Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 460: Chương 460




“Tiểu Lý Tử thất tình?” Thẩm Hoằng sau khi đắc ý xong thì tò mò nhìn sang Lý Húc.

“Ai thất tình chứ? Nói linh tinh cái gì thế.”Lý Húc không khách khí cãi lại.

“Không thất tình? Vậy thì là thất bại trong việc yêu đơn phương?” Não của Thẩm Hoằng nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể nghĩ đến chuyện tình cảm.

Lý Húc dè bỉu nhìn Thẩm Hoằng một cái, “Không có chuyện gì thì tôi không được uống rượu?”

“Được.” Thẩm Hoằng thấy tình hình như vậy liền rất nghiêm túc trả lời Lý Húc một câu “Được”, sau đó sáp lại gần Diêm Quân Lệnh nói, “Tiểu Lý Tử bị shock sao? Không những mời chúng ta uống rượu mà còn hẹn đến đây?”

Ban nãy khi nhận được điện thoại, Thẩm Hoằng phát hiện lần này không giống như những buổi tụ tập uống rượu thông thường của họ.

“Không rõ.” Diêm Quân Lệnh lắc viên đá trong ly Whisky rồi nhấp một ngụm.

Lâm Lam và Tăng Tuyết ngồi ở một bên nhẹ giọng nói chuyện, đột nhiên Tăng tuyết nghĩ đến gì đó, “Chị vừa nhìn thấy Coco cũng ở bên ngoài, có cần gọi cô ấy qua đây không?”

“Coco cũng ở đây?” Lâm Lam ngạc nhiên.

“Vậy à? Gọi cô ấy qua đây.”Diêm quân Lệnh nghe thấy câu nói của cô gái nhỏ, sau đó nhìn sang vẻ bất thường của Lý Húc, đột nhiên anh hiểu ra điều gì đó.

“Tôi đi gọi.” Tăng Tuyết tự nguyện dơ tay.

Thẩm Hoằng không yên tâm, “Anh đưa em đi, quán bar này nhiều thể loại phức tạp, nó không giống với những nơi khác.”

“Mới đăng ký kết hôn một ngày mà cậu chủ Thẩm phong lưu của chúng ta đã trở thành kẻ cuồng bảo vệ vợ, sự thay đổi này tôi cũng phục rồi đấy.” Hàn Thiên Thành không kìm được cười nhạo.

Thẩm Hoằng không những không cảm thấy bị sỉ nhục mà còn rất đắc ý, “Đúng đấy, tôi phải mất bao nhiêu sức lực mới lừa được cô ấy.”

“Ha, không biết xấu hổ.” Tăng Tuyết chưa đi được bao xa liền ném lại cho Thẩm Hoằng bốn chữ.

Những người khác đều không nhịn được cười, còn Thẩm Hoằng thì vuốt vuốt mũi, “Tiểu Tuyết Nhi, trước mặt người ngoài em phải giữ thể diện cho anh chút.”

Tăng Tuyết hừ một tiếng rồi đi ra khỏi phòng trước.

Hàn Thiên Thành đá Thẩm Hoằng một cái, “Mau đuổi theo đừng để chạy mất.”

“Ha ha ha...” Những người khác lại được một trận cười vui vẻ.

Diêm Quân Lệnh không nhịn được lắc lắc đầu, anh nói qua về việc Thẩm Hoằng kéo Tăng Tuyết đi đăng ký kết hôn, những người khác đều vô cùng ngạc nhiên và thán phục, làm như vậy cũng được sao?

“Cái tên này cũng có bản lĩnh đấy.” Tiêu Chấn Nhạc cảm thán, anh theo đuổi Vân Bích bao nhiêu năm nay, hiện giờ cũng chưa có tiến triển gì.

“Vậy nên anh phải cố lên.” Khương Lôi thúc nhẹ vào người Tiêu Chấn Nhạc.

Tiêu Chấn Nhạc gật đầu, nhưng trong lòng anh vẫn không dám chắc chắn.

Kiểu tính cách như Vân Bích, có thể thân thiết hơn một chút đã không dễ dàng gì rồi, muốn “Đánh chiếm” được thực sự rất khó.

“Đừng nói tôi nữa, cậu thế nào rồi? Không phải lần trước gặp được một nữ phi tặc sao? Còn chưa tán đổ?” Tiêu Chân Nhạc chuyển chủ đề, hỏi Khương Lôi.

Khương Lôi vuốt mũi, “Người ta thích hổ nhị, hổ tam chứ đâu phải tôi.”

“Ha ha ah, không ngờ thiếu tướng Khương uy nghiêm của chúng ta lại không bì được với hai chú hổ nhỏ chưa được nửa tuổi, thú vị đấy!” Tin tức này khiến Hàn Thiên Thành không nhịn được ôm lấy bụng cười.

Khương Lôi lườm Hàn Thiên Thành một cái, “Đừng có cười nhạo tôi, không phải cậu vẫn đang một mình đấy à.”

“Tôi vì nước vì dân, cậu thì hiểu cái thá gì!” Khương Lôi hiển nhiên đã chọc trúng chỗ đau của Hàn Thiên Thành.

Tính ra thì mấy người bọn họ, cuối cùng tình cảm thuận lợi nhất lại là anh cả Diêm, đúng là không thể ngờ nổi.

Khi xưa anh cả từ chối biết bao nhiêu lời tỏ tình của các cô gái để yêu Trần Văn, mấy người họ còn cá cược xem hai người có đi với nhau được hết quãng đời còn lại không, kết quả là không ai thấy có khả năng này, vì dù sao thì làm gì có người đàn ông nào yêu đương mà như học tiết học kinh tế vậy, có nề nếp trật tự hẳn hoi, ngay cả lúc nào gặp cũng cần phải hẹn trước.

Nhưng nhìn bây giờ xem, vị thiếu gia này hận một nỗi không thể dính lấy vợ hai mươi tư tiếng, giống bộ dạng của những vị vua ngày xưa vì quá đắm chìm vào nữ sắc mà không bao giờ thượng triều vào buổi sáng.

Đừng nói là chỉ Lý Húc không phục, ngay cả mấy người bọn họ cũng sắp không chịu được nữa rồi.

Đương nhiên trong đó nhiều nhất vẫn sự ngưỡng mộ và đố kỵ

Ở phía bên kia Lý Húc nghe thấy Tăng Tuyết đi tìm Coco, khuôn mặt có chút phiếm đỏ vì uống rượu cuối cùng cũng căng thẳng, không biết người phụ nữ kia có đồng ý đến không?

Đúng vào lúc tâm trạng Lý Húc đang bồn chồn, nhưng khuôn mặt anh vẫn không để lộ ra cảm xúc thì Tăng Tuyết và Thẩm Hoằng trở về, nhìn mấy người còn lại lắc đầu, “Đang chơi high, nói lát nữa qua.”

“Chơi gì mà high?” Lý Húc mất kiểm soát, giọng nói của anh có chút vội vã.

“Trong quá bar thì có thể chơi gì? Mấy người cũng không phải là không biết vóc dáng kia của cô ấy, đứng ở đâu cũng dẫn dụ sói đến, huống hồ là cái nơi tụ tập của đàn sói như thế này.” Thẩm Hoằng nhún vai, anh không một chút lo lắng Coco sẽ gặp bất lợi.

Nhưng Tăng tuyết có chút không yên tâm, “Tôi thấy hôm nay tâm trạng của Coco có gì đó không đúng, nếu không thì để tôi đi gọi lần nữa?”

“Tôi đi tìm.” Tăng Tuyết vừa dứt lời, Lý Húc đã đứng phắt dậy, trực tiếp đi ra khỏi ghế.

Những người còn lại anh nhìn tôi tôi nhìn anh, dù có ngốc thế nào thì cũng phát hiện ra được điều bất thường.

“Tiểu Lý Tử hẹn chúng ta tới đây không phải vì Coco chứ? Cái tên điên này.” Tiêu Chấn Nhạc lầm bầm một câu.

Thẩm Hoằng đột nhiên hiểu ra, “Tiểu Lý Tử thích Coco? Không phải chứ, khẩu vị cũng mặn quá đấy.”

“Coco thì sao? Em thấy Coco là cô gái tuyệt nhất!” Tăng Tuyết ghét nhất là giọng điệu này của Thẩm Hoằng.

Ai ngờ cô vừa nói ra câu này, Thẩm Hoằng vô cùng ngạc nhiên, “Ai cũng nói người phụ nữ đó nam nữ đều ăn sạch, em một mực từ chối anh, không phải là do thích Coco chứ?”

“Thần kinh!” Tăng Tuyết không khách sao đáp lại một câu.

Ngay cả những người khác đều tỏ ra khinh bỉ Thẩm Hoằng.

Ngược lại Lâm Lam cười nói, “Nếu mọi người đã tò mò như vậy thì chi bằng ra ngoài xem thử?”

“Ý kiến hay!” Thẩm Hoằng đồng ý hô lên một tiếng, những người khác cũng tò mò liền gật đầu rồi rời khỏi phòng.

...

Trước quầy bar.

Mấy người đàn ông vây quanh Coco, tiếng hú hét vang lên rất náo nhiệt, Lý Húc không biết ở đó xảy ra chuyện gì bèn tiến về phía trước, tách đám người ra liền nghe thấy giọng nói quyến rũ của Coco, “Còn ai nữa?”

Lý Húc tức giận, người phụ nữ này lại phát bệnh thần kinh gì thế?

Còn Coco khi quét qua Lý Húc một lượt, đáy mắt cô vụt qua một tia cười nhạo, cô huơ huơ ly rượu trong tay mình, hỏi lại lần nữa, “Còn ai nữa?”

“Chỉ cần ai uống thắng em là đêm nay em sẽ ở cùng người đó thật sao?” Người đàn ông có giọng vịt đực từ lúc bắt đầu đã hú hét nhưng vẫn chần chừ không dám tiến lên nóng lòng muốn thử, hắn ta vẫn không quên hỏi.

“Đương nhiên, Coco tôi từ trước đến nay nói lời giữ lời.” Coco nhìn người kia với ánh mắt quyến rũ, phong tình vạn chủng.

Làm gì có người đàn ông nào có thể chịu được sự mê hoặc này, chỉ còn thiếu nước bỏ súng đầu hàng ngay tại trận.

Hắn ta chạy đến trước mặt Coco, “Người đẹp, đến lúc đó nhất định phải hầu hạ thiếu gia đây thật tốt đó.”

Coco nhìn đối phương một cái rồi cười nhạo, “Bắt đầu đi.”

Lúc này sắc mặt của Lý Húc vô cùng khó coi, người phụ nữ này sao lại có thể chà đạp mình như vậy?

“Tránh ra!” Không chịu được bộ dạng này của Coco, Lý Húc một tay đẩy mạnh tên thiếu gia quần áo là lượt muốn chiếm tiện nghi của cô gái kia ra, nhìn sang Coco, “Em chơi đủ chưa?”

“Tôi chơi đủ chưa thì liên quan gì đến anh?” Đôi mắt được trang điểm kĩ càng của Coco liếc Lý Húc một cái rồi nhìn sang người đàn ông bị đẩy sang một bên, “Nào, tôi tự phạt một ly, chúng ta tiếp tục.”

“Em...” Lý Húc bị chặn họng, anh thốt ra một tiếng “Em”, sau đó dơ một chân lên một lần nữa đá bay người đàn ông đang cầm ly rượu ra, “Uống thắng em thì em qua đêm cùng đúng không? Vậy tôi uống cùng em!”

“Đúng, nhưng trò chơi phải có trước sau, anh phải đợi anh ta uống xong.” Coco chỉ người bên cạnh.

Khuôn mặt không cảm xúc của Lý Húc cuối cùng cũng mất đi sự điềm tĩnh và vẻ không cảm xúc thường ngày, “Em cố ý làm vậy đúng không?”

“Vô vị.”

Coco nhẹ giọng khinh bỉ, còn người đàn ông hai lần bị đẩy ra bên cạnh cuối cùng cũng tức giận, anh ta lại hét lên bằng chất giọng vịt đực, “Ý gì, mày dám chống lại bổn thiếu gia, mấy người các cậu xử nó cho tôi!”

Đối phương vừa dứt lời, xung quanh ngay lập tức có một đám người tụ tập lại, trong tay ai nấy đều cầm vũ khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.