Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 485: Chương 485




Khúc Khải vốn định sỉ nhục Lâm Lam, nhưng kết quả bây giờ anh đang bị khiêng ra ngoài.Cú đá của Vương Đại, không phải người bình thường có thể chịu được.

Quay lại Khách sạn, Đỗ Tịch vì Khúc Khải mời bác sỹ đến, cô nhìn vào người có sắc mặt trắng bệch đang nằm trên giường này, “tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, nếu không việc hợp tác của chúng ta sẽ chấm dứt tại đây.”

“Tịch Tịch, cô nghe tôi nói, lần này tôi nhất định sẽ có thể đánh bại được Lâm Lam, Tôi đã lấy được chứng nhận ly hôn từ trên người trợ lý của cô ta, đến lúc đó dù họ ân ái đến mấy, toàn bộ người ngoài chỉ nhận xét là hai người đó chỉ diễn kịch thôi.” Khúc Khải hoảng loạn nói, anh chỉ muốn có thể đứng người dậy rồi chứng minh cho Đỗ Tịch xem.

“Anh cho rằng việc lần này bố tôi không biết sao? dựa vào quan hệ của ông ta e là đã biết được mọi việc, chúng ta không thể tiếp tục làm việc này nữa.” Đỗ Tịch cảm thấy bất an, khiến giọng điệu của cô có chút nóng lòng.

“Tịch Tịch, cô sợ rồi?” Khúc Khải nhẹ giọng hỏi, nếu Đỗ Tịch lui lại vì sợ hãi, e là chỉ dựa vào bản thân anh sẽ khó đối phó được Lâm Lam.

“tôi chỉ không muốn mất mặt lần nữa, ngày mai tôi sẽ sắp xếp người đưa anh về nước tĩnh dưỡng, anh nhân thời gian nghỉ ngơi đó cứ suy nghĩ lại thật kỹ, việc nào nên làm và việc nào không nên.” Đỗ Tịch ném ra câu này liền quay lừng về phòng của mình.

Khúc Khải nhìn vào cửa vừa đóng lại đó, xiết tay thật chặt, Đỗ Tịch có thể bỏ cuộc, nhưng anh không thể.

Bảo anh về nước, thì về thôi, dư luận bây giờ đang lên men đến mức giới hạn rồi, e là bên văn phòng của Lâm Lam và công ty giải trí Đỉnh Thành sẽ có động tĩnh, nhưng đến lúc đó cũng là lúc anh thả ra tuyệt chiêu cuối cùng rồi.

“Lâm Lam, chúng ta không dễ xong việc thế này đâu.” Nằm trên giường, Khúc Khải hung tợn nói. Trong đầu lại vẳng vang những lời cầu xin năn nỉ của Bành Ngọc lúc đó, cô gái kiêu ngạo hồi xưa mà anh từng yêu say đắm, chỉ vì một người Lâm Lam mà hoàn toàn sa ngã.

Thù hận này không đội trời chung.

...

căn phòng khác trong khách sạn

Lâm Lam từ lúc bước ra khỏi trường quay liền nắm chặt tay của Diêm Quân Lệnh, chỉ sợ chàng lại một lần nữa biến mất.

Diêm Quân Lệnh bị chọc cười bởi dáng vẻ căng thẳng của cô gái, đưa tay ra xoa xoa mái tóc đen bóng mượt mịn đó, “Anh đây chẳng phải không có việc gì sao? Rio giờ đã bị bắt rồi.”

“thế sao? thế còn nhưng người đi theo ông thì sao?” bị truy sát một lần, việc đó đã để lại ám ảnh tâm lý rất nặng cho Lâm Lam.

“Cũng xử lý gần xong rồi.” Khi nói câu này, Diêm Quân Lệnh tự dưng lại nhớ đến câu nói cuối cùng của Rio,chẳng lẽ anh đã bỏ qua việc gì rồi?

“thế thì tốt.” Lâm Lam thở một hơi thật dài, đối mặt với một gã điên cuồng liều mạng như Rio, Lâm Lam thật sự nghĩ rằng loại người bình thường như mình tốt nhất là tránh xa loại người đó ra, nếu không thật sự không biết họ sẽ làm ra những chuyện gì đáng sợ.

Nói xong chuyện về Rio, Lâm Lam tự dưng hằn lên một nét cười quỉ dị với chàng, sau đó mắt nhìn chằm chằm vào Diêm Quân Lệnh.

Bị soi nhìn vậy, Diêm Quân Lệnh hạ ý thức sờ sờ mặt mình, “trên mặt anh có vết bẩn?”

“vết bẩn thì không, nhưng mà chẳng phải anh nên bắt đầu giải thích với em sao?” nghĩ lại cô đã đến Paris 3 ngày rồi, người đàn ông này lại gây ra nhiều chuyện như vậy, còn lại lộ ra thêm một người thanh mai trúc mã nữa, chẳng lẽ người thanh mai trúc mã không phải chỉ có mình cô thôi sao?

“Giải thích cái gì?” Diêm Quân Lệnh hoang mang, từ lúc anh xuống máy bay đã ba chân bốn cẳng chạy đến trường quay, sau đó chỉ kịp thời nhìn thấy màn cảnh Khúc Khải định cố tình bướng chân nhưng lại bị Vương Đại đá bay, sự thật anh không biết phải giải thích cái gì.

“Anh là không biết thật hay giả vờ không biết?” nói xong câu này Lâm Lam cảm thấy có chút quen tai, nghiên đầu nghĩ lại một lúc, hóa ra giống với lời kịch bản của Khúc Khải lúc đó.

“Anh không biết thật.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa cởi áo khoác ra, người dựa nghiên vào đầu giường, nhìn bánh bao nhỏ của mình đang tỏ vẻ mặt nghiêm túc tra tấn, anh chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.

“Anh...” nghe thấy câu trả lời như có lý chẳng sợ này, Lâm Lam bực bội, nghĩ lại nếu mình có mặt dày như anh chàng này, chắc sẽ không bị Khúc Khải áp đặt đến mức ngớ người rồi.

“Ừm?”anh nhếch mày nhìn dáng vẻ luống cuống của người con gái của mình.

Lâm Lam giận hờn, mở ra điện thoại tìm ra bài viết mà khúc khải từng đưa cho cô xem, “Đây, anh tự xem đi.”

“Hà hà.” Diêm Quân Lệnh liếc qua điện thoại và ảnh chụp trên đó, cười nhẹ một câu, bọn săn ảnh bây giờ thật sự là lợi hại, ở nơi đó vẫn bị chụp lén được.

“Nói như vậy tức là có thật?” Lâm Lam thấy Diêm Quân Lệnh có phản ứng thế này, giọng điệu lập tức buồn xỉu đi, trong lòng cay đắng, người đàn ông chết tiệt này lại có thanh mai trúc mã khác thật.

“Cái gì mà thật hay giả, đây là thanh mai trúc mã của Lôi Tử, hai người còn đã kết thân hồi lúc còn nhỏ rồi.” Diêm Quân Lệnh buông tay ra, mấy người phóng viên đó quả thật là cái gì cũng dám viết.

Có phải gần đây vì mình từ chức Tổng Tài, bộ môn đối ngoại của Đỉnh Thành lại thả buông mọi thứ, bài gì cũng cho lan truyền ra ngoài rồi ư?

“Đã kết thân với Lôi Tử? Hồi còn nhỏ?” Lâm Lam chớp chớp mắt hạnh của mình, có chút khó tin.

“Không tin em có thể đi hỏi.” Diêm Quân Lệnh nhìn một mắt đã biết là máu hóng chuyện của bánh bao nhỏ này đang náo loạn.

Lâm Lam lắc đầu, “Em tin.”

“Nếu tin rồi còn không mau chạy đi rót một cốc nươc cho chồng, sau đó bật bình lên cho chồng tắm, anh mai phục một ngày trời rồi lại còn ngồi thêm một ngày máy bay, có chút mệt mỏi.” Diêm Quân Lệnh vẫn tỏ vẻ thái độ nhẹ nhàng, nhưng quầng thâm xanh tím dưới mắt đó lại nói nên được tất cả.

“Em đây làm luôn.” Lâm Lam giờ này mới phản ứng kịp, trong lòng tự trách bản thân, từ lúc chàng về cô chỉ mải việc hỏi cái nọ hỏi cái kia, nhưng lại không hỏi anh có mệt không.

Hoặc có thể là trong lòng Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh là một người đàn ông sức mạnh và mạnh mẽ, cô quên mất anh cũng sẽ có những lúc mệt mỏi. Cho nên nghe thấy câu nói yếu thế của ông chồng mình, trong lòng lập tức thương xót vô cùng.

Nhanh tay đi rót cốc nước, bật bình nước nóng lên, quay lại đưa cho chàng một cốc nước nóng, “Anh uống trước đi, em đi gọi đồ ăn cho anh.”

Vì phải lên chương trình, bữa tối của Lâm Lam chỉ ăn hoa quả, trong phòng không có đồ ăn nào khác.

“Anh ăn trên máy bay rồi.” Diêm Quân Lệnh nói xong uông hết cốc nước, tay dài xòe ra ôm Lâm Lam vào lòng, “Mấy ngày nay nhớ anh không?”

Lâm Lam thành thực gật gật đầu, sau đó bổ sung thêm, “Còn nhớ tiểu sư tử nữa.”

“Đàn bà một dạ hai lòng này, ai cho phép em nhớ người đàn ông khác?” sắc mặt Diêm Quân Lệnh sập xuống, bất mãn hỏi.

“Ha ha, tiểu sư tử đâu phải là người đàn ông khác, nó là con trai anh mà.” Lâm Lam bị dáng vẻ hài hước nhưng lại tỏ vẻ nghiêm túc này của Diêm Quân Lệnh chọc cười.

“Không được cười, anh nghiêm túc cảnh cáo em, em chỉ có thể nhớ đến anh.” Nói xong Diêm Quân Lệnh dùng môi chọc vào môi hồng mềm mại của cô gái.

“Ừm ừm, được rồi, nhưng mà tính lại thì con trai anh chưa phải là đàn ông mà.” Lâm Lam cười hí hí.

“thế cũng không được.”

“Làm gì có người bá tạo như anh nhỉ?” lần này là Lâm Lam thấy bất lực rồi.

“Không thích ư?”

“thích chứ.” Có thể là thấy người đàn ông này mệt rồi, Lâm Lam vô cùng chiều chuộng, cũng không giấu kín lòng thật lúc này của mình, trả lời một cách thản nhiên.

Diêm Quân Lệnh nghe xong hơi ngẩn ngơ, sau đó lập tức dùng tay đỡ lên cằm của Lâm Lam hôn lên một cách mãnh liệt.

Lâm Lam nhẹ nhẹ dùng tay đẩy ra, “Anh đi tắm trước đi.”

“Hôn thêm một lúc nữa... anh cũng nhớ em lắm...” Diêm Quân Lệnh càng thấy buồn ngủ, nhưng lại không nhịn được lẩm bẩm bên tai Lâm Lam.

“Đồ ngốc.” Lâm Lam nghe xong mặt đỏ tai nóng, cũng không chê người đàn ông này có tắm hay không nữa, cô dí người chủ động hôn trả lại nụ hôn của nam nhân, ai nhờ hôn một lúc sau đã nghe thấy tiếng hô hấp đang đều đặn của Diêm Quân Lệnh, cô ngớ người một lúc, rồi không nhịn được liền cười lên, đồng thời trong lòng lại thương xót vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.