Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 472: Chương 472




Lâm Lam bị lời tỏ tình bất ngờ đó làm cho choáng váng, dù gì Tô Mộ Bạch cũng là thần tượng quốc dân lại là ảnh đế, còn là đạo diễn, cuộc đời giống như huyền thoại vậy.

Với địa vị bây giờ của cô so với vị này vốn không xứng. Đối phương làm sao có thể thích cô chứ?

Lâm Lam bất giác lắc đầu, “Anh đùa hơi quá rồi.”

“Anh không đùa, là thật lòng.” Tô Mộ Bạch nhìn Lâm Lam trả lời rất kiên định.

Khi quay bộ phim Hán Vương, Tô Mộ Bạch mãi không xác định được vì sao bản thân lại đối xử đặc biệt với cô, nhưng thời gian trôi qua Tô Mộ Bạch nhận ra, cảm giác thân thiết đó có lẽ là vì anh thích cô.

Câu trả lời của Tô Mộ Bạch khiến Lâm Lam lần nữa chết lặng, sau đó nhận ra Tô Mộ Bạch đang tỏ tình thật.

Lâm Lam nhíu mày nói, “Anh biết tôi đã có chồng, hơn nữa tôi rất yêu anh ấy.”

“Em đừng gạt anh, anh biết hai người đã li hôn rồi.” Tô Mộ bạch đã quyết định rồi thì làm sao có thể dễ dàng từ bỏ.

“Có thể li hôn, nhưng yêu thì mãi mãi. Đúng là trước đây tôi và anh ấy có chút mâu thuẫn, nhưng đã giải quyết rồi, cho dù có li hôn hay không chúng tôi sẽ không rời xa nhau.” Lâm Lam trả lời Tô Mộ Bạch vẻ vô cùng kiên định.

Tô Mộ Bạch lại tóm được trọng điểm, “Cũng chính là nói em thừa nhận hai người đã li hôn rồi.”

Lâm Lam không thích Tô Mộ Bạch cứ nhắc tới chuyện này, nhưng vẫn gật đầu.

“Nếu đã li hôn rồi, vậy thì anh vẫn có cơ hội đúng không?” đàn ông tuy để lại cho người khác ấn tượng ấm áp, nhưng tính cách thì vẫn cao ngạo.

Nghe Tô Mộ Bạch nói như vậy, Lâm Lam rất ngạc nhiên, lại cảm thấy vô cùng áp lực, “Mộ Bạch không có cơ hội đâu, chúng ta sẽ không ở bên nhau, anh xứng đáng có được người tốt hơn.”

Nói xong Lâm Lam cũng không định tiếp tục ở lại đây, Diêm Quân Lệnh ở khách sạn không biết sống chết ra sao, cô không có tâm trạng nói chuyện yêu đương với người khác.

Đối với tình cảm này của Tô Mộ Bạch, Lâm Lam chỉ có thể lạnh lùng từ chối

Bởi vì Tô Mộ Bạch đột ngột tỏ tình, Lâm Lam lần nữa nhớ tới Đồng Thiên Hoa chết ngay trước mắt mình, cũng có chút cảm giác sợ hãi mơ hồ với Tô Mộ Bạch.

Người ta thường nói một lần bị rắn cắn sợ dây thừng 10 năm, thực ra cô cũng hơi sợ, sợ Tô Mộ Bạch cũng giống như Đồng Thiên Hoa.

May mắn Tô Mộ Bạch vốn không ngăn cản cô, mà cầm áo khoác đi theo, “Anh tiễn em.”

Lâm Lam bất giác ngẩng đầu nhìn Tô Mộ bạch, trong lòng hoảng loạn.

Thấy Lâm Lam như vậy, Tô Mộ Bạch lắc đầu cười, “Chỉ là lời tỏ tình thôi mà? Sao lại sợ anh như vậy?không làm người yêu thì chúng ta vẫn là bạn mà.”

“Thật không?” Lâm Lam khẽ hỏi dò.

“Đương nhiên là thật rồi. Cô bé ngốc.” Tô Mộ bạch vừa nói vừa gõ đầu Lâm Lam. Tiếc là bị Lâm Lam tránh né.

“Tôi có chồng rồi.” Lâm Lam nhìn Tô Mộ bạch mỉm cười.

Tô Mộ Bạch trừng mắt một cái rồi giữ khoảng cách không tiếp cận Lâm Lam nữa.

Lần thứ hai trong đời anh tỏ tình bị thất bại, còn nhớ lần thứ nhất là hồi lớp 3, Tô ảnh đế buồn rầu.

Hai người vẫn chư đi tới cửa chính thì phát hiện phóng viên đã vây chật cứng ở ngoài rồi.

Lâm Lam bất chợt nghiêng đầu hỏi, “Sao lại có nhiều phóng viên vậy nhỉ?”

Tô Mộ Bạch biểu cảm kỳ quặc, “Có lẽ là đến chụp lén chăng?”

“Đây mà gọi là chụp lén sao?” lần này đổi lại Lâm Lam trừng mắt nhìn Tô Mộ Bạch.

“Bà chủ, cuối cùng tìm thấy cô rồi!” lâm Lam vừa nói xong thì thấy Lộc Tam và Vương Đại xuất hiện trước mặt.

Lâm Lam vui mừng, “Hai người sao lại tới được đây?”

“Ông chủ đang đợi ở ngoài.” Vương Đại nhìn Tô Mộ Bạch rồi đứng tách hai người ra.

“Anh ấy không bị thương chứ?” nghe Vương Đại nói Lâm Lam sốt ruột hỏi.

Vương Đại lắc đầu, “Ông chủ không sao.”

“Vậy thì tốt, bây giờ chúng ta đi ra.” Vừa nói Lâm Lam vừa bước về phía trước.

Tô Mộ Bạch chau mày, “Bên ngoài vẫn còn rất nhiều phóng viên.”

“Không sao, chũng ta trong sạch mà.” Dứt lời Lâm Lam liền cùng Vương Đại bọn họ cùng nhau đi về hướng cổng chính.

Tô Mộ Bạch nhíu máy, anh vốn muốn ép Lâm Lam thừa nhận chuyện li hôn, không ngờ cho dù thừa nhận thì có thể làm gì?

Trong lòng cô ấy chỉ có mình Diêm Quân Lệnh.

Lần đầu tiên Tô Mộ Bạch có chút ghen tị với người đàn ông đó, nhưng cũng chỉ dừng lại ở sự ghen tị thôi

(Tiếng máy ảnh chụp)...

Quả nhiên mới tới gần cửa, đám phóng viên kia hướng ống kính về phía Lâm Lam chụp lia lịa. Do ánh sáng phát ra khi chụp hình chói mắt nên Lâm Lam lấy tay che mặt lại, Vương Đại và Lộc Tam lại đứng chắn ở đằng trước, hộ tống Lâm Lam đi ra ngoài.

Nhưng đám phóng viên nào có chịu bỏ qua thông tin quan trọng, đứng chật cứng phía trước không chịu nhường đường.

“Xin hỏi cô Lâm chuyện cô ngoại tình với Tô ảnh đế là thật sao?”

“Tô ảnh đế là người thứ 3 đúng không?”

“Cô không sợ nhà họ Diêm sẽ hại cô sao?”

...

Lâm Lam bị ánh đèn máy chụp làm chói mắt, vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, thì nghe thấy những câu hỏi tới tấp từ đám phóng viên, bất giác há to miệng hét lớn, “Các bạn đang nói cái gì?”

“Quan hệ giữa cô và Tô ảnh đế là thật phải không?”

“Tôi không hiểu các bạn đnag nói cái gì.” Lâm Lam thật sự không hiểu, cô chỉ là bị ngất đi một lúc, cái thế giới này rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy.

“Cô Lâm...”

Lâm Lam nói xong không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào, bởi vì trả lời như thế nào đều có thể trở thành rắc rối mà phóng viên dùng để công kích cô.

“Phiền các vị nhường bước!” Lộc Tam và Vương Đại vừa nói, vừa cản phóng viên tiếp tục vây xung quanh Lâm Lam.

“Uei, đó không phải là Diêm tổng sao?” trong lúc Lâm Lam sắp bị đám phóng viên vây kín không thể phân thân, thì có một phóng viên bỗng hô lên giống như phát hiện ra đại lục mới vậy.

“Đúng rồi, Diêm tổng!” Có người trả lời.

Lâm Lam nhìn qua liền thấy người đàn ông bước nhanh về phía cô.

“Ông xã...” Lâm Lam khẽ gọi, tuy Vương Đại nói là anh ấy không bị thương, nhưng không tận mắt nhìn thấy Lâm Lam sao yên tâm được, lúc này thấy Diêm Quân Lệnh đường hoàng bước về phía cô, trái tim Lâm Lam đập nhanh hơn khẽ gọi một tiếng ông xã.

“Về nhà thôi.” Đám phóng viên tự dộng nhường một lối đi, để Diêm Quân Lệnh đi tới trước mặt Lâm Lam không tốn chút sức nào.

“Ừm.” Lâm Lam gật đầu, đưa tay ra, người đàn ông lại thuận thế bế cô lên, hướng về chiếc xe bước đi.

Cả một quá trình diễn ra trong 2 phút, phóng viên đã hoàn toàn hóa đá, lúc lâu sau moiwscos phản ứng, đây là tình hình gì vậy?

Nhìn Diêm Quân Lệnh bế Lâm Lam sắp bước lên xe, cuối cùng có một phóng viên không sợ chết nói, “Diêm tổng thật sự không lo lắng phu nhân của mình ngoại tình sao?”

“Người đàn ông vô dụng mới nghi ngờ vợ mình.” Trong lúc mọi người nghĩ rằng Diêm Quân Lệnh vốn dĩ không để ý lời của phóng viên, thì người đàn ông lạnh lùng trả lời một câu, nhưng lại chặn được tất cả câu hỏi của mọi người.

Tô Mộ Bạch không biết đứng ở cổng chính từ khi nào, nghe thấy lời Diêm Quân Lệnh nói thì khẽ nhíu mày, cũng chỉ có người đàn ông này mới độc đoán như vậy.

Trong con mắt của Diêm Quân Lệnh thì tình địch như anh không đáng nhắc tới.

“Là Tô ảnh đế, Tô ảnh đế có nhận xét gì về tin đồn ngày hôm nay?”

“Vậy các bạn cũng phải nói cho tôi biết là tin đồn gì chứ.” Có phóng viên tinh mắt nhìn thấy Tô Mộ bạch, lập tức chĩa ống kính về phía Tô Mộ bạch, không muốn Tô Mộ Bạch chỉ trả lời qua loa một câu.

May mà phóng viên giải trí quen với tinh thần kiên trì đeo bám, lập tức kể lại tình hình một lượt.

Tô Mộ Bạch dường như nghe được câu nói buồn cười, “Cũng có thể nói các bạn dựa vào một tấm hình giữa chốn đông người rồi chỉ trích Lâm Lam ngoại tình với tôi sao?”

“Cái này... chúng tôi cũng đang chứng thực.”

“Diêm tổng trong biển lửa bận cứu người, vì thế mới giao phó phu nhân đang bị ngất đi cho tôi, giải thích như vậy đã đủ chưa?”

“Hả?” đám phóng viên ngây người ra, thì ra là vậy.

Tô Mộ Bạch không thèm để ý phản ứng của đám phóng viên, liền quay người dặn dò bảo vệ, “Tôi không muốn này mai phóng viên vẫn đứng ở đây.”

“Vâng, thưa cậu Tô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.