Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 469: Chương 469




Diêm Quân Lệnh nhìn qua bên đó, dường như ôm chặt cánh tay Lâm lam “Đi.”

“Sao đột nhiên lại cháy?’ Lâm Lam bất giác nhìn về phía bên đám cháy.

“Ra ngoài rồi nói.” Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam nhanh chóng ra ngoài, nhưng người ở đây đang rất hỗn loạn, đám đông hét lên cứu mạng không ngớt, cổng ngoài bị chen chúc chật kín, con kiến cũng không chui qua được.

Nhìn đám cháy đang dần lan rộng ra, Diêm Quân Lệnh rút điện thoại gọi cho 119, rồi lại gọi cho 110 và 120, sau đó rút khăn trải bàn ra, dùng nước làm ướt, bọc lên người Lâm Lam “Em chạy theo đám người kia, anh đi xem tình hình.”

“Chồng...” Lâm Lam dường như nắm chặt tay Diêm Quân Lệnh, không ngừng lắc đầu.

Ngọn lửa trên sông Sakakar khiến cô mất anh bảy tháng, thậm chí có lúc cảm thấy cả đời này không thể nào gặp anh nữa, hôm nay lại lửa to như vậy.

Lâm Lam sợ, thực sự rất sợ.

“Nghe lời, Vương Đại, Lộc Tam đang ở bên ngoài, bọn họ sẽ bảo vệ em. Vì Rio xuất hiện ở gần đây, chắc chắn vì Helen mà tới. Nếu như xảy ra việc, không phải vấn đề giữa sống chết, mà là quan hệ giữa hai quốc gia.” Diêm Quân Lệnh vừa làm vỗ về Lâm Lam vừa giải thích.

Anh không muốn lúc này bị người cô gái nhỏ hiểu nhầm.

“Em biết... nhưng mà...” Lâm Lam sống chết nắm lấy tay người đàn ông, nhưng lời nói một nửa, cô lại nuốt vào, bởi vì cô biết người đàn ông này nói không sai.

Cho dù là Helen hay một người nào khác, một khi xảy ra tai nạn, vậy không chỉ dừng lại ở mối quan hệ giữa sống chết nữa rồi.

“Bảo vệ tốt bản thân mình, em cũng sẽ bảo vệ tốt cho em.” Nói xong Lâm Lam kiễng chân hôn lên trán người đàn ông, nới lỏng bản tay ra, đôi mắt rưng rưng tràn ngập nước mắt “Em chờ anh.”

Nói xong Lâm Lam không do dự nữa, theo đám đông chạy về phía cổng ngoài, khách sạn đã trở thành một mớ hỗn độn, Lâm Lam bị mấy lần suýt nữa thì đạp ngã, may mắn Tô Mộ Bạch nhanh tay nhanh mắt, không biết từ lúc nào chạy tới bên cạnh Lâm Lam “Đừng sợ, đi theo tôi.”

Lâm Lam ừ một tiếng, bất giác quay đầu, nhìn thấy Diêm Quân Lệnh đã chìm vào biển lửa, tim cô thắt chặt lại, hơi thở cũng có chút khó khăn.

Tô Mộ Bạch cau mày “Đừng lo lắng, Diểm tổng sẽ không sao.”

Pằng pằng...

Lúc Tô Mộ Bạch đang nói, tiếng súng pằng pằng phát ra từ ngọn lửa, chân Lâm Lam mềm nhũn dường như chực chờ ngã xuống, may có Tô Mộ Bạch đỡ lấy cô.

“Mộ Bạch, làm sao lại có tiếng súng? Khách sạn làm sao lại có tiếng súng?” Lâm Lam suy sụp hét lên.

Sắc mặt Tô Mộ Bạch rất khó con, để tiếp đón nữ hoàng, cậu em vợ đã dành ra rất nhiều thời gian để chuẩn bị, làm sao có người lại lọt vào được.

“Không, tôi phải quay trở lại!” Lâm Lam quay người muốn xông vào trong, bị Tô Mộ Bạch túm chặt lại. Lâm Lam lo lắng đấm vào vai Tô Mộ Bạch “Anh buông ra, tôi không thể một lần nữa mất đi anh ấy...”

“Tình hình bên trong không rõ, lửa lại lớn, cô đi vào sẽ càng mọi việc tồi tệ hơn thôi, Lâm Lam bình tĩnh lại!” Trong lòng Tô Mộ Bạch cũng rất lo lắng, dù sao bữa tiệc này cũng là nhóm chương trình của bọn anh đứng ra tổ chức.

“Tôi làm sao bình tĩnh? Anh nói tôi làm sao bình tĩnh được?” Lâm Lam điên cuồng quẫy đạp, cảnh tượng bi thảm ở trên sống Skakar lại hiện ra trong tâm trí cô, cô làm sao có thể bình tĩnh được.

“Lâm Lam...”

“Tôi phải quay lại tìm anh ấy!”

Pằng Pằng Pằng!

Tiếng súng lại vang lên, cả người Lâm Lam như sụp đổ.

Tô Mộ Bạch thấy tình huống này, không dám để Lâm Lam tiến vào, đột nhiên rút một con dao nhỏ ra phía sau Lâm Lam, Lâm Lam còn muốn nói gì đó, trước mặt bỗng dưng tối sầm lại.

“Xin lỗi.” Nói xong câu này, Tô Mộ Bạch ôm Lâm Lam lên, nhanh chóng chạy về phía cửa.

Tách tách.

Tô Mộ Bạch mới ôm Lâm Lam chạy ra khỏi cửa khách sạn, phóng viên ở ngoài đã điên cuồng chụp ảnh, Tô Mộ Bạch không còn thời gian để ý đến mấy cái này, chen vào đám người, ôm Lâm Lam lên xe của mình.

Bên trong Diêm Quân Lệnh chạy vào nghe thấy tiếng súng, mấy vệ sĩ của Helen đều đã bị giải quyết, còn vài người sợ hãi chạy trốn tán loạn khắp nơi.

Diêm Quân Lệnh phản ứng nhanh nhẹn, giữ lấy Helen “Đừng động, đi theo tôi.”

“Diêm... thật sự là anh sao? Em biết anh sẽ tới cứu em mà!” Vừa nói Helen vừa lao về phía Diêm Quân Lệnh, nhưng Diêm Quân Lệnh đang tránh ra một tay giữ chặt cô, nhìn vào nơi lửa cháy mạnh nhất, kéo Helen chạy ra ngoài.

Pằng pằng pằng!

Sát thủ phát hiện Helen sắp trốn thoát, liên tục bắn súng vào hai người, Diêm Quân Lệnh kéo Helen chạy ra ngoài.

“Diêm...”

“Bình tĩnh, đừng nói gì.” Helen cảm động đáy mắt đều phát nóng của, muốn nói ra những lời thật tâm từ tận đáy lòng, nhưng đã bị Diêm Quân Lệnh ngắt lời.

Khách sạn lúc này lửa càng lúc càng lớn, thời gian cho bọn họ càng lúc càng ít, nói nhiều thêm một câu là giảm đi một tia khả năng sống sót của bọn họ.

Sát thủ vẫn chưa buông tha.

Helen vừa chạy vừa nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ngày trước cô vẫn luôn cho rằng bản thân đang lấy Diêm Quân Lệnh ra làm cái bóng cho Benson, nhưng ở chung với Diêm Quân Lệnh mấy tháng ở Saya, Helen mới nhận ra, so với Benson, Diêm Quân Lệnh mới là người đàn ông cô muốn ở bên.

Đáng tiếc chỉ là giấc mộng phải tỉnh giấc.

Đáy mắt lóe lên một tia ảm đảm, lúc này bọn họ cũng đã chạy đến cửa sau của khách sạn.

“Phía trước đã bị phóng viên bao vây, chúng ta đi từ đây.” Được Diêm Quân Lệnh kéo, Helen cảm thấy vô cùng an toàn, tâm trí cũng dần dần hồi phục.

Diêm Quân Lệnh cau mày, nhìn về phía sau “Được.”

Nói xong Diêm Quân Lệnh kéo Helen ra cửa sau, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ đến bánh bao nhỏ của anh có an toàn không?

“Cẩn thận!” Ngay khi Diêm Quân Lệnh mất tập trung một giây, một tay sát thủ đuổi tới, bắn một phát súng vào Diêm Quân Lệnh.

Helen kinh ngạc kêu lên, đổ sầm lên người anh.

Diêm Quân Lệnh kéo Helen lăn ra khỏi cửa, không bị bắn trúng, nhưng bị lăn tới bức tường nóng rực, nhưng may mắn cuối cùng hai người cũng đã an toàn rời khỏi khách sạn.

“Cô biết bọn họ là ai không?” Tạm thời an toàn, Diêm Quân Lệnh vừa chạy vừa hỏi.

“Còn có thể là ai, khẳng định là ông chú tốt bụng của em rồi.” Helen nghĩ đến không cần nghĩ trả lời.

Lông mày Diêm Quân Lệnh chau lại càng chặt hơn “Đã biết ông ta sẽ giết cô, tại sao còn tới? Hoắc Quốc Bang đã đáp ứng với cô cái gì?”

“Nếu em không dụ ông ta ra ngoài, vậy đời này của em đừng nghĩ tới có một giấc ngủ ngon lành, anh hy vọng em cả đời này sống trong sự lo lắng thấp thỏm không yên sao?” Ánh mắt Helen kiên định nhìn Diêm Quân Lệnh.

Diêm Quân Lệnh không nói gì, anh tự nhiên hiểu rõ những lời của Helen nói, nhưng không đồng nghĩa anh đồng ý với nó.

Xét cho cùng, hôm nay trong khách sạn cũng không phải một mình Helen, còn có hàng trăm người khách cũng ở đây. Vì để dụ Rio ra ngoài, không quan tâm tới quan hệ hai nước, không quan tâm tới tính mạng của bao nhiêu người nhưu vậy, làm nữ hoàng có thể tùy hứng như vậy không?

“Người của cô tới rồi.” Diêm Quân Lệnh vệ sĩ của Helen đang tiến đến gần, bình thảm nói với Helen một câu.

Sắc mặt Helen tối sầm lại “Anh đây là đang ghét em sao? Vậy anh tại sao lại cứu em?”

“Tôi cứu cô không phải vì cô, mà là nghĩ tới nếu cô chết ở đây, sẽ thành chuyện lớn giữa hai quốc gia.” Diêm Quân Lệnh máu lạnh làm người khác chết tâm, nhưng đây cũng là sự thật.

Helen cắn môi “Lẽ nào bảy tháng kia, anh không có một chút tình cảm nào với em sao?”

“Không có.”

“Diêm Quân Lệnh anh khốn nạn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.