Lôi Tử bị Diêm Quân Lệnh dọa một trận, lùi về sau “Đừng a, dù thế nào tôi cũng là đại tạ tá, thua thì mất mặt mà thắng thì mọi người bảo tôi bắt nạt anh.”
“A, con hổ?” Diêm Quân Lệnh không có ý định đấu với Lôi Tử, anh chỉ quan tâm đến con hổ của anh.
“Đưa về cho anh rồi, hai cái đồ chơi bé xíu vậy, một tháng ăn hết của tôi một vạn, còn phải đích thân phục vụ, ai mà thèm.” Nói xong Khương Lôi nói người đem hai con hổ lại.
Diêm Quân Lệnh bước lên trước, hai vật nhỏ chạy nhào về phía anh, nếu không phải cách một cái lồng khẳng định sẽ lăn vòng nũng nịu với anh rồi.
“Nuôi dưỡng cũng được, coi như cậu có lương tâm.” Hài lòng nhìn hai cậu bé lông nhỏ này, ngữ khí của Diêm Quân Lệnh cũng tốt lên không ít.
Khương Lôi không phục “Tôi hầu hạ bọn chúng ăn no ngủ kỹ, bọn chúng đừng nói là nũng nịu, còn không dám động vào chó săn của tôi, nhưng vừa nhìn thấy anh lại như nhìn thấy ba ruột.”
Diêm Quân Lệnh miệt thị nhìn Lôi Tử “Hổ nhỏ nhận chủ, cậu cho rằng đạn bọc đường có thể làm gì bọn chúng? Ngây thơ.”
“A.” Lôi Tử đau lòng bị phân biệt đối xử.
Lúc này mấy người khác nghe nói hai con hổ nhỏ mới được đem về, tò mò tụ tập xung quanh.
Hai cậu bé này hoàn toàn không sợ gì cả, sau khi cọ cọ vào vào chân Diêm Quân Lệnh lại tự mình chơi đùa.
“Aiya, đúng là hai con hổ nhỏ thật nè, bà nội sống hơn tám mươi năm rồi mới thấy nha.” Lão phu nhân kích động muốn vuốt ve kết quả bị Diêm Như Tuyết chặn lại.
“Bà nội đây không phải tiểu bạch, là hổ con.” Diêm Như Tuyết vỗ vỗ ngực, cái người này đã già rồi, mà manh gan không nhỏ chút nào.
Lão phu nhân sững người “Nó hình như không cắn người a?”
Lúc này hai cậu bé dường như cảm nhận được sự xâm pháp của động vật khác, gầm gừ một tiếng, lão phu nhân bị dọa sợ hãi lui về sau.
Mà lúc này Diêm Vượng tài không biết trời cao đất dày lập tức giơ móng vuốt ra, sợ hãi sủa gâu gâu, nhưng lại không biết trốn đi, lại lượn vòng xung quanh.
Lần này ngay cả Lâm Lam cũng ghét bỏ cái thứ này.
May mà cha Lâm đã nhanh chóng ôm đi, tránh cảnh tượng ồn ào chó sủa hổ gầm.
Mọi người lại lần này chăm chú nghiên cứu hai chú hổ nhỏ, ngay cả Tiêu Chấn Nhạc và Thẩm Hoằng bọn họ cũng phát ra tiếng cảm thán chặc chặc.
“Được rồi, đừng vây quanh nữa, chuẩn bị ăn cơm.” Mẹ Diêm không có tò mò như một vài người, vỗ vỗ tay nói mọi người ra ăn cơm.
Khương Lôi tách ra khỏi đám đông, đi vào phòng khách “Con trai nuôi của tôi?”
“Ai nhận cậu làm ba nuôi hả?” Diêm Quân Lệnh bất mãn.
“Ba nuôi rất đẹp trai nha, tôi đã định rồi.” Nói xong Khương Lôi đeo vào cổ con sư tử nhỏ một vỏ đạn, để trừ tà đuổi ác, không ngờ cái vật nhỏ này lại cười với anh.
Khương Lôi cảm thấy hoài nghi, chọc chọc nhẹ vào mặt vật nhỏ này “Là em bé sao.”
“Haha, còn có thể là giả ư. Có điều Lôi Tử muốn làm ba nuôi, chúng ta làm sao có thể bỏ quên, đúng không.” Thẩm Hoằng đùa giỡn.
Kết quả con sư tử nhỏ của chúng ta một đêm có thêm bốn cha nuôi, mà người nào cũng cực kỳ lợi hại.
Dưới đèn lồng đỏ rực sáng, chia thành mấy bàn, mấy người Tiêu Chấn Nhạc, còn có ông nội và một người người khác đều đã nghỉ ngơi, ồn ào náo nhiệt ăn lẩu, cùng nhau ôn lại chuyện cũ.
Lâm Lam ngồi bên cạnh Diêm Quân Lệnh, mắt không rời đứa bé, Diêm Quân Lệnh nắm chặt tay cô “Đừng lo lắng, có người nhìn.”
“Vâng.” Lâm Lam vâng một tiếng, không chống cự mãnh liệt như trước.
Một đêm sum họp.
Lễ đầy tháng của sư tử nhỏ kết thúc, mươi lăm tháng giêng của dần dần trôi qua.
Những ngày đợi chờ năm mới, so với lúc đón năm mới nhanh hơn rất nhiều.
Sau mười lăm ngày, Lâm Phúc Sinh và Vượng Tài trở về căn biệt thử ở Đỉnh Thành. Lâm Lam bởi vì phải luyện tập sau sinh, ôm cũng tiểu tử sử quay về. Diêm Quân Lệnh vui vẻ không cần ngày ngày bị ông nội bà nội lải nhải nữa, như được giải phóng thật sự. Còn đặc biệt sửa lại phía sân sau biệt thự, làm thành nhà cho hai con hổ trắng nhỏ.
Lão phu nhân mặc dù cực kỳ luyến tiếc cháu trai, nhưng sống trong nhà cũ cũng không thuận tiện, đặc biệt là hai con hổ nhỏ, chỉ có thể nhốt trong lòng, ai nhìn cũng lo lắng.
Bắt đắc dĩ mới thả người, ngoài ra còn quy định Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam mỗi thứ sáu hàng tuần phải ôm tiểu sư tử về nhà ăn cơm.
Như vậy mới yên tâm.
...
Lâm Lam đã lâu rồi không trở về, vẫn chưa đến mùa xuân, ngoài sân lạnh buốt, ngồi trên xe không nhịn được thở dài một hơi.
Lâm Lam ngồi bên cạnh ôm chặt cô “Đừng thở dại, một thời gian nữa mọi thứ sẽ hồi phục thôi.”
Lâm Lam không nói gì, cây cối sẽ hồi phục lại, nhưng tình cảm giữa bọn họ thì sao?
“Oe oe...” Lúc Lâm Lam đang bất giác phiền muộn, tiểu sư tử bên cạnh oe oe một tiếng nhắc nhở Lâm Lam, cậu đói rồi.
Cũng không có sức để bận tậm cái gì khác, Lâm Lam ôm tiểu sư tử, theo thói quen vén áo lên để bảo bối bú sữa.
Diêm Quân Lệnh không phòng bị nhìn thấy cảnh này, không có cách xa một chút, mà lại giả như vô tình nhìn qua hướng khác.
Từ tháng năm năm ngoài rời đi, bây giờ là tháng hai, anh đã rất lâu rồi không chạm vào người phụ nữ bé nhỏ của mình.
Lúc ở Saya anh đã có lúc suýt nữa không khống chế được mình, nhưng bởi vì sự an toàn của bảo bối cuối cùng cũng nhịn xuống. Nhưng hiện tại lại không giống vậy, bánh bao nhỏ đã sinh xong em bé, cũng đã qua tháng sinh sản, thân thể hồi phục cũng ổn rồi, anh lần trước hỏi qua bác sỹ, có thể làm chuyện đó rồi.
Tiểu sư tử ăn rất ngon miệng, Diêm Quân Lệnh nước nước bọt yết hầu dịch chuyển lên xuống, sau khi mang thai bảo bối nhà mình quyến rũ hơn rất nhiều, ngay cả cỡ cup ngực cũng to lên nửa cup, lúc này vừa trắng vừa mềm đang lắc lư trước mặt anh, làm cho cả người Diêm Quân Lệnh đều ngứa ngáy.
Lâm Lam cảm thấy ánh mắt cháy bóng bên cạnh, bất giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Diêm Quân lệnh đang nhìn chằm chằm vào mình, tim bất giác đập nhanh hơn, che áo lại đè thấp giọng nói “Anh làm gì?”
“Không có làm gì.” Trên miệng Diêm Quân Lệnh nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi ngời Lâm Lam, mà ngược lại còn dịch lại gần cô hơn.
Lâm Lam cảm thấy hơi thở nóng rực của người đàn ông này đang phả lên người cô.
Bất giác liếm liếm môi, mà tiểu sư tử nhỏ trong lòng cô vẫn hết sức chăm chú hút sữa, hoàn toàn không có cảm nhận được bầu không khí càng lúc càng nóng hơn trong xe.
“Ba đến dọn dẹp sân rồi, anh cũng đi đi.” Nhịn không nổi ánh mắt bây giờ của người đàn ông, Lâm Lam thúc giục.
“Không vội.” Diêm Quân Lệnh nhìn chằm chằm vào môi đỏ của cô, thấp giọng nói.
Lâm Lam bất giác dịch chuyển về sau “Diêm Quân Lệnh... chúng ta không nói phải đã nói rõ rồi sao...”
“Suỵt, anh xem xem.” Lâm Lam vội vã lắp bắp nói, mà Diêm Quân Lệnh lại rất tự nhiên duỗi ngón cái đặt lên cánh môi cô, suỵt một tiếng, làm Lâm Lam nuốt lại những gì định nói ra, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại, lông mi trượt thẳng lên chóp mũi cô, đầu hói đã mọc lại tóc, còn có mấy sợi tóc vàng, dưới ánh sáng hiện lên càng rực rỡ hơn.
Lâm Lam không kiểm soát được mình tim đập nhanh hơn, mà lúc Diêm Quân Lệnh nhân lúc này hôn lên môi cô, mê hoặc nói “Bánh bao nhỏ, chúng ta hòa giải nhé.”
“Em...”
“Quân Lệnh, nhanh ra đây, hổ con chạy ra ngoài rồi.” Lúc Lâm đang do dự mở miệng, Lâm Phúc Sinh bên ngoài hét lớn lên.
Lâm Lam giật mình, lập tức đẩy Diêm Quân Lệnh ra “Tiểu bạch hổ chạy rồi?”
“Anh chạy đi tìm.” Diêm Quân Lệnh biến sắc, lập tức xuống xe. [Thêm “” khi tìm truyện trên google để đọcbản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Lâm Lam nhìn bảo bối nằm trong vòng tay mình, nghĩ lại lời vừa nãy của người đàn ông, trái tim đập loạn vẫn chưa khôi phục lại, thở dài một hơi.
Chỉ là bọn họ thực muốn hòa giải ư?