Siêu Mẫu Hàng Đầu

Chương 516: Chương 516




Sự thật giống với những gì dự đoán của Khương Lôi.

Sau một ngày đăng tin quảng cáo rộng khắp như vậy, đài truyền hình đã nhận được điện thoại nói có người nhìn thấy anh ta trên một đường phố, đồng thời còn nói luôn người đi cùng Hàn Đống là một cô gái Châu Á hai mươi mấy tuổi.

Căn cứ những gì mà đối phương miêu tả, cô gái đó rất trùng khớp với nhân dạng của Lâm Lam.

Nhận được tin này, Diêm Quân Lệnh lập tức cùng chú Trương lái xe đến hiện trường, mới phát hiện là hai người đã từng đến đây, và chính là đường phố mà chiếc xe báo phế đó dừng đỗ.

Con tim Diêm Quân Lệnh đập thình thịch, linh cảm của anh quả nhiên không sai, Hàn Đống đích thực đã từng dẫn Lâm Lam đến đây, xem ra anh đã sơ ý rồi.

“Hỏi rõ chưa?” Khương Lôi đã điều khiển một số người đến đây, việc tra vấn lần này chính là họ phụ trách, Diêm Quân Lệnh nhíu mày hỏi.

“Họ đích thực là từng nhìn thấy Hàn Đống và Lâm Lam, nhưng cũng chỉ vậy thôi, rốt cuộc có ngườI trong này không, họ cũng không rõ.” Mấy người đang đi theo Khương Lôi đều đã từng gặp qua Diêm Quân Lệnh, cũng đã biết uy danh của người này, cho nên thái độ của họ cũng rất là cung kính.

“Các anh còn bao nhiêu người?”

“Tám anh em tùy ngài sai khiển.”

“Tốt.” Đối phương là cảnh vệ thiết thân của Khương Lôi, thực lực không thể xem thường, Diêm Quân Lệnh rất hài lòng

Đêm này chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.

Lâm Lam đã ở lại căn phòng Male này 4 ngày rồi, Hàn Đống đối xử với cô vẫn có thể nói là khách sáo, nhưng hy vọng chạy thoát hầu như là không, trong thời gian 4 ngày nay, Lâm Lam không tìm thấy được một thứ nào có thể giúp cô cầu cứu, có lần định mở cửa sổ ra ngoài, nhưng đã nhanh chóng bị đối phương phát hiện, sau đó cửa sổ cũng bị phong tỏa chặt chẽ lại.

Thời tiết bên này ngày càng oi nóng, tình trạng của tiểu sư tử cũng bắt đầu quậy hơn, chốc chốc khóc lên, khiến Lâm Lam bắt đầu hoảng loạn.

Cô biết nếu tiếp tục ở đây, dù người không bị sao, nhưng tâm lý cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng cô đã mấy lần muốn nói chuyện với Hàn Đống, đối phương không phải ra ngoài thì không hề phản hồi câu nào. Tình hình này đã duy trì được mấy ngày, đến ngày thứ 4, căn phòng lạnh lẽo yên tĩnh này, chốc chốc sẽ vang lên tiếng gõ cửa.

Ban đầu Lâm Lam cũng không để ý, nhưng tiếng gõ cửa đó liên tục vang lên, Lâm Lam không tự chủ bắt đầu cảnh giác.

Ngay cả cô Tiểu Tây phụ trách việc ăn uống của cô cũng căng thẳng, sau lần thứ sáu tiếng gõ cửa vang lên thì bắt đầu thông báo với cô là tối nay họ sẽ phải ra khỏi chỗ này.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Lam biết, chắc Diêm Quân Lệnh đã phát hiện được tông tích của họ.

Tâm trạng buồn bã đó lập tức được thay đổi, Lâm Lam chốc chốc thoáng một phát vẽ cái gì đó ở trên tường, cô không biết Diêm Quân Lệnh sẽ tìm vào đây không, cũng không biết khi họ tìm thấy nơi này, cô còn ở đây không, nhưng nếu để lại được chút manh mối nào cũng là tốt.

“Xuống nhà.”

“Không phải tối nay sao?” Trong lúc Lâm Lam định tiếp tục, cửa đã được đẩy ra, Tiểu Tây đó đang lạnh lùng ra lệnh với cô, Lâm Lam lại tỏ ra vẻ băn khoăn, tựa như không có nghe thấy ngữ điệu lạnh giá của đối phương.

“Bảo cô đi thì đi, đừng có lắm lời.” Nói xong Tiểu Tây lôi ra khẩu súng chĩa vào người Lâm Lam: “Đừng có hòng giở trò, nếu không sẽ cho cô và con cô chết sớm một bước.”

Lâm Lam không phải là lần đầu nhìn thấy súng, cũng không phải lần đầu bị người dùng súng chĩa vào, nhưng cơn sợ hãi không thể trốn tránh đó vẫn ngay lập tức như lũ lụt đánh ập vào trái tim của cô.

Lâm Lam có ám ảnh nặng với súng.

Tiểu Sư Tử đang bế trong lòng dường như cảm nhận được sự bất an của mẹ, cơ thể nhỏ bé đó không ngừng ngọ ngoạy bắt đầu khóc lên.

Tiểu Tây đó bực bội liếc tiểu Sư Tử, thấp giọng đẹ dọa: “Không được khóc, khóc thêm câu nữa cho luôn viên đạn.”

“Ô oa oa... oa oa...”

“Cô dọa em bé làm gì, nó có nghe hiểu được đâu.” Lâm Lam cuống lên, hai tay ôm chặt tiểu Sư Tử, gầm luôn một tiếng với tiểu Tây đó.

Tiểu Tây bị rùng mình bởi ánh mắt của Lâm Lam, nhưng vẫn cố chịu đựng tính uy hiếp đó: “Đừng để nó khóc, nếu không tôi không khách sáo thật.”

Lâm Lam cắn răng, lườm tiểu Tây một cái, nhắm mắt lại một lúc, khi mở mắt lại, cơn giận dữ trong mắt đã được đè dập xuống, cúi đầu dịu dàng vỗ nhẹ sau lưng của tiểu Sư Tử: “Bé không khóc, bé ngoan ngoan...”

Tiểu Tây nhìn lại Lâm Lam với ánh mắt kỳ quặc, sau đó thúc giục cô đi nhanh lên.

Hai người đi vòng vo mấy ngõ hẹp nhỏ xong, cuối cùng đi lên một chiếc xe màu đen, Lâm Lam giờ này mới để ý là không thấy mặt của Hàn Đống, kỳ lạ, anh ta đâu?

Theo phong cách bình thường của Hàn Đống, thì không thể nào yên tâm giao cô và tiểu Sư Tử cho người khác trông giữ, chẳng lẽ anh ta đã xảy ra việc?

Trong lúc lòng Lâm Lam đang đầy nghi hoặc, một dáng hình vô cùng quen thuộc lại xuất hiện bên ngoài xe. Lâm Lam trợn mắt thật to, kích động nhìn về chỗ cách cô không xa, giây phút tiếp theo định đập cửa xe.

“Đừng có cử động, dám động thêm phát nào nữa tôi sẽ cho cô hiểu được thể nào là âm dương lưỡng cách.” Lâm Lam mới đập được vài cái, Tiểu Tây một lần nữa chĩa súng lên eo của cô.

Lâm Lam rùng mình, cô muốn to tiếng hô cứu, dùng sức đập mạnh cửa kính xe để bảo với người đàn ông đó cô đang ở đây, nhưng chiếc súng đã chĩa vào người cô, Lâm Lam dù to gan đến mấy cũng không dám làm tiếp.

Cô có thể bất chấp sự an toàn của mình, nhưng lại không thể không suy nghĩ cho con trai.

Diêm Quân Lệnh đang hạ lệnh bảo tất cả mọi người tìm từng nhà một gần nơi này, tốt nhất là đi vào chỗ sâu từng ngõ ngách này, theo những gì miêu tả của người báo tin, xe hôm đó sau khi dừng đỗ ở đầu đường xong, mấy người Hàn Đống đã đi thẳng vào trong.

Diêm Quân Lệnh đã phân tích, khu này đông dân phức tạp, có rất nhiều người ngoại địa, kiến trúc chật kín, có nhiều ngõ là ngay cả xe cũng không đi vào được, nhưng đường rẽ lại rất nhiều, cho nên xe không đi vào được nhưng người lại khác.

Trong lúc Diêm Quân Lệnh đang ra lệnh, một chiếc xe đã đi qua anh, Diêm Quân Lệnh hạ ý thức ngẩng đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy được cửa kính xe màu đen, không thể nhìn vào trong, anh tiếp tục sắp xếp cho mấy người đang đi theo đó.

mười phút sau, bên đài truyền hình lại nhận được một thông tin có ích, có người đã nhìn thấy ngôi nhà đối diện mình đã từng xuất hiện hình bóng của Hàn Đống.

địa điểm ngay gần đây.

Mặt Diêm Quân Lệnh chợt biến sắc, “Ở đâu?”

“Ngay đường ngõ đằng trước, quẹo mấy vòng là đến, nhưng chỗ đấy khá là hẻo lánh.” Người cung cấp thông tin đó vừa nghe thấy tên địa điểm, lập tức nhiệt tình dẫn đường.

Diêm Quân Lệnh nhanh chân đi theo, tuy nói là không xa, nhưng họ đã vòng rất lâu mới đến nơi. Nhìn thấy ngôi nhà này, Diêm Quân Lệnh lập tức hiểu được chỗ này tại sao lại hẻo lánh.

Nói đúng hơn, ngôi nhà này vừa ngoài tầm nhìn của người khác, lợi dụng vị trí địa lý và không gian biến chỗ này thành một góc chết trên thị giác, không cần thận sẽ rất dễ bỏ qua ngôi nhà này.

Diêm Quân Lệnh nhìn vào kiến trúc mà không khác gì mấy ngôi nhà xung quanh này, có một linh cảm mãnh liệt đang bảo với anh, Lâm Lam đích thực đang ở trong này.

“Cảnh giác.” Diêm Quân Lệnh giở tay ra hiệu, người đằng sau anh lập tức rút ra khẩu súng.

Làm vậy khiến người cấp tin sợ hãi, đang định hỏi gì, cánh cửa nhỏ đó đã bị Diêm Quân Lệnh rầm một phát đạp tung ra.

Tiếp theo những người khác lần lượt đi vào.

“Báo cáo, không có người.” 3 phút sau Diêm Quân Lệnh nhận được phản hồi nhất trí của mấy người.

Sắc mặt Diêm Quân Lệnh rất khó coi, nhanh chóng lên lầu, rất nhanh đã lên được căn phòng tầng 3, thần sắc chợt thay đổi, “Là chỗ này không sai”, tiếp theo trong đầu chớp qua một hình ảnh, bực bội tay đấm vào trên tường, “thông báo cho tất cả mọi người tạm dừng tìm kiếm người, lập tức đi tìm một chiếc xe màu đen có số đầu biển số xe là TL.”

“Thiếu gia, xảy ra chuyện gì vậy?” nghe thấy giọng điệu sốt ruột của Diêm Quân Lệnh, chú Trương căng thẳng hỏi.

“Lâm Lam ở trong chiếc xe lúc nãy.”

“Hả?”

“Lập tức bảo người chặn xe lại.”

“Được.”

Diêm Quân Lệnh nói xong, đặc cảnh phục trách nhiệm vụ hỗ trợ lần này lập tức đi bố trí sắp xếp, còn không quên liên hệ cảnh sát bản địa.

Nữ biên kịch luôn cố đi theo quay chụp này không nhịn được hỏi, “Sao ngài lại biết?”

“Trực giác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.