Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 477: Chương 477




Tăng Tuyết lập tức lái xe đến nhà họ Diêm.

Đến nơi, Tăng Tuyết vẫn lo lắng ông Lâm sẽ biết chuyện, nhưng cuối cùng cũng không giấu nổi ông.

“Chú Lâm chú yên tâm, giả thì không thể thành thật, thật thì không thể nào làm giả, Đại Boss và Tiểu Lam yêu nhau đến thế, sao lại có thể ly hôn được, đều do những tài khoản buôn chuyện rỗi việc muốn bôi nhọ họ.” Tăng Tuyết nói với vẻ mặt căm phẫn.

“Chú biết, tình cảm giữa Quân Lệnh và Lâm Lam đang tốt đẹp, những người đó nói lung tung thì cứ để họ nói.” Lâm Phúc Sinh tận mắt nhìn thấy hai đứa trẻ sánh đôi cùng nhau cho đến bây giờ, đương nhiên sẽ không tin vào những tin đồn kia.

“Vâng, đúng vậy.” Trong lòng Tăng Tuyết cũng rất bực bội, sau khi trút hết cơn giận qua câu nói thì cô ấy dịu giọng với Lâm Phúc Sinh: “Chú Lâm mặc dù chúng ta đều biết chuyện ly hôn là giả, nhưng mà hiện tại Đại Boss và Lâm Lam đều đang ở nước ngoài, không thể về đây ngay, vậy nên cháu muốn mượn chứng nhận kết hôn của họ, làm bằng chứng cho đám người chết tiệt kia thấy, để họ đừng bôi nhọ Đại Boss và Lâm Lam nữa.”

“Chứng nhận kết hôn?” Việc này trái lại đã làm khó Lâm Phúc Sinh.

“Chú không biết nó được đặt ở đâu ạ?” Tăng Tuyết hơi sốt ruột.

“Chắc là ở phòng sách, chú chưa từng thấy qua, nhưng bình thường những vật quan trọng đều để ở phòng sách.” Lâm Phúc Sinh nghĩ ngợi: “Để chú dẫn cháu đi tìm.”

“Vâng ạ.” Tăng Tuyết đáp lại một tiếng sau đó liền đi theo.

Chỉ là đã tìm khắp nơi, nhưng Tăng Tuyết vẫn không thấy chứng nhận kết hôn.

“Hay là ở phòng ngủ?” Lâm Phúc Sinh đứng bên cạnh, hỏi cô ấy.

“Phòng ngủ?” Tăng Tuyết chợt ngẩn ra, cô ấy vẫn chưa có gan vào phòng ngủ của Đại Boss đâu.

“Thế này đi, để chú đi xem thử.” Lâm Phúc Sinh cũng cảm thấy để người khác vào phòng ngủ của con gái và con rể mình có đôi chút không thích hợp cho lắm, sau khi nói xong, ông quay người đi đến phòng ngủ.

Tăng Tuyết vô cùng lo lắng, đi qua đi lại trong phòng sách, sau cùng ngồi trước máy tính, tiện tay kéo ngăn bàn phím, vô tình làm rơi một vật, cô ấy tò mò đưa tay nhặt lên, vừa nhìn thì cả người đã hóa đá ngay tại chỗ.

“Sao lại có thể như vậy?” Tăng Tuyết siết chặt quyển sổ màu xanh, nửa ngày trời cũng chưa kịp định thần lại, cho đến khi mở ra và nhìn thấy ảnh của Đại Boss và Lâm Lam, mới tin rằng đó là sự thật.

“Họ thật sự đã ly hôn rồi ư? Sao có thể như vậy được?” Tăng Tuyết cảm thấy định nghĩa của bản thân về cuộc đời đã chịu đả kích nặng nề, cô ấy cầm chứng nhận ly hôn trong tay, làm thế nào cũng không thể tin được tất cả mọi thứ đều là thật. Đại Boss và Tiểu Lam yêu nhau như thế, sao có thể ly hôn chứ?

Vì sao cô ấy không hề hay biết gì về chuyện ly hôn của họ?

Tăng Tuyết biết khoảng thời gian Đại Boss vừa trở về từ Saya, Lâm Lam quả thật đã rất giận, nhưng mà không phải mọi thứ đều đã trôi qua rồi sao? Sao lại đến mức độ này?

Đôi mắt của Tăng Tuyết bất giác đỏ hoe.

Nhớ đến dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra của Lâm Lam những ngày qua, chắc là em ấy buồn lắm?

“Tiểu Tuyết...”

“A, chú, không cần tìm nữa, cháu đã nghĩ ra cách khác rồi.” Ngay lúc Tăng Tuyết đang chìm đắm trong cảm xúc riêng của mình rất lâu sau cũng không thể thoát khỏi thì ở bên kia, Lâm Phúc Sinh bỗng nhiên gọi cô ấy.

Tăng Tuyết vội vàng lau nước mắt, nhanh chóng để quyển sổ màu xanh vào trong túi, đáp lại tiếng gọi của Lâm Phúc Sinh.

Thời điểm này Đại Boss và Tiểu Lam đang sống chết không rõ, cô ấy không thể để chú Lâm buồn lòng thêm nữa.

“Không cần tìm nữa?” Lâm Phúc Sinh thấy có một chiếc tủ không mở ra được, định nhờ Tăng Tuyết giúp đỡ, nhưng lại nghe thấy câu nói này của cô, cảm thấy tò mò nên tự lẩm bẩm.

Tăng Tuyết đã rời khỏi phòng sách, trên mặt vẫn nở nụ cười: “Đúng vậy, chú Lâm, cháu đã nghĩ ra cách tốt hơn rồi, lấy chứng nhận kết hôn ra thì kém lắm, như thể chúng ta đang chột dạ vậy. Chú thấy có đúng không?”

“Cháu nói cũng phải.” Lâm Phúc Sinh không hiểu sự phức tạp trong giới giải trí, Tăng Tuyết nói sao thì ông nghe vậy.

“Vậy chú Lâm cháu về văn phòng trước đây.” Tăng Tuyết nói xong, vẫy tay với Lâm Phúc Sinh.

Lúc ra đến cửa cô ấy vẫn không quên chào hỏi với bạn Vượng Tài, kết quả bị dọa bởi hai chú hổ con, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Lâm Phúc Sinh lắc lắc đầu: Con bé này, tính tình vẫn hấp tấp như vậy. Trong lòng ông đã yên tâm, Tăng Tuyết còn có thể chơi đùa với Vượng Tài, cho thấy sự việc không nghiêm trọng.

Nhưng ông lại không biết Tăng Tuyết đang kìm nén bao nhiêu cảm xúc, ép bản thân phải mỉm cười, còn đi trêu đùa Vượng Tài, để ông được yên tâm.

Ra khỏi biệt thự, Tăng Tuyết vẫn chưa rời đi, cô ấy sang nhà bên cạnh mà viền mắt đỏ hoe.

Kể từ khi bị Thẩm Hoằng ép chuyển đến đây, Tăng Tuyết rất ít khi chủ động trở về, nhưng lúc này cô ấy thật sự sợ rằng bản thân không thể kiềm chế được cảm xúc, lúc về đến văn phòng còn không biết phải gặp bao nhiêu phóng viên, Tăng Tuyết không muốn bởi vì mình mà khiến sự việc tồi tệ thêm.

Điện thoại vẫn reo liên tục, nhưng Tăng Tuyết không muốn nghe máy, cũng không dám nghe.

Nếu như Đại Boss và Tiểu Lam thật sự ly hôn, vậy thì tất cả mọi việc họ làm ở hiện tại đều là vô ích.

Như thế nào cũng không thể cứu vãn được cuộc đời sự nghiệp của Lâm Lam.

Đến khi đó, thấy tường sắp đổ mà mọi người thi nhau đẩy, sự đổ vỡ này muốn vực dậy là rất khó.

Tăng Tuyết đi theo Lâm Lam từ lúc ở Tấn Thị, chặng đường này họ đã bước đi rất vất vả, khó khăn lắm mới nhìn thấy hy vọng, nhưng lại bị hủy hoàn toàn tại thời điểm quan trọng này sao?

Dương Nguyệt liên tục gọi cho Tăng Tuyết, hiện tại họ cần phải nhanh chóng xử lý việc này, càng ứng phó chậm trễ, thì sức công phá đối với Lâm Lam và Đại Boss càng cao.

Nhưng vào lúc này cô ấy lại không sao liên lạc được với Tăng Tuyết, đành chia sẻ văn bản của luật sư.

Điều tồi tệ là, sau khi văn bản được Dương Nguyệt chia sẻ, ngay lập tức có những dân mạng được thuê từ trước đã chỉ trích rằng phía Lâm Lam chỉ mang ra để hù dọa mọi người, không hề mang tính pháp lý nào.

Còn ác liệt hơn, cháu gái của vị luật sư đó đã tham gia vào, sau khi văn phòng của Lâm Lam chia sẻ văn bản, cô ta tiết lộ bản thỏa thuận ly hôn của Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh với những tài khoản chuyên đi buôn chuyện.

Lần này thì lớn chuyện rồi!

Dương Nguyệt nhìn bản thỏa thuận ly hôn đó, không giống như đồ làm giả, lại tiếp tục gọi cho Tăng Tuyết.

Cuối cùng cô nàng này đã chịu nghe máy: “Em đang ở đâu đấy? Sự việc trở nên nghiêm trọng rồi, họ có thỏa thuận ly hôn của Đại Boss và Tiểu Lam, em có biết chuyện là thế nào không?”

“Chuyện là thế nào? Còn có thể thế nào nữa?” Tăng Tuyết ngồi trên bậc thang, lần đầu tiên cảm thấy mông lung đến vậy, không chỉ về tương lai của mình, mà còn về tình yêu.

Nếu như đôi vợ chồng tốt đẹp như thế mà cũng có thể rạn nứt tình cảm, che giấu tất cả mọi người chuyện ly hôn, vậy thì cô ấy sao có thể tin vào tình yêu chứ?

Hoặc có lẽ đúng như những anh hùng bàn phím trên mạng đã nói, chủ tịch Diêm và Tiểu Lam đã không còn yêu nhau nữa, chỉ là đang lợi dụng lẫn nhau?

Sao có thể như vậy được? Tăng Tuyết không tin.

“Em sao vậy?” Dương Nguyệt nghe thấy giọng nói tiêu cực của Tăng Tuyết, khẽ ngây người.

“Em không sao, muộn chút sẽ về văn phòng.” Không dám nói nhiều, Tăng Tuyết vừa dứt lời đã vội vàng cúp máy.

Dương Nguyệt ngẩn ra: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Còn Tăng Tuyết sau khi cúp máy thì nắm chặt điện thoại, không biết phải làm như thế nào.

“Chào, hôm nay về sớm như vậy, nhớ anh à?” Chính vào lúc tâm trạng của Tăng Tuyết sa sút đến cực điểm thì bị mảnh giấy vo tròn đập vào đầu.

“Hiện giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện với anh.”

“Hừ, làm gì căng vậy? Anh đoán chắc là bởi vì chuyện ly hôn của anh Diêm và chị dâu?” Không biết từ lúc nào, Thẩm Hoằng đi đến ngồi vắt chân bên cạnh Tăng Tuyết.

“Anh biết chuyện họ ly hôn?” Tăng Tuyết kích động.

“Anh không biết.” Người đàn ông nào đó nhún vai.

Tăng Tuyết bực mình lườm Thẩm Hoằng một cái, sau đó tiếp tục giữ im lặng.

“Tuy anh không rõ sự thật thế nào, nhưng anh tin tình cảm của họ không phải được quyết định bởi một tờ chứng nhận kết hôn, cũng như không thể chia cách chỉ vì một tờ thỏa thuận ly hôn, việc chúng ta cần làm chính là tin tưởng họ.” Thẩm Hoằng trông thì không quan tâm thế sự, nhưng tâm tư lại rất nhạy bén.

“Vậy ư?” Tăng Tuyết ngẩng đầu nhìn anh ta, thấy vẻ mặt nghiêm túc ấy, nhất thời có chút ngẩn ngơ.

“Đương nhiên.” Nói xong Thẩm Hoằng khẽ vỗ đầu Tăng Tuyết.

“Tôi đương nhiên biết điều đó.” Như đã bừng tỉnh, Tăng Tuyết bỗng nhiên đứng phắt dậy, chạy về hướng cánh cửa của biệt thự.

Thẩm Hoằng cảm thấy khó hiểu: “Tối nhớ về nhà nhé.”

Tăng Tuyết vừa chạy vừa vẫy vẫy tay, sau đó lái xe về thẳng văn phòng.

Khi đến nơi thì Tăng Tuyết ngây người, văn phòng đã bị phóng viên vây kín, cô ấy thử đi vào từ lối khác, kết quả là phát hiện, hoảng loạn leo lên xe lần nữa, nhưng lại bị ai đó cố tình va trúng, trực tiếp đập đầu vào cửa xe đến nỗi hoa mắt chóng mặt.

“Đáng chết!” Tăng Tuyết ôm đầu, nhỏ giọng mắng.

Lúc này một người nhanh tay lấy mất chiếc túi của cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.