, anh quay đầu nhìn vào người con gái.

“Anh cảm thấy trên đời này lại có sự trùng hợp lớn thế này sao?” Lâm Lam nhìn chằm vào đối mắt đen bóng của Benson, nói gằn từng lời.

“Diêm phu nhân đây là ý gì?” Benson thấy Lâm Lam kéo tay mình lại, ngữ điều lạnh nhạt hỏi.

Lâm Lam bỗng dùng sức kéo người đàn ông này vào, nhấc gót chân lên hôn lên Benson, tuy nhiên toàn bằng bằng chứng đang nói với cô, người đàn ông này không phải là Diêm Quân Lệnh, lý trí của cô cũng đang khuyên nhu cô, ông chồng cô đã chết, nhưng sau khi nghe thấy những lời của chú hai nhà Maktoum này, Lâm Lam tỉnh ngộ, bằng chứng nhiều như nào nữa, đều không bằng cái trực quan của mình.

Chấp nhiệm vốn dĩ đang định thả xuống lại một lần nữa hằn lên, cô cảm thấy Benson chính là Diêm Quân Lệnh.

Chắc chắn và khẳng định!

Benson cảm thấy bất ngờ, sau khi chạm đến cặp môi mềm mại của đối phương, người anh như tê dại, đã bao lâu rồi không hôn với bảo bối của mình?

Khảnh khắc Lâm Lam hôn lên Benson, cảm giác quen thuộc đó đang bao phủ lại toàn bộ giác quan toàn thân của cô, từng tế bào trong cơ thể của cô đều đang gào thét lên, người đàn ông này chính là Diêm Quân Lệnh, chính là anh ta, cảm giác này của cô không thể nhầm lẫn được.

Nhưng sau khi hôn xong mở mắt ra, cô lại chỉ thấy được đôi mắt lạnh nhạt đó, trái tim Lâm Lam bị đả kích, nhưng cô không cam lòng, chỉ cần người đàn ông này thật sự là ông chồng mình, cô không tin anh ta không có cảm giác gì với mình.

Benson đang nhẫn nhịn, anh nuốt xuống cơn ý đồ muốn chủ động đẩy cô gái này nằm xuống đó, gắng sức để mình có thể tiếp tục duy trì bình tĩnh, nhưng làn da đang nóng bỏng đó lại đang phản bội anh, vì đó là cảm quan thực tế của anh ta bây giờ.

Trong lúc anh bình tĩnh nhìn thẳng vào người con gái này, cho rằng nha đầu này cuối cùng cũng tự bỏ rồi, Lâm Lam hít thở một hơi thật sâu, lại tiếp tục hôn lên, lần này cô không nhắm mắt lại.

Cô ta quan sát từng biểu cảm của anh, dùng đầu lưới cố tình khiếu khích sự giới hạn của anh, ngay cả thần sắc cũng mang theo một sự cuốn hút gợi tình.

Benson cảm thấy nếu tiếp tục như này anh sẽ sụp đổ mất.

Trong lúc Lâm Lam vẫn đang khâm phục sức ý chí và độ nhẫn nhịn của người đàn ông này, Benson tự dưng một tay ôm vào đầu sau của cô, ngay lúc Lâm Lam chưa kịp phản ứng, anh đã dùng đầu lưỡi cậy ra hàm răng của Lâm Lam, trực tiếp chui thẳng vào.

“Anh... thừa nhận... Ừm...” đôi mắt xinh đẹp đó ánh lên một nét vui mừng, hạ ý thức muốn nói chuyện, nhưng lại bị hôn đến mức ừm ừm không ra được tiếng nào, cảm giác quen thuộc đó khiến Lâm Lam không biết trời đất.

Cảm nhận được ngọt ngào ngon vị của cô gái, nụ hôn của Benson càng thêm thâm tình, đầu lưới anh cuốn lấy lưới người con gái, sâm nhập từng chút một, nỗi khổ tương tư lâu ngày đó khiến anh không thể nhẫn nhịn được niềm khao khát trong lòng nữa, chỉ muốn ngay lập tức “Hành” luôn cô gái ngốc ngệch này.

Nhưng đáng tiếc là sau khi cơ thể anh động chạm vào phần bụng của người con gái, dục vọng còn lan trào xáo động đó lập tức nhạt bớt đi, thay vào đó, là một sự lý trí và cảm thương không thể kiểm soát, còn một sự thương tiếc xót xa với nàng.

Lúc này anh không thể tiếp tục buông tha bản thân mình nữa.

“Hài lòng chưa?” trong lúc Lâm Lam đang say đắm nụ hôn của ông chồng và chìm sâu vào niềm vui mất đi rồi vẫn lấy lại, trên đầu lại vọng đến một câu giỡn cợt.

Lâm Lam chợt ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn vào người đàn ông mà lúc nãy còn ý loạn tình mê này, cô nhẹ giọng thăm dò, “Ông xã...”

“tôi cho rằng cơn mơ của Diêm phu nhân đến lúc phải tỉnh rồi.” Benson dường như không nghe thấy câu ông xa đó, tiếp tục nhắc nhở Lâm Lam.

“Gì mà cần phải tỉnh? em không có mơ, anh chính là ông xã em!” Lâm Lam một tay nắm vào cánh tay của Benson, tâm trạng có chút xúc động không ngừng thì thầm.

“Lâm Lam, cô hãy nhìn kỹ, tôi là Benson, Benson của nhà họ Maktoum.” Benson đang gắng sức kiểm chế tâm trạng của mình, khiến giọng nói của anh vô cùng lạnh nhạt và bình tĩnh.

Lâm Lam lại không ngừng lắc đầu, “Anh không phải, anh chính là ông xã em, em biết chính là anh... anh không lừa được em đâu, em có thể cảm nhận được...”

Benson rùng mình, “Xin lỗi, tôi là chồng chưa cưới của Helen.”

“thế anh lúc nãy tại sao hôn tôi?” Lâm Lam vừa bực vừa cuống lên hỏi.

“Đối với người con gái chủ động bò lên giường, tôi luôn không có sức đề kháng như vậy, nhất là một cô gái xinh đẹp như Diêm phu nhân.” Benson nhìn thẳng Lâm Lam, nhẹ nhàng nói, thậm chí anh còn mang theo một chút lẳng lơ.

Đôi mắt cuốn hút của Lâm Lam mở to lên, cô không thể tin được những lời này lại nói từ miệng ông chồng mình, sâu đáy mắt có cảm xúc đau lòng cũng có tâm trạng khó tin.

Ai ngờ Benson dí vào tai cô, liếm nhẹ một cái vào dãi tai cô, “Nếu không phải là do Diêm phu nhân bây giờ không tiện, thực ra thì tôi không ngại ngùng gì tình một đêm với cô đâu, âu yếm ngoại tình với Diêm phu nhân chắc chắn sẽ rất kích thích.”

Bọp!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.