Hoắc Khuynh Thành nhìn Lâm Lam chăm chú, một lát sau mới nở nụ cười, “Có khí chất.”
Lâm Lam không nói gì chỉ nhìn người đàn bà đẹp thanh lịch quyến rũ này.
“Vậy là cháu quyết tâm không nhận cha?” giọng điệu thay đổi, Hoắc Khuynh thành lại chuyển câu chuyện về chỗ cũ.
“Ừm.” Lâm Lam gật đầu.
“Ay, con bé này sao lại cứng đầu vậy chứ?” Hoắc Khuynh Thành không còn cao ngạo như ban nãy nữa, mà thở dài rồi lại ngồi bên cạnh Lâm Lam.
Lâm Lam bất giác muốn né tránh, nhưng bị Hoắc Khuynh Thành cầm chặt tay.
“Đừng sợ, ta là bác ruột của cháu, không phải kẻ thù của cháu.” Hoắc Khuynh Thành dịu dàng nói.
“Bà không phải, nhưng ông ta phải.” Ý Lâm Lam ông ta chính là Hoắc Quốc Bang.
“Con bé này, cậu ta cũng có nỗi khổ của mình, hơn nữa cháu thật sự chắc chắn người cha kia chưa từng làm sai chuyện gì sao? Hay là bản thân cháu cũng không biết.” Hoắc Khuynh Thành vốn không định kể ra mọi việc, bà cũng không thích hợp, tự mình nói ra thì giống như là biện minh, chi bằng để Lâm Lam tự đi điều tra.
Có nhiều khi con người chỉ biết tin tưởng bản thân. Đặc biệt là người đó vẫn là người quan trọng trong cuộc đời của cô ấy.
“Lời của bà là có ý gì?” Lâm Lam cảnh giác hỏi.
“Cho dù cháu có nhận Quốc Bang hay không, đều pahir nhớ ta là bác ruột của cháu, đây là số điện thoại của bác, sau này bất luận gặp phải khó khăn gì, đều có thể tìm bác, dù sao bác cũng là người nhà của cháu.” Giọng của Hoắc Khuynh Thành rất đỗi dịu dàng, có chút ngượng ngùng.
Lâm Lam hơi khựng lại, người nhà sao? Cô và Hoắc gia thật sự có thể trở thành người nhà sao?
Hoắc Khuynh Thành nhìn Lâm Lam đang chìm vào suy tư của chính mình, bà từ từ đứng dậy rời đi.
Đợi Lâm Lam phản ứng lại, thì Hoắc Khuynh Thành đã thanh toán xong và rời đi rồi.
Nhấp một ngụm cafe, Lâm Lam kéo mũ xuống rồi lẳng lặng đi về.
So với Hoắc Quốc Bang thì chị em song sinh với ông ta hữu hảo hơn nhiều, chỉ là điều đó cũng không nói nên cái gì.
Rời khỏi quán cafe, Lâm Lam không về thẳng nhà, mà tới nhà hàng có tiếng gần đó mua hai phần cơm trưa, rồi đi thẳng tới giải trí Đỉnh Thành.
7 giờ sáng Diêm Quân Lệnh đã tới công ty, xem dáng vẻ rất bận bịu, Lâm Lam sợ anh không ăn cơm.
Tới nơi, lễ tân đã biết Lâm Lam rồi, liền cung kính chào hỏi, Lâm Lam lại chỉ nhìn cô ta vẫy tay chào lại, rồi mau chóng vào thang máy. Đi thẳng lên lầu trên, Diêm Quân Lệnh vẫn đang họp. Đợi hơn nửa giờ đồng hồ, cánh cửa phòng họp mới mở ra.
Diêm Quân Lệnh nổi giận đùng đùng bước ra, những người đằng sau ai nấy mặt mày ủ rũ.
Thần sắc Lâm Lam cũng kém theo, xem ra rất không thuận lợi.
“Phu nhân.” Trong khi Lâm Lam đang do dự có nên bước lên trước không, thì Linda nhìn thấy cô liền chào hỏi.
Diêm Quân Lệnh sắc mặt sa sầm xuống bỗng quay đầu nhìn lại, rồi mau chóng tiến lại, “Sao em lại tới đây?”
“Không được tới sao?” Lâm Lam cố ra vẻ bất mãn.
“Đương nhiên là được.” Khuôn mặt lạnh lùng đó của Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng giãn ra thoải mái hơn chút.
Những người khác lúc này mới thở phào rồi mau chóng rồi đi.
“Em đi hâm lại cho nóng, chuẩn bị ăn cơm thôi.” Lâm Lam lắc lắc hộp cơm phần.
Lý Húc lên tiếng, “Của em đâu?”
“Ăn cái đầu vợ chưa cưới của cậu đó, không tiễn.” Không đợi Lâm Lam trả lời, Diêm Quân Lệnh không nể mặt mà từ chối thẳng thừng.
Lâm Lam nghi hoặc, “Vợ chưa cưới? Cái gì mà vợ chưa cưới vậy?”
“Vợ sắp cưới của tiểu Lý.” Diêm Quân Lệnh nói xong thì kéo Lâm Lam vào văn phòng.
Nhưng Lâm Lam vẫn không cam tâm, “Tiểu Lý có vợ sắp cưới từ khi nào vậy, sao em không biết?”
Theo Lâm Lam biết, không phải Lý Húc ở cùng Coco sao? Cô chưa nghe tin hai người họ đính hôn mà!
“Là bác gái giới thiệu cho, vẫn chưa gọi là vợ sắp cưới, nhưng cũng sắp rồi.” Diêm Quân Lệnh chuyên tâm vào thức ăn, sáng sớm đi gấp nên không ăn sáng, họp xong thì đã 1 giờ rưỡi, bây giờ anh đói thật rồi.
“Anh mau nói rõ nghe coi, cái gì mà sắp rồi?” Lâm Lam lấy dĩa thức ăn trong tay của Diêm Quân Lệnh, hỏi vô cùng nghiêm túc.
Diêm Quân Lệnh ngưng lại, “Quan tâm đến tiểu Lý vậy sao?”
“Không phải là em quan tâm tiểu Lý, mà là quan tâm Coco, tiểu Lý chẳng phải đnag ở cùng Coco mà.” Lâm Lam được biết trước đó họ đã từng qua đêm với nhau rồi.
“Cái này... bọn họ ở cùng nhau?” Diêm Quân Lệnh cũng lần đầu nghe nói, anh chỉ biết hai người này rất tình tứ.
Nhưng tình tứ không có nghĩa là chuyện đó, trong nghề này thật thật giả giả, Diêm Quân Lệnh vốn không bận tâm nhiều.
Nhưng lúc này cô gái nhỏ nghiêm túc hỏi như vậy, Diêm Quân Lệnh cũng có chút ấn tượng.
“Anh... đương nhiên bọn họ ở với nhau rồi, chuyện tiểu Lý đính hôn, Coco có biết không?” Lâm Lam gặng hỏi.
Diêm Quân Lệnh cẩn thận suy nghĩ, “Không chắc chắn.”
“Anh có thể chắc chắn cái gì?” Lâm Lam sốt ruột.
“Có thể chắc chắn Tiểu Lý trong tiệc cưới của anh trai cậu ta sẽ tuyên bố đính hôn với Phó Thanh Thanh, cũng chính là ngày 15 tháng này.”
“Vậy tính ra cũng chỉ còn 18 ngày nữa.” Lâm Lam vừa tính, biểu cảm càng trở lên nghiêm túc.
Nếu như tiểu Lý thật sự đính hôn với người khác, vậy chẳng phải là đang đùa giỡn tình cảm của Coco sao.
“Không được, em phải đi nói cho Coco biết, tiểu Lý ức hiếp người quá đáng.” Lâm Lam tức giận, vừa nói vừa muốn đi ra ngoài.
May mà Diêm Quân Lệnh nhanh tay lẹ mắt liền giữ Lâm Lam lại, “Em đi nói với Coco thì có tác dụng gì? Chuyện tình cảm của họ, anh không thể xen vào.”
“Em không quan tâm, Tiểu Lý dám ức hiếp Coco, em là người đầu tiên không đồng ý.” Lâm Lam có chút bực bội nói.
“Ngoan, ăn cơm đi đã, chuyện này lát nữa anh sẽ nói với Tiểu Lý.” Diêm Quân Lệnh vỗ về bánh bao nhỏ đang xù lông nhím, chuyện của mình cũng chưa thấy cô ấy nghĩa khí như vậy.
Lâm Lam sầu não ừm một tiếng, rồi mang thức ăn bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại.
Diêm Quân Lệnh lại nhắn tin cho Lý Húc, “Cậu và Coco có chuyện gì vậy?”
Lý Húc đang ăn cơm hộp do Linda chuẩn bị, nhìn thấy tin nhắn của Diêm Quân Lệnh, khuôn mặt vốn không có cảm xúc giờ càng lạnh lùng hơn, “Em và Coco không hợp.”
“Vậy cậu đi nói rõ ràng với Coco, đừng để bà xã tôi lo lắng bừa nữa.” Gửi xong tin nhắn, Diêm Quân Lệnh cất điện thoại đi, nhìn cô gái nhỏ đang bận rộn phía bên kia.
Rất nhanh đã hâm nóng, Lâm Lam múc thức ăn ra, đây đều là những món mà Diêm Quân Lệnh thích ăn.
Hai người khó lắm mới cùng nhau ăn cơm ở văn phòng, Diêm Quân Lệnh vì việc công, tâm trạng cả buổi sáng u uất bây giờ nghĩ vui vẻ lên chút.
“Hôm nay sao lại qua đây?” Diêm Quân Lệnh tò mò hỏi.
“Không có gì, gần đây không có thông cáo, quảng cáo của lg tuần sau mới quay, cuộc thi người mẫu còn hai tháng nữa, em tranh thủ mấy ngày nay ở bên anh.” Lâm Lam không nhắc tới chuyện của Hoắc Khuynh Thành, cô không muốn Diêm Quân Lệnh cứ phải lo lắng cho mình.
“Vậy thì tối nay chúng mình về nhà, em dành thời gian cho anh nhé.” Diêm Quân Lệnh ăn một miếng thịt, rồi nói vô cùng chân thành.
“Ồ.” Lâm Lam chưa phản ứng lại kịp, ồ một tiếng rất sảng khoái.
Diêm Quân Lệnh lại được đà lấn tới, “Tới lúc đó đừng có xin tha, ở là phỉa ở tới cùng.”
“Em xin anh tha... cái gì... anh... Diêm Quân Lệnh anh nghiêm túc một chút.” Lâm Lam mới nói tới một nửa, bỗng nhận ra điều gì, hằm hằm nhìn người đàn ông vẫn không chịu nghiêm túc.
“Không phải là em nói tối nay dành hết thời gian cho anh sao?” Diêm Quân Lệnh cố ra vẻ vô tội.
“Nhưng em không có nói là dành cho chuyện kia.” Lâm Lam sầu não.
Diêm Quân Lệnh ngồi lại gần hơn, “Dành cho chuyện đó cũng là dành, hơn nữa còn là nghĩa vụ vợ chồng, lần trước chẳng phải em cũng muốn sao?”
“Em không có.” Vừa nói Lâm Lam vừa mau chóng và cơm vào miệng, không thèm để ý tên háo sắc này nữa.
Diêm Quân Lệnh vừa ăn vừa nhìn điệu bộ xấu hổ của bánh bao nhỏ nhà mình, tiếc một điều ngay lúc này không bắt cô làm trọn nghĩa vụ vợ chồng, nhưng nghĩ lại lát nữa còn có cuộc họp, đành thôi vậy.
“Nếu như hôm nay rảnh rỗi, ăn xong ở đây nghỉ ngơi, đợi anh cùng về.” Diêm Quân Lệnh muốn nhìn bánh bao nhỏ để làm việc.
“Em hứa với bà nội là về đi thăm tiểu sư tử rồi.” Lâm Lam nhìn Diêm Quân Lệnh cười gian xảo, sau đó thu dọn bát đũa, nau chóng rời đi.
Diêm Quân Lệnh nhìn bóng dáng trốn chạy của bánh bao nhỏ, mỉm cười bất lực.